Vệ Anh Hào có một chuyện thực đau đầu, đó chính là hắn có một tình địch tiềm tàng. Hơn nữa tình địch tiềm tàng phân lượng phi thường lớn, ít nhất ở trong lòng Đào Hoa rất lớn. Đó chính là Tạ Nhất.
Vệ Anh Hào đã kế thừa Vệ gia. Cứ như vậy, dù hắn không muốn, công tác cũng càng ngày càng nhiều, thời gian ở cùng Đào Hoa càng ít. Hơn nữa Đào Hoa ở tại nhà Thương Khâu. Không phải bởi vì Vệ Anh Hào không có nhà, mà là bởi vì Đào Hoa thích ở bên kia, đương nhiên bên kia có Tạ Nhất. Cứ như vậy, Vệ Anh Hào cũng liền ở tại nhà Thương Khâu, còn có thể ăn ké uống ké, Tạ Nhất hỗ trợ trông giúp mấy đứa con.
Tính ra nhà Thương Khâu cách công ty của Vệ Anh Hào cũng không gần. Thời gian đi đường, thời gian làm việc, Vệ Anh Hào cảm thấy thời gian chính mình cùng Đào Hoa ở chung không có nhiều bằng thời gian Đào Hoa ở cùng “tình địch“. Hơn nữa mấy đứa con trai nhà hắn siêu thích Tạ Nhất. Cái này làm cho Vệ Anh Hào đau đầu không thôi.
Vì thế Vệ Anh Hào tổ chức một cuộc họp, tập trung tất cả các nhân viên quản lý cấp cao trong công ty. Mọi người đến phòng họp, nghe nói là một cuộc họp rất quan trọng.
Nhóm quản lý cấp cao đều bận rộn sứt đầu mẻ trán, phải rút ra thời gian tới, vội vàng tới phòng họp. Không ai biết lý do có cuộc họp khẩn cấp này, chỉ là nghe nói rất quan trọng trọng. Bọn họ mang theo trợ lý, còn có notebook, chuẩn bị tới ghi chép trọng điểm.
Thực mau, Vệ Anh Hào thong thả ung dung đi ra, ngồi ở vị trí cao nhất. Hắn một thân tây trang giày da, ho khan một tiếng, nói:
“Hôm nay tôi tìn mọi người lại đây là thảo luận một chuyện rất quan trọng...”
Vệ Anh Hào lại ho khan một tiếng, nói:
“Các vị đều là nhân viên chủ chốt của công ty. Những người quản lý cấp cao trình độ nhất định không bình thường. Tôi liền ra đề mục kiểm tra các vị. Làm như thế nào lấy lòng người yêu.”
Mọi người vừa nghe đều hóa ngốc, sững sờ không biết sao lại thế này. Có người biết rõ lòng ông chủ mình thất thường, luôn có suy nghĩ không đáng tin cậy. Hiện tại đúng là không đáng tin cậy. Có người lại cho rằng ông chủ sâu không lường được, đây là đề mục kiểm tra bọn họ.
Mọi người sôi nổi hưởng ứng đề mục, bày mưu tính kế. Vệ Anh Hào nghe được những biện pháp đơn giản như là tặng hoa, tặng trang sức, xem phim, đi dạo phố vân vân...
Hoa là chủ ý không tồi. Đào Hoa thích hoa, bởi vì hắn bản thân chính là hoa đào. Nhưng Vệ Anh Hào không thích hoa, đối với hoa không có hiểu biết. Còn nữa, đưa đồng loại cho “bà xã”, không phải chờ đội nón xanh sao?
Vệ Anh Hào không muốn tặng hoa.
Nói tới trang sức, Đào Hoa không thích. Hắn không phải phụ nữ.
Đi xem Đào Hoa luôn là ngủ gật.
Đi dạo phố càng đừng nói nữa. Hắn cùng Đào Hoa muốn mua đồ vật gì cũng không cần ra khỏi nhà, trực tiếp lên mạng mua. Dù tính ra ngoài cũng chỉ đi năm mười phút mà thôi.
Vệ Anh Hào gợi ý đề tài, nói:
“À… Nếu tôi nói... nếu nha… người yêu gần đây cùng những người khác tương đối thân cận, như vậy phải làm sao?”
