Chính quyền huyện Ân Huyền!
Phòng làm việc Huyện trưởng!
Tám rưỡi sáng, là thời điểm khiến người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái nhất trong một ngày. Vào lúc này tâm tình của Hầu Bách Lương cũng rất tốt đẹp. Chuyện của huyện Ân Huyền đến hiện tại vẫn diễn biến theo như kế hoạch ban đầu, năm hạng mục lớn cùng tiến hành, chỉ cần bàn giao tất cả công trình, như vậy hắn có thể dựa vào chính tích này, tiến thêm một bước về phía trước.
Đến lúc đó, Hầu Bách Lương sẽ trở thành bí thư huyện ủy chân chính.
Nghĩ đến lúc đó không cần phải ở dưới tên bí thư huyện ủy nhãi ranh Tô Mộc nữa, Hầu Bách Lương cũng cảm giác được một loại khát vọng mãnh liệt. Đúng lúc hắn định cầm điện thoại lên, hỏi thăm năm hạng mục xây dựng lớn, ai ngờ cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó Ngụy Minh tiến vào.
Khác với bình thường, lúc này sắc mặt Ngụy Minh rõ ràng có chút ngưng trọng và lo lắng.
Huyện trưởng, xảy ra chút việc.
Ngụy Minh nói.
Chuyện gì?
Hầu Bách Lương hỏi.
Ngài xem tờ báo này đi, còn nữa hiện tại trên ti vi và trên mạng đều lưu truyền tin tức Trương Mâu Trương đại sư bị bắt, trên người hắn có bảy tội danh. Trương phủ tối hôm qua đã bị niêm phong rồi.
Ngụy Minh vừa nói vừa đưa một tờ báo về phía trước.
Ngụy Minh nói thế nào cũng là thư ký của Hầu Bách Lương, chuyện giữa Hầu Bách Lương và Trương Mâu, mặc dù hắn không biết rõ ràng, nhưng cũng có thể nghe phong thanh. Hiện tại Trương Mâu bị bắt như vậy, Ngụy Minh làm sao có thể không vào báo cáo.
Cái gì? Trương Mâu bị bắt!
Hầu Bách Lương thật sự không biết chuyện này, cho nên khi hắn nhận được tờ báo từ trong tay Ngụy Minh, đọc thấy tin tức kia, vẻ mặt liền sửng sốt. Chuyện này là thế nào? Chỉ trong một đêm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trương Mâu làm việc có thể nói là cẩn thận, làm sao lần này có thể sơ suất như vậy, hắn rút cuộc đã đắc tội với vị Bồ Tát nào?
Không được, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng!
Phải biết rằng trong tay Trương Mâu nắm không ít thứ, nếu Trương Mâu thọc ra tất cả, vậy tính chất sẽ trở nên nghiêm trọng.
Hơn nữa thứ Hầu Bách Lương chân chính lo lắng chính là, Trương Mâu là kẻ rất sợ chết, nếu trong lúc bị bắt hắn nói gì lung tung, chẳng phải sẽ liên lụy đến mình. Nếu tin tức xác thực, như vậy Hầu Bách Lương sẽ động thủ an bài việc cần phải làm tiếp theo.
Ngụy Minh thối lui khỏi phòng làm việc!
Hầu Bách Lương bắt đầu gọi điện thoại, sau khi gọi xong, vẻ nghi ngờ trên mặt hắn cũng biến mất không thấy gì nữa, tiện tay cầm chén trà bên cạnh, đập nát xuống đất, trong lòng ra sức mắng chửi Trương Mâu.
Trời ạ, Trương Mâu, ngươi cho rằng ngươi có mấy cái đầu, lại dám để thủ hạ ra tay với Hoàng Luận Địch, không biết đó là con trai thị trưởng sao? Ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì, con trai thị trưởng cũng sẽ nể mặt ngươi sao? Đã sớm nói với ngươi, cái danh lão thần tiên lão thần côn chỉ là đồ trang trí, dùng để xử lý một số chuyện ta không tiện ra tay. Nhưng ngươi lại biến thành như vậy, ngươi kêu ta phải làm như thế nào đây?
Không được, tuyệt đối không thể giữ Trương Mâu lại!
Hầu Bách Lương nghĩ đến những tài liệu Trương Mâu nắm giữ trong tay, trong đáy mắt liền chớp động vẻ tàn nhẫn, sau khi lấy từ bên cạnh ra một cái điện thoại chuyên dụng, bấm số gọi đi, trầm giọng nói:
Lão Ngũ, có chuyện này cần cậu đi xử lý…
Tòa nhà huyện ủy.
Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng làm việc, Mạnh Thường Trực đã ở bên ngoài chờ đợi. Ngoài hành lang còn có một cô gái, nàng chính là Lý Linh Uyển cục trưởng cục giáo dục huyện Ân Huyền. Nói ra Lý Linh Uyển cũng là một cô gái xinh đẹp, nhất là còn mang theo một cặp mắt kiếng, nhìn qua lại càng có phong vị khác lạ.
Tô bí thư!
Sau khi Lý Linh Uyển nhìn thấy Tô Mộc liền vội vàng nói.
Vào đi!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sau khi mấy người cùng đi vào phòng làm việc, Tô Mộc nói với Mạnh Thường Trực:
Lão Mạnh, tôi và Lý cục trưởng nói chuyện một chút, anh tranh thủ thời gian chỉ điểm cho Mộ Bạch, để cậu ấy nhanh chóng nắm được mọi việc.
Vâng, tôi đi đây!
Mạnh Thường Trực nói.
Khi Mạnh Thường Trực rời phòng làm việc, cửa phòng khẽ khép lại, nhưng tuyệt đối không đóng kín. Dù sao bất kể thế nào Lý Linh Uyển cũng là con gái, nếu một mình ở bên trong với Tô Mộc sẽ truyền đi một số việc khó nói.
Tô Mộc âm thầm gật đầu, Mạnh Thường Trực có thể được Trương Bắc Hạ để ý, thật sự không phải là chuyện vô cớ.
Khi ở đây chỉ còn lại hai người, Tô Mộc cười hỏi:
Lý cục trưởng, nói xem, hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?
Tô bí thư, thật ra tôi sớm nên tới đây, chỉ có điều hai ngày trước tôi bận đi công tác, đợi đến khi tôi biết tin thì đã muộn, cho nên không có cách nào nhanh chóng tới đây.
Lý Linh Uyển cười nói.
Thật sự là người cái gì cũng không biết sao? Nếu thật sự như vậy, Lý Linh Uyển quả quyết không thể xen lẫn trong quan trường đến hiện tại, chỉ dựa vào hai câu nói này, Tô Mộc có thể biết Lý Linh Uyển là một người tâm tư sâu xa. Nàng không tranh giành, đó là vì nàng không muốn tranh giành. Nếu đã muốn tranh giành, sợ rằng không ai có thể tranh giành với nàng.
Không sao, công việc quan trọng hơn, chúng ta sớm muộn gì cũng gặp mặt, hiện tại không phải đã gặp nhau rồi sao.
Tô Mộc tùy ý nói.
Đúng vậy, Tô bí thư, tôi cũng không thích quanh co lòng vòng, lần này tôi tới đây là có hai chuyện cần báo cáo với Tô bí thư. Chuyện thứ nhất chính là tháng trước tất cả giáo viên của huyện chúng ta đều không có lương, chuyện này đã truyền ra, nói là đến tháng này sẽ phát. Nhưng sắp đến ngày phát lương của tháng này rồi mà vẫn không có động tĩnh gì cả, nếu như không phát, vậy thì hỏng bét.
Lý Linh Uyển nói.
Chuyện thứ hai là gì?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Lạnh lùng như thế sao? Thái độ của Tô Mộc thật sự khiến Lý Linh Uyển có chút bất ngờ, không phải Tô Mộc nên gấp gáp hay sao? Tại sao lại trấn định thong dong như vậy. Phải biết rằng tiền lương của tất cả giáo viên trong huyện cộng dồn lại, tuyệt đối là một khoản tiền không nhỏ.
Hơn nữa theo Lý Linh Uyển biết, hình như hiện tại cục tài chính huyện không cầm số tiền kia. Tại sao đến lúc này Tô Mộc vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Chuyện thứ hai thật ra tôi không muốn nhiều lời, bởi vì nếu chuyện thứ nhất không giải quyết được vậy thì chuyện thứ hai càng không thể nói đến! Lúc trước tôi cũng đã báo cáo và đề nghị với chính quyền huyện, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có một người nào cho tôi một câu trả lời chắc chắn, cho nên tôi mới muốn đến hỏi Tô bí thư, chuyện này có thể làm hay không?
Lý Linh Uyển nói.
