Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 169: Chương 169: PN 10: THƯƠNG KHÂU - TẠ NHẤT




Quán ăn đêm khuya của Tạ Nhất gần đây kinh doanh rất phát đạt. Mỗi ngày mở cửa buôn bán, hận không thể từ buổi chiều liền bắt đầu xếp hàng lấy số. HunHn786 Ngày cuối tuần hoặc là thời điểm nghỉ lễ, có người 3 giờ chiều đã lại đây xếp hạng lấy số.

Ngày nào đến 4 giờ sáng quán ăn đêm khuya cũng còn khách.

Quán ăn đêm khuya đột nhiên kinh doanh phát đạt, kỳ thật cũng là có nguyên nhân. Một trong các nguyên nhân là người của quán đều trai đẹp.

Ông chủ Tạ Nhất chính là một soái ca. Tạ Nhất không phải có nhan sắc đứng đầu, nhưng dáng dấp cao gầy, tính cách ôn hòa trượng nghĩa, đặc biệt dễ nói chuyện, không có gì cổ quái. Đa số khách hàng đều thích nói chuyện cùng Tạ Nhất. Đặc biệt trên người Tạ Nhất tỏa ra mùi hương thơm tho. Mặc kệ là người bình thường, hay không phải người bình thường, đều thích tiếp cận với ông chủ quán ăn đêm khuya.

Ngoài ra có một nhân vật khác đảm nhận vai trò “nhan sắc” của quán, chính là Thương Khâu. Thương Khâu luôn ngồi ở quầy tính tiền của quán ăn, sau đó lấy di động ra chơi game nuôi thú cưng. Hắn không phải chăm sóc thú cưng ăn thì là chơi với thú cưng hoặc là kiếm tiền mua đồ vật cho thú cưng. Dù sao chính là một bộ chơi không nhàm chán. Đừng thấy Thương Khâu chuyện gì cũng không làm, nhưng bởi vì đảm nhận vai trò nhan sắc đại diện của quán, chỉ cần Thương Khâu có mặt, số khách nữ sẽ kéo tới ùn ùn.

Trừ Tạ Nhất cùng Thương Khâu, tất nhiên còn có những gương mặt khác.

Ví dụ như nhân viên nòng cốt A Lương cùng Thanh Cốt, vân vân...

A Lương thân hình cao lớn, cười lên rất hiền lành. Đúng chuẩn chàng trai ấm áp, là loại hình đàn ông rất được ưa thích.

Thanh Cốt dù không cười cũng xinh đẹp bắt mắt. Huống chi Thanh Cốt rất thích cười hì hì “phóng điện”, cường độ còn không nhỏ. Hắn rất được khách hàng nam trẻ tuổi yêu thích, cũng thu hút khách nối gót tới quán.

Chưa kể còn đội ngũ hỗ trợ với những nhan sắc cũng không tệ thỉnh thoảng xuất hiện ở quán. Cứ như vậy, Tạ Nhất vốn không lo chuyện kinh doanh của quán ăn đêm khuya, chỉ cảm thấy bận không thở nổi.

Sau đó quán ăn càng nổi tiếng, lập tức có báo đài đến đưa tin. Các phóng viên lại đây chụp ảnh viết bài tới tấp. Kỳ thật quán ăn đêm khuya nổi tiếng lên cả báo đài xuất phát từ một nguyên nhân. Tạ Nhất cũng không nhớ rõ là khi nào, có một ngôi sao nổi tiếng đến quán ăn đêm khuya bọn họ. Ngôi sao kia còn một lần gọi rất nhiều món. Tin tức truyền ra thì không thể khống chế sức lan truyền.

Tạ Nhất không biết nhiều về giới giải trí. Nhưng ngôi sao kia rất nổi tiếng, thật sự quá nổi bật, tin tức về hắn có thể che trời lấp đất, cho nên Tạ Nhất cũng biết.

Tên ngôi sao kia tựa hồ gọi là Khương Bạch. Bản thân Khương Bạch vốn là người giàu có, nghe nói tài sản phong phú. Chỉ sau vai diễn Tần Thủy Hoàng, hắn đã vụt lên thành ngôi sao lớn. Rất nhiều người đều nói Khương Bạch có tài năng diễn xuất bẩm sinh.