Mọi người tức khắc vẻ mặt tỉnh ngộ, nhìn Vệ Anh Hào, tựa hồ phát hiện bí mật lớn.
Vệ Anh Hào lập tức nói:
“Tôi nói nếu, lại chưa nói tôi!”
“Phải phải, Vệ tổng nói phải!”
Vệ Anh Hào:
“……”
Vị quản lý A nói:
“Như vậy, tôi cảm thấy quá nguy cơ, có lẽ tình cảm bị đe dọa.”
Hắn nói như vậy, Vệ Anh Hào sắc mặt rất kém.
Vị quản lý B nói:
“Cũng không nhất định, có thể thử kích thích một chút.”
Vệ Anh Hào nói:
“Thử kích thích như thế nào?”
Vị quản lý B nói:
“Vệ tổng, là thế này. Ngài có thể tìm cơ hội, tỷ như về nhà trễ hoặc là đi bên ngoài xã giao mang theo mùi nước hoa về. Nhìn xem phu nhân của ngài phản ứng như thế nào.”
Vệ Anh Hào lập tức nói:
“Cái gì mà phu nhân của tôi. Tôi nói đều là nếu như...!”
“Phải phải, Vệ tổng nói phải!”
Vệ Anh Hào cảm thấy không đáng tin cậy. Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp đáng tin cậy. Dù sao mỗi ngày hắn phải uống dấm Đào Hoa cùng Tạ Nhất. Hai người kia quả thực “gắn bó keo sơn“. Vệ Anh Hào cảm thấy nếu để Đào Hoa uống dấm cũng không tồi nha.
Vệ Anh Hào quyết định thử biện pháp này. Sau khi tan họp, Vệ Anh Hào ở văn phòng mình loay hoay. Vừa lúc thư ký tiến vào trình văn bản cho hắn ký tên, Vệ Anh Hào tức khắc đôi mắt sáng bóng lưỡng mà nhìn thư ký.
Thư ký này là người mới chuyển tới, trước kia thường nghe mấy tin đồn nhảm nhí về Vệ Anh Hào. Có người nói hắn phong lưu, còn có quy tắc ngầm gì đó, bởi vậy thư ký vốn là thực sợ hãi, Vệ Anh Hào còn hai mắt bóng lưỡng nhìn chằm chằm, càng khiến thư ký sợ hãi.
Vệ Anh Hào giữ lại thư ký đang run bần bật, nói cô giúp một chút…
Đã là buổi chiều, quán ăn đêm khuya đang chuẩn bị mở bán. Mấy ngày này kinh doanh thật tốt, cho nên Đào Hoa cũng đi hỗ trợ. Lúc này chuông điện thoại di động liền vang lên, là Vệ Anh Hào gọi đến.
Đào Hoa tiếp điện thoại.
“A lô!”
Vệ Anh Hào còn chưa có mở miệng, kết quả nghe được phía bên đầu Đào Hoa truyền đến giọng “tình địch“. Tạ Nhất nói:
“Đào Hoa, cậu đẩy cái thùng đến bên kia đi.”
Đào Hoa “ừ” một tiếng, lại nói:
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cái kia rất nặng, tôi tới hỗ trợ cho.”
Vệ Anh Hào:
“……”
Lu dấm để lâu bị ngã đổ!
Đào Hoa dọn cái thùng xong, lúc này mới nghĩ đến Vệ Anh Hào còn đang gọi điện thoại, liền nói:
“Có chuyện gì sao?”
Vệ Anh Hào vội vàng nói:
“Khụ khụ! Là như thế này. Hôm nay buổi tối anh có xã giao, khả năng về nhà trễ.”
Hắn nói, lập tức nháy mắt cho thư ký. Thư ký còn run bần bật, nhìn bản thảo nói, giọng cứng nhắc.
“Ông…ông chủ... Ngài muốn… muốn...”
Vệ Anh Hào thấy thư ký lắp bắp, vội vàng che lại điện thoại, nhỏ giọng nói:
“Nũng nịu một chút! Nũng nịu một chút! Bà xã của tôi nghe còn tưởng rằng tôi bắt cóc cô đó! Nũng nịu một chút!”
Thư ký khóc không ra nước mắt.
