Bất cứ lúc nào cũng không thể phủ nhận chế độ cấp bậc, chế độ cấp bậc tồn tại tuyệt đối trong xã hội thực tế. Trong cấp bậc bất đồng, có những cách xử thế bất đồng.
Giống như Hoàng Luận Đàm thuộc về một cấp bậc vòng tròn, trong vòng tròn này, nếu thật sự động đến người nào thì chính là muốn chết. Nhưng nếu như không muốn động đến người nào, vậy thì thật sự chỉ cần cười một tiếng cho qua.
Nếu như Trần Tiểu Long không tới nơi này trước, Hoàng Luận Đàm đã có suy nghĩ sẽ hung hăng thu thập hắn, như vậy lúc này Hoàng Luận Đàm đối với Trần Tiểu Long sẽ không còn bất kỳ mâu thuẫn nào nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, thái độ của Trần Tiểu Long rất đoan chính, địa vị bày ra rất rõ ràng.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Ha ha!
Trần Tiểu Long biết Hoàng Luận Đàm đã bỏ qua chuyện này, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt. Phải biết rằng nếu như Hoàng Luận Đàm thật sự níu lấy không tha, Trần Tiểu Long cũng không biết nên làm như thế nào.
Không thể phủ nhận Minh Duyệt sơn trang thật sự là một nơi kinh doanh rất tốt, nhưng nếu dùng Minh Duyệt sơn trang, có thể đổi lấy tha thứ của Hoàng Luận Đàm, Trần Tiểu Long vẫn không chút do dự đi làm.
Một bình này làm sao có thể đủ, tối nay phải hầu hạ Hoàng thiếu gia, làm sao cũng phải mấy bình mới được. Yên tâm, tối nay tôi mời khách. Hoàng thiếu gia, vị này là…?
Trần Tiểu Long cười hỏi.
Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô Mộc, ngài chính là Tô Mộc? Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Yến Bắc!
Trần Tiểu Long kinh hô.
Làm sao? Xem ra cậu cũng biết Tô Mộc?
Hoàng Luận Đàm cười nói.
Hoàng thiếu gia, ngài đừng trêu tôi, làm sao tôi có thể không biết được chứ. Đừng nói là tôi, sợ rằng hiện tại bên trong tỉnh Yến Bắc không ai không biết Tô Mộc. Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất, thật sự là một thân phận hiển hách.
Cha tôi rất khen ngợi Tô Mộc, ngài cũng biết, cha tôi chủ quản kinh tế của tỉnh ta. Mà Tô Mộc lúc trước đến chỗ nào, kinh tế ở chỗ đó cũng vô cùng phát triển, năng lực như thế, không phải ai cũng có thể có.
Trần Tiểu Long nói.
Phó tỉnh trưởng Trần thật sự quá khen ngợi rồi.
Tô Mộc cười nói.
Tô Mộc, cậu cũng đừng khiêm tốn như vậy, chuyện của cậu chỉ cần vừa tìm hiểu là có thể tra ra , chuyện này không phải là chuyện mất mặt gì cả.
Hoàng Luận Đàm cười nói.
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chính là Tô Mộc mà các vị nói.
Tô Mộc gật đầu nói.
Lần này tôi thật sự mở mắt rồi, sau này trở về cũng có thể nói khoác với đám người kia rồi, tôi biết Tô Mộc là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Tô bí thư, nào, tôi mời ngài một chén!
Trần Tiểu Long mở chai rượu nói.
Trần tổng, cậu đừng gọi tôi là bí thư, chúng ta hình như bằng tuổi nhau, gọi tên tôi là được.
Tô Mộc cười nói.
Được, vậy tôi gọi tên, Tô Mộc!
Trần Tiểu Long lớn tiếng nói.
Mọi người cũng không phải là lão đầu tử già bảy tám mươi tuổi, tất cả đều là người trẻ tuổi. Trong tình cảnh không còn sự ngăn cách, rất nhanh chóng có thể trở nên thân thiện. Hơn nữa Trần Tiểu Long không có bản lĩnh gì khác, nhưng rất am hiểu pha trò chọc cười mọi người. Hơn nữa sau khi Trần Tiểu Long hỏi tới chuyện của Trương Mâu, biết được Trương Mâu rốt cuộc đã làm gì, vỗ ngực nói nhất định sẽ thu thập Trương Mâu.
Minh Duyệt sơn trang không thiếu những video có liên quan đến Trương Mâu, trong đó có một số video chỉ cần lấy ra, tuyệt đối là quả bom hạng nặng. Chỉ có điều trong mắt Trần Tiểu Long, Trương Mâu thật sự không có tư cách được hắn coi trọng như vậy.
Trương Mâu là thứ gì, chỉ là một tên thần côn mà thôi!