Ngày đó Khương Bạch mặc một cái áo thun không tay màu trắng rộng rãi cùng quần xà lỏn, chân mang dép lào. Bộ dạng hắn như người đi biển. Trừ vóc dáng người mẫu, khuôn mặt đẹp trai, thật sự cũng không có vẻ gì giống một ngôi sao lớn.

Cho nên ngày đó thời điểm Khương Bạch đến, Tạ Nhất thấy diễn viên nổi tiếng ghé quán nhà mình đã nhìn nhiều lần, còn bị Thương Khâu hung hăng trừng mắt. Thương Khâu nhìn chằm chằm đến Tạ Nhất da đầu tê dại, bởi vậy cũng không dám lại nhìn thêm.

Khương Bạch còn dẫn theo một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi. Người thanh niên trẻ tuổi dáng cao gầy, rất ôn hòa. Khương Bạch gọi người nọ là Nhị ca. Hai người ngồi xuống xong, Khương Bạch trực tiếp nói:

“Ông chủ, trước tiên mang ra 200 xâu thịt dê nướng, hai chai bia, hai lon Coca, hai lon Sprite, hai đĩa chân gà, hai đĩa da vịt quay giòn. Nhị ca ăn cháo nhé? Ăn chút cháo ấm dạ dày? À, lại thêm hai phần cháo sò tôm cua, hai trứng vịt Bắc Thảo, bánh bao kim sa bảy cái. Không đủ lại gọi thêm.”

Tạ Nhất:

“......''

Từ khi ngôi sao lớn tới quán ăn đêm khuya gọi một hơi rất nhiều món ăn, còn phát sóng trực tiếp ăn luôn 200 xâu thịt dê nướng, hai chai bia, hai lon Coca, hai lon Sprite, hai đĩa chân gà, hai đĩa da vịt quay giòn, hai phần cháo sò tôm cua, hai phần trứng vịt Bắc Thảo, bảy bánh bao kim sa,...... danh tiếng quán ăn đêm khuya như bùn nổ.

(Hai vị khách này là nhân vật chính của một tác phẩm khác. Câu chuyện của bọn họ cũng hấp dẫn không kém Tạ Nhất và Thương Khâu)

Người hâm mộ kéo đến, rất nhiều tạp chí cũng lại đây lấy tin. Khách hàng tấp nập, quán vốn dĩ đã bận rộn, quả thực thành đáp ứng không xuể.

Tạ Nhất lo liệu không hết, sáng đi làm buổi tối mở cửa hàng, bận đến không thời gian nghỉ ngơi.

Tạ Nhất cùng những trợ thủ vừa bưng mâm, ngón tay còn treo túi cơm hộp. Nhìn thấy Thương Khâu ngồi ở sau quầy “nhàn đến trứng đau” chải lông cho mèo cưng trong điện thoại, Tạ Nhất tức khắc trợn trắng, nói:

“Thương Khâu, lại đây giúp một chút.”

Thương Khâu không vội vã, chải lông xong cho boss mèo, lúc này mới đứng lên đi qua.

Bởi vì đóng hộp quá nhiều, căn bản đưa không xong, Tạ Nhất liền đem mấy hộp đưa cho Thương Khâu, để Thương Khâu đi giao cho khách hàng.

Thương Khâu mới vừa đi ra ngoài, thực mau liền có khách tới nữa. Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.

Người đàn ông mặc âu phục, áo mũ chỉnh tề, phía sau còn có hai vệ sĩ. Bọn họ đi vào. Tạ Nhất đi qua chào hỏi.

“Chào quý khách, xin hỏi mấy vị? Hiện tại vui lòng đợi một chút.”

Người đàn ông trung niên trên dưới đánh giá Tạ Nhất, cười nói:

“Cậu chính là chủ nơi này? Tôi họ Triệu, không phải tới ăn, muốn cùng Tạ tiên sinh nói chuyện hợp tác, tuyên truyền mở rộng thị trường.”