Tôi chính là bị bắt cóc mà!
Thư đành phải chỉnh giọng, nói:
“Ông ~~ chủ ~~ ngài là muốn cái quần lót màu đen sao? Hay là muốn người... mặc quần lót màu đen… chứ ~”
Thư ký nhìn bản thảo kinh hoàng, vẻ mặt ghét bỏ.
Vệ Anh Hào thực vừa lòng bản thảo mà thư ký đọc. Bởi vì Đào Hoa im lặng một chút, hiển nhiên là nghe được. Vệ Anh Hào lúc này liền nói:
“À, không đúng. Hôm nay buổi tối khả năng anh trở về không được, ở lại nhà bạn.”
Đào Hoa dừng một chút, chỉ là nói:
“Ừ, em đã biết.”
Hắn nói xong, liền ấn kết thúc cuộc gọi. Vệ Anh Hào còn đắc chí, kết quả di động biểu hiện trò chuyện kết thúc. Vệ Anh Hào tức khắc ngây người.
Vệ Anh Hào nhìn chằm chằm di động không phản ứng. Thư ký vội vàng nói:
“Vệ tổng, tôi xin phép đi ra trước.”
Nói xong, thư ký bỏ chạy giữ mạng.
Vệ Anh Hào cảm thấy biện pháp này khả năng không hiệu quả. Bởi vì Đào Hoa căn bản không phản ứng! Vẫn là thực lãnh đạm!
Đào Hoa ở quán ăn đêm khuya hỗ trợ nhập hàng. Sau khi xong việc không còn sớm, mọi người chuẩn bị ăn chút gì, trong chốc lát bắt đầu làm việc. Tạ Nhất nấu ăn, nói.
“Đưa giúp tôi lọ muối.”
Đào Hoa:
“Được! “
Hắn có chút xuất thần, thuận tay đưa cho Tạ Nhất một cái lọ. Tạ Nhất trừng mắt khi thấy.
Trời đất, đây không phải muối, là tiêu xay!
Tạ Nhất không chú ý, đã rắt một ít ra, tức khắc hắt xì.
Đào Hoa lúc này mới tỉnh lại, còn kinh ngạc nói:
“Cơm chiên tôm cho nhiều tiêu như vậy sao?”
Tạ Nhất:
“……”
Đào Hoa có chút mất hồn mất vía, buổi chiều buổi tối đều mơ màng hồ đồ vượt qua.
Bản thân Vệ Anh Hào là thử Đào Hoa, buổi tối vốn không có xã giao. Nào biết chuyện gì tới, buổi tối trùng hợp lại có xã giao, hắn thật sự bận rộn, đến 3 giờ sáng mới tan. Tài xế lái xe đưa hắn về nhà đã hơn bốn giờ sáng, quán ăn đêm khuya đang đóng cửa.
Xe ngừng ở cửa quán ăn đêm khuya, Vệ Anh Hào có chút say, bước xuống xe. Vừa lúc Đào Hoa đi cùng mấy người Tạ Nhất, đóng cửa xong chuẩn bị trở về nhà ngủ.
Bởi vì Đào Hoa mất hồn mất vía, Tạ Nhất có chút lo lắng, cho nên liền muốn dỗ dành hắn vui vẻ một chút. Tạ Nhất kể một câu chuyện khiến cho Đào Hoa bật cười. Cứ như vậy, Vệ Anh Hào vừa lúc nhìn thấy Đào Hoa cùng Tạ Nhất cười vui vẻ, kia phải nói là kích thích máu ghen, dấm chua ngập trời a.
Vệ Anh Hào đi tới, Đào Hoa liếc mắt một cái liền thấy được hắn. Lại nghĩ tới những gì đã nghe trong điện, hắn nhìn thoáng qua Vệ Anh Hào, liền đem ánh mắt dời qua một bên.
Vệ Anh Hào tuy rằng uống say, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Đào Hoa đem ánh mắt dời qua một bên.
