Quan Bảng

Chương 1497: Chương 1497: Dân ý chính là ý của tôi




Việc Mộ Bạch phải đi làm rất đơn giản, chính là đi nghiệm chứng chuyện Lý Linh Uyển nói là thật hay giả. Tô Mộc không có lý nào chỉ nghe Lý Linh Uyển nói như vậy là quyết đoán nhận thức chuyện này chính là như vậy.

Bất cứ chuyện gì cũng cần có căn cứ chính xác, về phần tòa nhà của cục tài chính mới được khởi công, lúc trước mình không có nghe nói, bởi vì chưa được phê duyệt.

Nhưng hiện tại Tô Mộc đang nghĩ, bởi vì đích xác chưa được phê duyệt, nên chuyện này vẫn nằm trong danh sách năm hạng mục xây dựng đang chờ đợi phê duyệt.

Nhưng hiện tại hạng mục chưa được phê duyệt đã bắt đầu phá thổ động công xây dựng. Hơn nữa nghe ý tứ của Lý Linh Uyển, thì khu biệt thự của cục tài chính rõ ràng đã xây xong. Nếu thật sự như vậy, vậy thì tính chất của chuyện này đã trở nên nghiêm trọng.

Không thể cứ ở lại đây, phải đi tìm hiểu!

Lúc trước mặc dù đã đi dạo chơi khắp huyện Ân Huyền, nhưng khi đó Tô Mộc vẫn chưa quen thuộc với tình huống của nơi này. Hiện tại đã có chuyện như vậy, nhất định phải xâm nhập tìm hiểu rõ.

Ý nghĩ của Tô Mộc rất đơn giản, muốn biết những chuyện này rốt cuộc như thế nào, cứ hỏi thăm dân chúng địa phương là được. Chỉ cần bọn họ gật đầu nói có thể xây dựng, đó chính là có thể xây dựng.

Dân ý cũng chính là ý tứ của tôi.

Cho nên sau khi Mộ Bạch rời khỏi tòa nhà huyện ủy, Tô Mộc cũng đứng dậy rời đi, chỉ có điều lúc này địa điểm lựa chọn đầu tiên của hắn chính là con đường đang sửa chữa lại của huyện trấn.

Theo như lời Mộ Bạch, công trình này có vẻ được tán thành. Chuyện hắn không tán thành chính là, ban đầu khi xây dựng con đường này chính là xây dựng quá cẩu thả, nếu không tại sao năm nào cũng phải sửa chữa lại?

Đoạn Bằng lái xe, Tô Mộc ngồi trong.

Khi xe vừa mới rời khỏi tòa nhà huyện ủy không bao lâu, điện thoại di động của Tô Mộc chợt vang lên. Sau khi phát hiện người gọi tới là ai, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười:

Khương viện trưởng xinh đẹp, có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho tôi?

Tôi là muốn hỏi anh, chủ nhật này có tới đây được không?

Khương Mộ Chi nói.

Có thể!

Tô Mộc nói.

Có thể? Anh có biết, còn mấy tiết học nữa là các anh sẽ tốt nghiệp, anh không phải muốn làm trễ nãi tất cả lớp chứ.

Khương Mộ Chi nói.

Tôi thật sự không muốn làm trễ nãi, chỉ có điều hiện tại tôi tương đối bận rộn, cô cũng biết, hiện tại tôi được điều đến tỉnh Yến Bắc rồi.

Tô Mộc giải thích.

Tỉnh Yến Bắc?

Khương Mộ Chi bất ngờ nói.

Đúng vậy, chính là tỉnh Yến Bắc.

Tô Mộc cười nói.

Chỗ nào của tỉnh Yến Bắc?

Khương Mộ Chi hỏi.

Huyện Ân Huyền thành phố Thương Thiện tỉnh Yến Bắc.

Tô Mộc nói.

Đợi đã, hai ngày nữa tôi cũng sẽ đến đó một chuyến.

Khương Mộ Chi nói.

Cô sắp đến đây?

Tô Mộc bất ngờ nói.

Tôi không thể đến sao? Nhưng anh đừng nghĩ nhiều, tôi không phải tới thăm anh, tôi có chuyện phải đến huyện Ân Huyền, anh cũng biết, huyện Ân Huyền có một chỗ là vùng giải phóng cũ.

Khương Mộ Chi nhắc nhở.

Vùng giải phóng cũ màu đỏ ở đâu, Tô Mộc cũng biết, không những thế còn biết rất rõ ràng, vùng giải phóng cũ màu đỏ hiện giờ quy mô phát triển kinh tế thật sự không tệ.