Người họ Triệu nói, lại trên dưới đánh giá Tạ Nhất, ánh mắt hơi chút đáng khinh.

Thương Khâu vốn rất nhiều tiền, chính là đại gia ngầm. Tuy rằng hắn công việc chính thức là người đuổi ma, nhưng nghề phụ là tổng tài, so với công việc chính còn kiếm tiền nhiều hơn. Cho nên Tạ Nhất vốn không cần tuyên truyền mở rộng thị trường gì đó. Nếu muốn tuyên truyền mở rộng kinh doanh, trực tiếp tìm Thương Khâu là xong. Hơn nữa Tạ Nhất cảm thấy ánh mắt người họ Triệu này quái quái, liền nói:

“Ngại quá, tôi tạm thời không cần tuyên truyền mở rộng kinh doanh. Quán ăn của tôi đây hiện tại kinh doanh đã rất tốt, không cần làm gì thêm.”

Người họ Triệu nghe Tạ Nhất cự tuyệt mình, cũng không có nhụt chí, cười đem một danh thiếp đưa cho Tạ Nhất, nói:

“Đừng vội từ chối. Đây là danh thiếp của tôi, nếu thay đổi ý, có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”

Người đàn ông Triệu nói xong, thực mau liền rời đi.

Tạ Nhất không để trong lòng, đem danh thiếp tùy tay đặt ở một bên, cũng liền quên.

Từ ngày đó về sau, quán ăn đêm khuya công việc lu bù lên. Thương Khâu cũng đột nhiên có thêm một hợp đồng đầu tư lớn. Bởi vì hạng mục lớn, cho nên cần Thương Khâu tự thân xuất mã, còn phải đi công tác một tuần.

Thương Khâu thực mau liền đi công tác. Tạ Nhất tiếp tục ở quán ăn đêm khuya bận rộn. Kỳ quái chính là mấy ngày nay danh tiếng của quán ăn đêm khuya đột nhiên tuộc xuống. Tuy rằng khách vẫn không ít, nhưng Tạ Nhất phát hiện rất nhiều trang ẩm thực đánh giá thấp về quán ăn đêm khuya. Đột nhiên xuất hiện rất nhiều bình luận xấu về quán ăn đêm khuya trên mạng.

Nói cháo hải sản của quán ăn đêm khuya cho rất nhiều bột ngọt, ăn vào liền khát nước. Hoặc là dầu dùng cho các món chiên xào lấy từ cống ngầm. Người này còn khẳng định tận mắt nhìn thấy ông chủ Tạ Nhất lấy dầu từ cống về xào rau. Còn nói thịt dê mà quán ăn đêm khuya bán cho khách thực chất là chuột thịt cống, vân vân...

Một đống bài viết xấu lan tràn trên mạng, nói quán ăn đêm khuya thực chính là “hắc quán” lòng dạ hiểm độc.

Tạ Nhất kinh ngạc, không biết chính mình đắc tội người nào, thế nhưng đột nhiên có nhiều lời đồn bôi nhọ tới.

Lúc này Tạ Nhất liền nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ. Tạ Nhất không quen biết dãy số này, vừa nghe mới nhớ tới người đàn ông họ Triệu nhiều ngày trước tới quán. Người đàn ông kia nói là muốn cùng hợp tác, đàm phán tuyên truyền mở rộng thị trường gì gì đó.

Người đàn ông họ Triệu thực “uyển chuyển” hỏi han quán ăn đêm khuya dạo này kinh doanh như thế nào. Tạ Nhất vừa mới bắt đầu còn thực buồn bực, sau đó liền minh bạch. Thì ra những lời lẽ bôi nhọ đó chính là người đàn ông họ Triệu làm. HunhHn786

Ý tứ của người họ Triệu là nếu Tạ Nhất không hợp tác, quán ăn đêm khuya liền phải mất danh tiếng.

Tạ Nhất vừa nghe, nhất thời phát hỏa. Quả thực chính là khi dễ người không biết giận. Tạ Nhất đối với di động lạnh lùng cười một tiếng, nói:

“Hợp tác cái nhà ông!”