Một tên thần côn, có thể đánh đồng với bọn Trần Tiểu Long hay sao? Cho hắn lá gan lớn như trời cũng không có tư cách như vậy!
Đêm hôm đó, cả thành phố Thương Thiện đều vô cùng khẩn trương bận rộn.
Rạng sáng hôm sau.
Cả thành phố Thương Thiện đã tràn ngập những tài liệu vạch trần bộ mặt của Trương Mâu, đủ loại căn cứ chính xác đặt trước mặt mọi người, trong đó dễ thấy nhất chính là cái gọi là bảy hạng toàn năng chính là bảy trọng tội của Trương Mâu. Tất cả những tội ác có liên quan đến Trương Mâu như vơ vét của cải phi pháp, dâm ô trẻ em, can thiệp chấp pháp, đút lót nhận hối lộ… Tất cả đều có chứng cứ xác thực, tất cả đều chỉ về hướng Trương Mâu, giống như những lão thần tiên ở trên cao đánh vào phàm trần.
Hơn nữa phải biết rằng lần động thủ này rất lưu loát, hoàn toàn không cho Trương Mâu bất kỳ cơ hội thở dốc, hắn cũng không có khả năng chạy trốn, đã bị thu thập. Tốc độ như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm khái.
Nhưng ngược lại không giống như trong tưởng tượng, loại cảnh tượng đồng cảm với người gặp khó khăn lại không xuất hiện. Ai cũng biết hành vi của Trương Mâu là mê tín, là giả thần giả quỷ, lúc trước không muốn cũng không dám vạch trần. Bây giờ thấy Trương Mâu bị bắt như vậy, tất cả mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Cho dù là Hoàng Vĩ Sâm, cũng không ngờ, chuyện Hoàng Luận Đàm làm lại trở thành chuyện tốt.
Trương Mâu thật sự là đáng căm giận!
Mộ Bạch đặt tờ báo trong tay xuống nói.
Chuyện phát sinh ở Minh Duyệt sơn trang tối hôm qua, Mộ Bạch và Đoạn Bằng đều đã biết, cho nên đối với Trương Mâu dĩ nhiên là không có bất kỳ hảo cảm gì. Cộng thêm sự kiện vượt xe lúc trước, hiện tại Trương Mâu bị bắt như vậy, thật sự là chuyện đại khoái nhân tâm.
Thông qua chuyện này, Mộ Bạch cũng ý thức được nội tình và nhân mạch của Tô Mộc Tô Mộc, tin tưởng rằng sau khi chuyện này truyền đến huyện Ân Huyền, mọi người ở đó cũng sẽ có đủ loại ý nghĩ.
Nhưng bất kể là ý nghĩ gì, mấu chốt nhất chính là, bọn họ đều sẽ kính phục Tô Mộc. Không có cách nào, khi Tô Mộc chưa tiền nhiệm, Trương Mâu đã gây ra chuyện như vậy, đợi đến khi Tô Mộc tiền nhiệm đảo mắt đã bị thu thập.
Thủ đoạn và tốc độ như vậy, ai có thể chống lại? Phải biết rằng trong bọn họ, có rất nhiều người còn kém hơn Trương Mâu.
Trương Mâu cũng rơi vào kết cục này, huống chi là bọn hắn?
Tâm tình của Tô Mộc bây giờ tương đối nhẹ nhàng, chuyện đã xảy ra tối hôm qua thật sự có thể nói đại khoái nhân tâm. Từ khi rời khỏi thành phố Thương Thiện, thấy nụ cười lộ ra trên mặt những người ở đó, Tô Mộc cũng biết chuyện này làm rất đáng tin.
Người giống như Trương Mâu, những người khác không có cách nào động đến, nếu mình có năng lực như thế, có bao nhiêu sẽ động bấy nhiêu.
Hơn nữa thứ Đoạn Bằng lấy được từ Trương phủ tối hôm qua, cũng rơi vào trong tay Tô Mộc. Những thứ đó nếu không phải là trí mạng nhất thì cũng là hữu dụng nhất. Trong đó có những tài liệu liên quan đến các cán bộ trong thành phố, Tô Mộc cũng tạm thời để qua một bên, trọng điểm chú ý chính là tình huống của huyện Ân Huyền. Chỉ có điều đáng tiếc chính là, trong đó lại không có căn cứ qua lại mật thiết với Hầu Bách Lương.
Trương Mâu cũng là người cẩn thận, biết có nhiều thứ phải giấu kỹ.
Trương Mâu đúng là tự làm tự chịu, thần côn giống như hắn, lẽ ra nên sớm bị xét xử rồi.
Tô Mộc nói.
Đúng vậy!
Mộ Bạch gật đầu.
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, hắn có thể bò dậy nhanh như vậy là bởi vì hắn có tửu lượng kinh người. Còn Hoàng Luận Đàm và Trần Tiểu Long lúc này đều đang ở trong quán rượu, xem chừng còn lâu mới có thể tỉnh lại.