Mọi người một đường về nhà, không khí thực quỷ dị. Đào Hoa vào cửa, liền thấy được con trai lớn, hôm nay ba Đào muốn ngủ cùng Đào 1. Kết quả thực không khéo, Bé 3 nhà Tạ Nhất đi thi đấu bóng rổ ở nơi khác mấy ngày trước hôm nay sẽ về. HunhHn786 Máy bay hạ cánh trễ một chút, Bé 3 cũng sắp về đến nhà. Đào 1 và Bé 3 lâu như vậy không gặp, Đào 1 đương nhiên sẽ không cho ba ba ở trong phòng. Hắn còn phải đợi Bé 3 đó.
Đào Hoa liền bị vứt bỏ, vì thế quay đầu đi tìm Tạ Nhất, muốn ngủ cùng Tạ Nhất. Cái này càng không thể, Thương Khâu vẻ mặt lãnh đạm, khóe môi treo nụ cười dữ tợn, liền đem Đào Hoa đuổi ra khỏi phòng.
Đào Hoa bị đuổi ra ngoài, đành phải căng da đầu đi vào phòng mình ngủ.
Vệ Anh Hào uống rượu không ít, cởi quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa. Hắn vốn không muốn mùi nước hoa dính trên người. Bất quá thực trùng hợp, hôm nay tiệc rượu tới rất nhiều quý cô, trên người đều là nước hoa. Vệ Anh Hào cũng không biết là mùi hương gì, dù sao thực nồng.
Vệ Anh Hào tắm rồi, Đào Hoa cũng đi tắm rửa, ánh mắt thực rõ ràng tránh né Vệ Anh Hào, cũng không nói chuyện. Vệ Anh Hào đau đầu không thôi, cảm giác này rõ ràng là đem cục đá đập chân mình.
Vệ Anh Hào trầm tư suy nghĩ, liền có người đến cửa. Thương Khâu mặc quần áo ở nhà, cũng là vừa tắm xong, tóc còn ướt dầm dề. Thương Khâu đi tới, trực tiếp ném cho Vệ Anh Hào một thứ. Vệ Anh Hào nhanh duỗi tay tiếp được, mở ra xem. Là cái chai nhỏ, bên trong chứa chất lỏng. Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Nước nói thật mùi vị trà đào ô long.”
Vệ Anh Hào có chút kinh ngạc nhìn Thương Khâu. Thương Khâu lại là vẻ mặt bình tĩnh xoay người đi.
Vệ Anh Hào thiếu chút nữa đã quên Đào Hoa dính Tạ Nhất, ghen không chỉ là một mình hắn. Đương nhiên còn có Thương Khâu.
Chiều nay Đào Hoa không phải thực bình thường, liền càng dính Tạ Nhất. Lu dấm to Thương Khâu cũng sắp vỡ nát. Nhưng vì biểu đạt phong độ, bởi vậy hắn không thể biểu hiện quá rõ ràng. Cho nên Thương Khâu liền lựa chọn “mượn đao giết người”, loại biện pháp này rất hữu hiệu.
Vệ Anh Hào nhanh thừa dịp Đào Hoa tắm rửa đem nước nói thật rót ra ly. Quả nhiên là mùi hương trà đào ô long. Đào Hoa thích nhất loại trà này.
Đào Hoa từ trong phòng tắm ra tới, liền nhìn thấy Vệ Anh Hào vẻ mặt ân cần thò qua tới, nói.
“Bà xã, uống miếng nước đi?”
Đào Hoa có chút hồ nghi nhìn Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào tuy rằng tắm rồi, trên người có mùi sữa tắm và dầu gội đầu, bất quá vẫn còn mùi nước hoa. Đào Hoa đối với mùi hương thực mẫn cảm, một chút đã ngửi ra tới. Đào Hoa nhíu nhíu mày, nói:
“Tự mình uống đi, em muốn đi ngủ.”
Vệ Anh Hào nhanh theo đuôi, ân cần nói:
“Anh cố ý pha trà cho em. Thật đó, em mau nếm thử, hương vị đặc biệt ngon.”
Đào Hoa không chống được Vệ Anh Hào mặt dày mày dạn năn nỉ ỉ ôi, đành phải uống một ngụm. Vệ Anh Hào tức khắc vui vẻ, hai mắt sáng ngời nhìn Đào Hoa.
Đào Hoa mới đầu không cảm thấy thế nào, chuẩn bị ngủ. Bất quá ngồi ở mép giường, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình phản ứng rất chậm. Rõ ràng không uống rượu, nhưng có một loại cảm giác giống uống rượu say.