Nói xong, Tạ Nhất quyết đoán cúp điện thoại.

Tạ Nhất tức giận cúp điện thoại, Nhiếp Tiểu Thiến đang bưng mâm quan tâm nói:

“Công tử, cớ gì giận như thế, còn muốn thăm hỏi nhà người khác?”

Tạ Nhất:

“......”

Tạ Nhất liền đem chuyện người họ Triệu làm mấy lời đồn vô căn cứ nói xấu, hất bát nước bẩn lên danh tiếng của quán ăn đêm khuya. Không nghĩ tới Nhiếp Tiểu Thiến thế nhưng biết về người đàn ông họ Triệu kia.

“Công tử, ngài còn chưa biết. Người họ Triệu đó căn bản không phải người tốt. Cái gì mà tung tin đồn thất thiệt hất chậu nước bẩn lên người khác, hắn đã làm thật nhiều chuyện càng thiếu đạo đức hơn đó!”

Nhiếp Tiểu Thiến nói như vậy, mấy chị em nhà nhện tinh ngồi bàn bên cạnh cũng hùa theo. Nhóm mỹ nữ chân dài đang ăn xâu thịt nướng uống bia, nghe nhắc tới người đàn ông Triệu, cũng nói:

“Chúng tôi cũng nghe nói, tiên quân có điều không biết! Cách đây vài ngày âm tào địa phủ mới tới một nữ quỷ chết do nhảy lầu, chính là người đàn ông họ Triệu kia hại chết!”

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, nói:

“Trên người hắn còn có mạng người?”

Chị cả nhện tinh nói:

“Nếu không nói tiên quân có điều không biết đâu! Nữ quỷ kia rất xinh đẹp, vốn là nhân viên của công ty họ Triệu. Họ Triệu nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp, liền muốn chiếm đoạt. Cô gái không nghe theo, hắn liền tìm người đi uy hiếp đe dọa, còn đem người nhà cô ấy đánh gãy chân. Hơi, cũng thật là đáng thương.”

Tạ Nhất vừa nghe cái này, cảm giác chính mình ngồi không yên.

Họ Triệu này thật sự không phải người, dám đến gây chuyện nhà mình. Còn nữa Thương Khâu mấy ngày nay không ở nhà, Tạ Nhất cũng là nhàm chán cực kỳ, vừa lúc muốn tìm người tiêu khiển.

Tạ Nhất lập tức cầm điện thoại ấn gọi lại cho họ Triệu kia. Thực mau điện thoại được tiếp. Tạ Nhất nghe được di động kết nối, liền đi thẳng vào vấn đề. Tạ Nhất cười nói:

“Triệu tiên sinh, tôi đã thay đổi ý, chúng ta khi nào gặp mặt?”

Đám chị em nhện tinh vừa thấy, đều không khỏi rùng mình. Cảm thấy có thể là bia quá lạnh, tự dưng sởn tóc gáy.

Tạ Nhất cùng người họ Triệu hẹn thời gian gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp. Tạ Nhất cố ý sửa soạn một chút, đem tây trang mình đã lâu không mặc lấy ra. Dù sao mặc áo sơmi quần jean vào không được nhà hàng cao cấp, khẳng định sẽ bị ngăn ở bên ngoài.

Tạ Nhất đổi quần áo, chải chuốt định hình kiểu tóc, mở cửa đi ra. Nhiếp Tiểu Thiến vừa lúc từ ngoài về tới. Nhìn thấy Tạ Nhất mặc veston Hugo chỉnh chu, eo mang thắt lưng LV, chân đi giày da Gucci, trên cổ tay còn mang đồng hồ Rolex, tóc chải chuốt tỉ mỉ, một bộ tinh anh thương nghiệp. Nhiếp Tiểu Thiến thiếu chút nữa ngây người, ngay sau đó ôm mặt nói:

“Công tử khiến Tiểu Thiến mê chết rồi!”

Tạ Nhất cười cười, cầm chìa khóa xe Land Rover của Thương Khâu trực tiếp ra cửa, vào thang máy xuống bãi đậu lấy xe chuẩn bị đi gặp “khách“.