Hơn nữa ở nơi này vẫn bảo lưu chế độ công xã, tất cả các nhà đều thống nhất xây dựng nhà lầu. Vùng giải phóng cũ ở trong núi, chẳng qua nơi này rút cuộc có quan hệ gì với Khương Mộ Chi?

Được, lúc nào đến đây cứ liên lạc với tôi là được.

Tô Mộc nói.

Đợi sau khi ngắt điện thoại, Tô Mộc mới hiểu rằng Khương Mộ Chi khẳng định là gọi điện thoại trước để nói chuyện này, chứ không có ý tứ để ý như ban đầu. Tô Mộc cũng biết lớp học mình tham gia có tính chất gì, nếu cứ cứng nhắc, tuyệt đối là không có khả năng.

Cái mình cần chẳng qua là bằng tốt nghiệp, về phần những thứ còn lại, Tô Mộc cũng không cho rằng những nghiên cứu sinh đặc biệt trong lớp có thể học được.

Với tài nghệ hiện tại của Tô Mộc, thật sự là khinh thường lớp học như vậy.

Lãnh đạo, nơi này đang khởi công xây dựng một con đường huyện trấn, con đường giống như vậy, ở trong huyện còn có ba cái nữa.

Đoạn Bằng nói.

Xuống xe, đi xem một chút.

Tô Mộc nói.

Vâng!

Đoạn Bằng quyết đoán dừng xe ở cách đó không xa, đi theo Tô Mộc về phía trước. Lúc này Tô Mộc thật sự không giống như bí thư huyện ủy, mà giống như thương nhân tới đây tiến hành đầu tư.

Con đường này thật sự đang khởi công tiến hành sửa chữa, nửa bên đường bị phong tỏa, nửa còn lại cũng đang chất đầy vật liệu lẫn lộn, thật sự là ảnh hưởng đến giao thông. Xe lái tới đây, tất cả đều phải cẩn thận đi tới, tựa hồ đều đang nhích từng chút một. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng tình huống trước mắt, đã làm cho trong mắt Tô Mộc hiện lên vẻ không vui.

Các người muốn sửa đường thì cứ sửa đường, có cần thiết phải che kín nửa bên đường như vậy không? Các người đã chiếm nửa đường, nửa còn lại thì vứt ngổn ngang vật liệu, dù sao nếu có thể không ảnh hưởng đến giao thông thì vẫn phải bảo đảm giao thông thông suốt.

Chớ nói chi bây giờ ba con đường cùng nhau sửa chữa, tình huống như thế, vậy còn để người ta đi đường hay không?

Các vị có thể lái chiếc xe kia ra một chút được không, nhìn xem phía sau ngăn thành cái gì rồi!

Nói nhảm gì vậy? Chúng tôi đang sửa đường.

Biết các vị đang sửa đường, nhưng sửa đường cũng không thể ngăn đường lại!

Mau câm miệng đi, nếu không xe của tôi sẽ ở đây cả một ngày đấy.



Khi Tô Mộc đưa mắt nhìn cuộc nói chuyện này vang lên, rõ ràng nhìn thấy một chiếc xe chiếm hết nửa bên đường, ánh mắt khó chịu. Rõ ràng không cần làm như vậy, nhưng nếu làm như vậy, quả thực chính là hành động cường đạo.

Hơn nữa lời nói còn rất ngang tàng, các người thật sự cho rằng con đường này do nhà các người mở sao? Hay cho rằng bây giờ là thời cổ đại?

Các cụ, giao thông ở chỗ này cứ như vậy sao?

Tô Mộc nhìn thấy ở bên cạnh có mấy lão đầu đang ngồi nghỉ, đi tới, móc ra một bao thuốc chào mời cười hỏi.

Tiểu tử, cậu không phải người ở đây sao?

Đúng vậy, tôi không phải người ở đây, tôi chính là muốn tới đây nhìn xem, có thể vào trong núi nhặt hạt dẻ đi bán hay không. Nhưng xem tình hình ở chỗ các vị, tôi nghĩ hai ngày này xem chừng không có hi vọng rồi. Nơi này đã ngăn thành như vậy, không biết đường khác có thể đi hay không?

Tô Mộc nói.

Trong núi huyện Ân Huyền trồng rất nhiều cây dẻ, cây táo…, lý do của Tô Mộc thật sự đáng tin. Cho nên sau khi nói ra, mấy lão đầu cũng không suy nghĩ nhiều.

Thật ra Tô Mộc không cần giải thích, bọn họ cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Bọn họ đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn sợ cái gì sao? Buồn cười, chuyện gì cũng không cần sợ hãi rồi.