Vệ Anh Hào vừa thấy dược hiệu phát tác, vội vàng lôi kéo Đào Hoa, vẻ mặt sói xám, nói:
“Đào Hoa, nói cho anh nghe, em thích nhất là ai?”
Đào Hoa phản ứng có chút chậm, giọng nói mềm như bông, nhưng bởi vì uống nước nói thật cho nên không chút do dự trả lời.
“Đại nhân……”
Vệ Anh Hào:
“……”
Lời thứ nhất khiến cho Vệ Anh Hào ợ chua. Đại nhân mà Đào Hoa nói, không phải “tình địch mạnh nhất “ Tạ Nhất sao?!
Vệ Anh Hào chịu đựng ghen tuông, nói:
“Vậy em còn thích ai?”
Đào Hoa nghĩ nghĩ, lại nói:
“Con...”
Vệ Anh Hào:
''……”
Hay lắm, thích nhất là Tạ Nhất, tiếp theo là mấy đứa con trai. Cứ như vậy, mười tám vị trí đều có chủ. Ai bảo nhà hắn có tới 17 đứa con.
Vệ Anh Hào tiếp tục ân cần dò hỏi. Kết quả sau 17 đứa con trai nhà hắn là 20 mấy đứa con nhà Tạ Nhất. Số lượng đông đảo như vậy chưa hết, tiếp tục tới Thương Khâu, mà không có Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào chịu không được, nói:
“Anh đâu, em có thích anh hay không?”
Đào Hoa chau mày, môi còn chu ra một chút. Bộ dáng có chút đáng yêu. Dù sao Đào Hoa là lưỡng tính, tất nhiên mang theo vẻ đẹp nam tính không có yếu ớt.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Đào Hoa nói:
“Không thích, anh đáng ghét.”
Vệ Anh Hào:
“……”
Rất muốn khóc……
Vệ Anh Hào nói:
“Vì sao ghét anh. Em xem anh tốt với em như vậy, em nên thích anh nhất.”
Đào Hoa không chút do dự nói:
“Không thích!”
Vệ Anh Hào bất đắc dĩ, nói:
“Được được được, không thích. Vậy em vì sao không thích anh?”
Đào Hoa vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Bởi vì anh… anh thực đáng ghét. Mỗi lần em nói từ bỏ, anh còn khi dễ em.”
Vệ Anh Hào không ngờ tới Đào Hoa thế nhưng nói ra lời như thế. Vệ Anh Hào vừa nghe, lại phối hợp biểu tình của Đào Hoa tỏ ra kinh ngạc.
Đây rõ ràng chính là khen mình!
Vệ Anh Hào đắc chí nói:
“Vậy em có thích anh khi dễ em hay không?”
Đào Hoa ghét bỏ nói:
“Anh ngốc sao, đương nhiên không thích!”
Vệ Anh Hào như là sói xám dụ dỗ mũ đỏ, nói:
“Vậy đổi thành em khi dễ anh, được không?”
Đào Hoa nghĩ nghĩ, tựa hồ miễn cưỡng đồng ý, nói:
“Được……”
Hắn nói, thăm dò thò qua, hôn lên môi Vệ Anh Hào một cái, còn cắn một chút. Nghĩ nghĩ, cuối cùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, Đào Hoa rất có khí thế nói:
“Em khi dễ anh, có sợ không?”
Vệ Anh Hào thiếu chút nữa bị hạ gục, nói:
“Sợ! Thật là đáng sợ!”
Đào Hoa uống nước nói thật, phản ứng rất chậm, nghe Vệ Anh Hào nói như vậy, tức khắc cười lên. Hắn cười gương mặt đỏ thắm, quả thực đẹp không sao tả xiết. HunhHn786
Đào Hoa đặc biệt thấy thành công, nói:
“Vậy… em đây phải làm cho anh càng sợ hãi!”
Vệ Anh Hào vừa nghe, tự động nằm ngửa ra, còn vỗ vỗ ngực, giang rộng tay chân thành một cái chữ đại (大) thúc giục.
“Thật là đáng sợ! Nhanh tới đi, nhanh tới đi.”