Tạ Nhất đến nơi, người họ Triệu đã tới rồi, đã sớm gấp không thể chờ chờ Tạ Nhất. Nhìn thấy Tạ Nhất đi vào, hắn tức khắc đứng lên.

Hắn vốn chỉ là muốn đầu tư vào quán ăn đêm khuya của Tạ Nhất. Nào biết lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nhất, hắn liền cảm thấy Tạ Nhất diện mạo hợp khẩu vị, trong lòng nổi lên ác ý.

Hiện giờ Tạ Nhất lại chưng diện rất chỉnh chu, càng nhìn thấy càng thu hút hấp dẫn người khác.

Họ Triệu có chút gấp không chờ nổi đi tới, chà xát lòng bàn tay, cười nói:

“Tạ tiên sinh, mời ngồi, mời ngồi.”

Tạ Nhất cười cười, nói:

“Triệu tiên sinh, mời.”

Tạ Nhất cười. Nụ cười kia càng khiến họ Triệu đầu váng mắt hoa, không biết nói thế nào.

Hai người ngồi xuống, họ Triệu đưa menu qua, còn cố ý sờ tay Tạ Nhất. Tạ Nhất có thể không biết sao?

Tạ Nhất cười cười, giống như không nhìn thấy. Tay phải nâng lên tiếp nhận thực đơn, tay trái đặt ở đầu gối, âm thầm nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay.

“Rắc!”

Đột nhiên vang lên một tiếng động, ghế ngồi của họ Triệu cũng không biết sao lại gãy một cái chân.

Họ Triệu chưa đụng tới tay Tạ Nhất liền hô to.

“A!”

Ở trước mắt bao người, người họ Triệu ngã đập mông trên mặt đất.

“Roẹt!”

Tiếp theo quần của họ Triệu bị rách đũng.

“Phụt......”

Những người bên cạnh xem trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó không nhịn được bật cười ra tiếng.

Họ Triệu sắc mặt thay đổi vài lần, xấu hổ thiếu chút nữa thẹn quá thành giận. Hắn vội vàng đứng lên, cũng chưa kịp nói một lời, che lại đũng quần, vội vàng chạy hướng toilet.

Tạ Nhất lúc này liền cười tủm tỉm cầm thực đơn, thập phần nhàn nhã lật xem món.

Ước chừng qua hơn nửa giờ, hoặc là 40 phút gì đó, họ Triệu mới từ toilet đi ra.

Quần tây đã đổi thành mới. Phỏng chừng là gọi điện thoại cho trợ lý cầm quần mới tới thay. Dù sao đũng quần này không có bị rách, màu sắc cùng quần trước đó có chút khác nhau.

Họ Triệu ngồi xuống, xấu hổ cười cười. Tạ Nhất cũng cười cười, còn quan tâm nói:

“Triệu tiên sinh, vừa rồi không có ngã bị thương chứ?”

Họ Triệu bị giọng điệu ôn nhu quan tâm của Tạ Nhất làm mềm nhũn, tức khắc quên mất việc mất mặt đã xảy. Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn cười nói:

“Không có việc gì, không có việc gì. Cậu thích ăn món gì, hôm nay tôi mời khách... Phục vụ, mở một chai rượu vang đỏ loại tốt nhất!”

Họ Triệu đang nói, người phục vụ còn chưa có lại đây, một người đã nhanh chóng chạy tới. Chính là trợ lý vừa rồi đưa quần mới tới. Hắn còn chưa đi, vẻ mặt kinh hoảng, nói khẽ với người họ Triệu.

“Triệu tổng, không tốt! Công ty vừa mới bị thu mua!”

Họ Triệu lắp bắp kinh hãi, nói:

“Cái gì? Thu mua? Chuyện khi nào? Tôi sao không nghe nói?”

Trợ lý nói:

“Chính là vừa mới đây! Vừa xong, ước chừng... ước chừng một giờ trước bắt đầu thu mua!”

“Một giờ!?”