Nghĩ đến cảnh uống rượu tối qua với hai người này, thật sự là đủ điên cuồng, một bàn rượu như vậy cũng uống hết, cho dù là Tô Mộc, lúc này cũng cảm giác đầu có chút mơ hồ phát đau.
Xem ra sau này tuyệt đối không thể uống dữ dội như vậy được!
Reng reng!
Khi chiếc xe đang lái về hướng huyện Ân Huyền, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên. Người gọi đến là Mạnh Thường Trực, chỉ có điều sau khi Tô Mộc nghe máy, vẻ mặt liền trở nên u tối.
Anh nói gì? Lặp lại lần nữa xem!
Tô bí thư, chuyện chính là như vậy. Huyện chúng ta bởi vì chuyện xây dựng mười hạng mục lớn, thời gian trước tham ô một khoản tiền dưới cục tài chính huyện, mà khoản tiền đó là tiền lương phải phát cho tất cả giáo viên và nhân viên công vụ trong huyện. Số tiền đó bởi vì khất nợ, cho nên lẽ ra phải phát từ tháng trước vẫn chưa được phát, đến tháng này chắc chắn phải phát rồi, nhưng vẫn chưa đến sổ sách. Bên cục tài chính cũng không đưa ra giải thích gì, tôi lo lắng nếu chuyện này không được giải quyết, thật sự sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn. Lúc này cục trưởng cục giáo dục Lý Linh Uyển đang ở bên huyện ủy, cô ấy đến đây báo cáo công việc với Tô bí thư. Còn nữa thời gian trước, Lý Linh Uyển phải công tác, giờ mới trở về.
Mạnh Thường Trực nói.
Câu nói của Mạnh Thường Trực để lộ ra rất nhiều ý tứ, Tô Mộc cũng rất nhanh hiểu được. Lý Linh Uyển là vì bận đi công tác, chứ không phải nàng không muốn đến đây báo cáo công việc.
Trên thực tế Tô Mộc đã nghe được đánh giá về Lý Linh Uyển từ Trương Bắc Hạ, đó là một người hết lòng vì sự nghiệp giáo dục, không can thiệp quá nhiều vào đấu tranh quan trường. Ban đầu Lý Linh Uyển có thể thượng vị, cũng bởi vì nàng làm như vậy.
Nhưng cái này hiển nhiên không phải là trọng điểm Tô Mộc sẽ xem xét, hiện tại hắn chỉ muốn trọng điểm giải quyết vấn đề này. Nếu như những gì Mạnh Thường Trực nói là sự thật, cũng ý nghĩa hai tháng liền không phát lương cho toàn bộ giáo viên và nhân viên công chức trong huyện rồi. Một tháng đã đủ khoa trương, bây giờ lại còn kéo dài ra hai tháng, cục tài chính huyện thật sự là đủ ngu xuẩn, đủ to gan.
Nghĩ đến bởi vì mười hạng mục xây dựng vô nghĩa lớn mới xuất hiện chuyện như vậy, trong lòng Tô Mộc càng cảm thấy tức giận. Đây là Hầu Bách Lương muốn tạo ra chính tích, không tiếc làm ra nhiều chuyện khiến người người oán trách.
Lão Mạnh, hiện tại tôi phải đến huyện ủy rồi, có chuyện gì chờ sau khi tôi trở về rồi hãy nói.
Tô Mộc nói thẳng.
Vâng!
Sau khi ngắt điện thoại, Tô Mộc suy tư, nhìn về phía Mộ Bạch nói:
Hôm nay sau khi trở về, chuyển tất cả mọi thứ qua đi, nhớ, giờ cậu đã là thư ký của tôi rồi!
Vâng, bí thư!
Mộ Bạch quyết đoán nói.
Mộ Bạch biết đây là Tô Mộc muốn để hắn nhanh chóng bắt tay vào công việc, để tránh xuất hiện những chuyện chỉ có Mạnh Thường Trực biết, còn hắn lại không rõ ràng.
Mộ Bạch khát vọng sắm vai đệ nhất thư ký hơn ai hết, hiện giờ có lời nói của Tô Mộc, dĩ nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.
Tô Mộc khép hờ hai mắt, dựa vào phía sau, trong đầu hiện ra những lời Trương Mâu nói có liên quan đến Hầu Bách Lương. Nghĩ đến Hầu Bách Lương chính là một người nhờ nịnh hót mà khởi gia, nghĩ đến thứ hắn theo đuổi chính là xây dựng chính tích, khóe miệng Tô Mộc hiện ra nụ cười giễu cợt.
Hầu Bách Lương, mười hạng mục xây dựng lớn, đã đến lúc chúng ta nên nói chuyện rồi.