Nếu thật sự như vậy, tiểu tử, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên tới đây thu nhặt sản vật, tối thiểu hiện tại là không được. Tình huống như thế, năm nào cũng sẽ phát sinh, mỗi lần sửa chữa lại con đường này, tối thiểu cũng cần một tháng. Một tháng, cậu có thể ở lại được hay không?

Một tháng? Có cần dài như vậy hay không?

Tô Mộc cau mày nói.

Thật sự cần một tháng sao? Những con đường này nhìn qua cũng không phải quá mức nghiêm trọng, chỉ cần chân chính tiến hành sửa chữa, chỉ cần mấy ngày là có thể làm xong. Thật sự cần hao tổn thời gian một tháng hay sao?

Một tháng là còn ít, có năm còn mất hết hai tháng. Bọn họ cứ ở đó mò mẫm mân mê mò mẫm hành hạ, dùng toàn vật liệu kém chất lượng. Con đường giống như vậy, xe trâu trong thôn chúng tôi qua lại mấy lần còn có thể làm hư, chớ nói chi là xe ngựa.

Lão Trương, ông không thể bớt nói một chút sao?

Sợ cái gì, tiểu tử này cũng không phải người ở đây.



Tô Mộc nghe mọi người nói chuyện với nhau, trong lòng càng cảm thấy căm phẫn. Nếu như mình còn không biết cái gọi là sửa đường có ý nghĩa gì, vậy thì thật sự có lỗi với thân phận từ cơ sở đi lên. Cái gọi là sửa đường này, chỉ sợ chỉ là một loại thủ đoạn vơ vét của cải.

Đường chỉ cần một ngày không sửa xong, sửa chữa hàng năm ý nghĩa năm nào cũng cần đầu tư. Nói như vậy, ý nghĩa có người có thể giành phúc lợi từ đó.

Chỉ có điều thủ đoạn như vậy, quả thực khiến cho Tô Mộc cảm thấy khinh bỉ. Đây rõ ràng là lấy tiền quốc gia, ném vào trong túi riêng của mình. Hành động như vậy, nếu điều tra rõ ràng, chính là hành động tội phạm nghiêm trọng.

Trên đường không ngừng có tiếng tài xế la mắng, bên này thôn dân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần nhìn hiện thực này, đã đủ cho Tô Mộc biết rồi tình huống nơi này.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền đứng dậy, trực tiếp đi về phía thi công. Hiện tại việc hắn cần phải làm chính là phải tận mắt nhìn xem, con đường này rút cuộc là hỏng hóc đến trình độ nào. Nơi này có một đội xây cất, lại có chất lượng như thế nào mà năm lần bảy lượt vẫn sửa chữa không xong.

Các vị là ai? Đứng lại, nơi này là trọng địa thi công, không có phận sự nghiêm cấm đi vào!

Khi Tô Mộc và Đoạn Bằng nhích tới, một giọng nói lớn lối từ phía trước vang lên, ngay sau đó một nam tử mặc trang phục lao động, đầu đội nón bảo hộ đứng dậy.

Chúng tôi là huyện nhất xây, tới đây xem các vị còn cần cái gì hay không?

Tô Mộc không hề do dự nói.

Cái gọi là huyện nhất xây, chính là công ty xây dựng số một được viết trên những tấm bảng phía ngoài, huyện nhất xây cũng chính là nơi chịu trách nhiệm sửa chữa lại tất cả con đường của huyện trấn. Khi Tô Mộc nói ra lời này, vẻ mặt quyết đoán, nhất thời cũng hù dọa người kia.

Anh là huyện nhất xây sao?

Dĩ nhiên, đây là Tô trưởng phòng của phòng cung ứng vật tư, anh là ai?

Đoạn Bằng giới thiệu, trên mặt toát ra vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Trưởng phòng!

Lưu Kiến Tăng nghe Đoạn Bằng nói như vậy, lại nhìn khí độ của Tô Mộc, cũng không khỏi tin tương, ai bảo trên người Tô Mộc toát ra loại khí thế mạnh mẽ như vậy.

Thì ra là Tô trưởng phòng. Tô trưởng phòng, không biết lần này anh tới đây muốn điều tra cái gì? Anh yên tâm, đội sửa nhà của tôi làm việc không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa tất cả tài liệu, không phải đều do huyện nhất xây các anh cung cấp hay sao?

Lưu Kiến Tăng cười nói.

Đội sửa nhà?

Khi Tô Mộc nghe thấy cái này, sắc mặt liền trở nên âm trầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.