Họ Triệu hô to một tiếng. Công ty bọn họ không nhỏ, một giờ liền thu mua, quả thực chính là không thể xảy ra. Hơn nữa họ Triệu là người trong bộ máy lãnh đạo, thu mua là chuyện lớn, thế nhưng hắn không có nghe được một chút tiếng gió.

Trợ lý hoảng loạn nói:

“Triệu tổng, làm sao bây giờ? Công ty thu mua muốn một lần nữa kiểm toán. Ngài trước đây tham ô, những khoản đó còn chưa có......”

Hắn nói còn chưa xong, đột nhiên liền dừng lại. Bởi vì có người đã đi tới, vỗ nhẹ nhẹ bả vai họ Triệu.

Họ Triệu quay đầu nhìn. Hắn không quen biết đối phương.

Người vừa đến nhìn khoảng 30 tuổi, mặc một thân tây trang màu đen, vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, bộ mặt lạnh lùng mang chút lãnh khốc. Nụ cười như không cười, có thể nói là thập phần ghét bỏ. Hắn nhìn họ Triệu còn nheo nheo mắt, phất phất tay, nói:

“Ngài có thể đi rồi.”

Họ Triệu không quen biết người này, nhưng Tạ Nhất biết.

Chính là Thương Khâu.

Là Thương Khâu! Thương Khâu không phải đi công tác nơi khác sao?

Họ Triệu bị Thương Khâu nói mà ngây ra, nói:

“Đi? Đi nơi nào? Cậu là ai?”

Thương Khâu nhếch mép, tựa hồ cười lạnh, nói:

“Người thu mua công ty của ông.”

Họ Triệu vừa nghe, tức khắc mồ hôi lạnh toát ra. Tuyệt đối là mồ hôi như mưa rào.

Tạ Nhất:

“......”

Thương Khâu quả nhiên là giàu không tưởng tượng nổi!

Thương Khâu lại nói:

“Tham ô công quỷ, phỉ báng xảo trá, còn có mấy mạng người. Xe cảnh sát ở bên ngoài chờ đó. Không tiễn.”

Họ Triệu sợ tới mức từ trên ghế trượt xuống dưới, lại là nện mông ở trên mặt đất. Quả thực chính là vẻ mặt xám xịt.

Thực mau đã có người đến dẫn họ Triệu đi. Hắn thậm chí còn chưa hiểu làm sao lại thế này. Hắn thậm chí không biết chính mình vì sao đắc tội Thương Khâu.

Họ Triệu bị mang đi, người vây xem còn như lọt vào trong sương mù. Thương Khâu bình thản tự nhiên kéo ghế, ngồi vào vị trí của họ Triệu trước đó, đối diện Tạ Nhất. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Sao anh lại tới đây? Không phải đi công tác sao? Phá hoại kế hoạch của em. Em vốn dĩ muốn giáo huấn hắn, kết quả bị anh hủy hoại.”

Thương Khâu cười cười, cũng không phải cười lạnh như vừa rồi. Hắn ăn mặc như một quý tộc, tóc vuốt hết ra phía sau, không chút cẩu thả. Lộ ra một gương mặt đẹp trai không thấy một chút khuyết điểm.

Giọng Thương Khâu hơi khàn khàn tràn đầy sức hút, nói:

“Tới cống hiến sức lực cho em.”

Tạ Nhất:

“......”

Trứng thối! Tim đập thật nhanh! Sắp bị ngất.... bị mê hoặc sắp chết!

Thương Khâu đang nói, phục vụ vừa tới, không xác định hỏi:

“Tiên sinh, rượu vang đỏ còn lấy không?”

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là làm một động tác. HunhHn786 Phục vụ đem chai rượu vang đỏ mang ra rót cho Tạ Nhất và Thương Khâu.

Thương Khâu bưng lên cái ly chân cao trong suốt, cười cười, hơi hơi nâng lên, nói:

“Hiện tại, anh là tới cùng em hẹn hò.”

Tạ Nhất:

“......”

Lại bị mê hoặc sắp chết! Vẻ mặt lôi cuốn hút hồn!

Cám ơn các bạn đã đồng hành thời gian qua. Mong các bạn đã có những giờ phút vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.