Là chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
Tô bí thư, các trường tiểu học của huyện chúng ta không dám nói đều rách nát, nhưng trong đó có mấy ngôi trường thật sự là vô cùng xuống cấp, nhất định phải xây dựng lại. Nếu như không sửa chữa, thật sự sẽ có vấn đề. Hơn nữa xây dựng những ngôi trường này, thật sự không tốn quá nhiều tiền. Nhưng cho đến hiện tại, mặc dù tôi đã báo cáo trình lên rồi suốt một năm, vẫn không có bất kỳ ý kiến phúc đáp.
Nếu như chỉ có như vậy còn chưa tính, nhưng tại sao ở hai nơi có khoảng cách gần như vậy lại có khác biệt lớn như thế? Tôi chính là nói trường cấp ba của huyện chúng ta. Trường cấp ba của huyện chúng ta là trường học gần cục tài chính nhất, cục tài chính huyện hiện giờ đang tiến hành xây dựng tòa nhà mới, hơn nữa cùng với khối khởi công xây dựng này còn có một khu biệt thự.
Chủ nhân khu biệt thự này là ai, tôi nghĩ ai cũng biết. Một cái là tòa nhà của cục tài chính huyện, một cái là khu biệt thự gia đình của cục tài chính huyện. Hai nơi này đều được xây dựng rất khang trang, giàu có. Nhưng trường cấp ba cách bọn họ chỉ có một dặm không chỉ đơn sơ, trọng yếu hơn chính là, bàn ghế ở đó cũng có vấn đề.
Khi bọn trẻ đi thi, đều phải xách ghế làm bài trên bãi tập bên ngoài. Có đôi khi gió lớn nổi lên, bọn trẻ bị đông cứng đầu ngón tay, viết rất đau. Bọn trẻ ngồi thi như vậy, các thầy cô giáo cũng phải ngồi bên ngoài trông thi.
Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khu biệt thự và tòa nhà của cục tài chính vô cùng xa hoa. Tô bí thư, tôi nói những thứ này chính là muốn phát tiết bất mãn trong lòng. Ngài nói dưới tình cảnh giáo dục không được bảo đảm như vậy, nhưng vẫn có thể công khai tiến hành hưởng thụ, có phải là một loại tội phạm hay không?
Lý Linh Uyển ban đầu không muốn làm như vậy, nhưng càng nói càng cảm giác vô cùng tức giận. Nghĩ đến kể từ khi mình đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục giáo dục, chẳng những không dành được phúc lợi cho toàn bộ giáo viên và học sinh trong huyện, ngược lại còn bị vu tội trở thành tay sai của Hầu Bách Lương.
Nghĩ tới đây, Lý Linh Uyển giống như cửa đập mở cửa, xối xả tung ra.
Bất kể thế nào, dù sao tôi cũng sẽ nói hết, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế. Tô Mộc còn trẻ như vậy, chưa chắc có thể quản được sự tình. Nhưng nếu như anh thật sự hành động theo cảm tình, giải quyết được chuyện này, vậy thì đó là chuyện vô cùng tốt.
Còn có chuyện như vậy!
Tô Mộc thật sự khiếp sợ, hắn có thể cảm nhận được lúc này Lý Linh Uyển đang vô cùng kích động, trên người cô gái xinh đẹp này đang hiện ra một loại cảm xúc tức giận. Nàng cũng không phải cố ý làm như vậy, hơn nữa chuyện này cũng không thể giả bộ, chỉ cần vừa điều tra, là có thể biết được chuyện này là thật hay giả.
Những gì cô nói tôi sẽ điều tra xử lý, bên phía tài chính huyện tôi cũng sẽ thúc giục.
Tô Mộc nói.
Tô bí thư, tôi làm vậy không phải là muốn tố cáo với anh, mà là chuyện chính là như vậy. Thật ra có câu này tôi giấu ở trong lòng đã lâu rồi, đó chính là nếu cục tài chính huyện thật sự chuyển đến tòa nhà mới, vậy tòa nhà cũ của bọn họ cho chúng tôi dùng cũng được. Chỗ đó còn tốt hơn trường cấp ba của chúng tôi rất nhiều.
Trong giọng nói của Lý Linh Uyển mang theo một loại tức giận khó có thể ức chế.
Lý cục trưởng, cô yên tâm, chuyện này tôi nói tôi sẽ xử lý thì nhất định sẽ xử lý, cô cứ về trước chờ tin tức đi!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Lý Linh Uyển lúc này có thể làm gì, chỉ biết đứng dậy rời khỏi nơi này.
Sau khi Lý Linh Uyển rời khỏi phòng làm việc, sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm, không chần chờ, trực tiếp gọi Mộ Bạch đi vào.
Hiện tại cậu đi làm một việc cho tôi…