Trịnh Đậu Đậu thẹn thùng!
Lúc này Trịnh Mục như nhìn thấy tình cảnh lúc đó, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc, không phải chứ? Tô Mộc lén lút nói cái gì đó với Trịnh Đậu Đậu, lại có thể làm cho Trịnh Đậu Đậo thẹn thùng.
Phải biết rằng Trịnh Đậu Đậu là ai, đây là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng đấy. Bình thường đừng nói là thẹn thùng, cho dù gặp chuyện khó khăn hơn nữa cũng không nhíu mày đấy, điểm này cũng làm Trịnh Mục cho rằng Trịnh Đậu Đậu có phải là nữ nhân hay không, bây giờ thế nào? Ở trước mặt của Tô Mộc, Trịnh Đậu Đậu thẹn thùng không phải là giả vờ, nàng thật thẹn thùng!
Đây là chuyện gì? Thế giới sụp đổ hay sao?
Tôi nói huynh đệ, anh đã làm như thế nào vậy? Sao có thể làm cho lão muội của tôi thẹn thùng như thế?
Trịnh Mục nhanh chóng hỏi thăm, nhưng mà lời này vừa nói ra, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trịnh Đậu Đậu.
Trịnh Đậu Đậu cho dù da mặt đủ dày, bị nhiều người nhìn vào như thế vẫn có cảm giác không thoải mái. Nàng ngẩng đầu lên nhìn qua ánh mắt Trịnh Mục, trong mắt hiện ra một tia lãnh ý,
Như thế nào? Có phải anh ngứa da đúng không?
Ah, tiểu Phẩm, chẳng phải em vừa mới nói với anh là bên ngoài đại sảnh có món rau trộn rất ngon sao? Đi, dẫn anh đi xem, anh muốn xem món rau trộn đó là thế nào.
Trịnh Mục nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.
Đúng vậy, Trịnh ca, món rau mà em nói rất ngon đấy.
Đỗ Phẩm Thượng cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Đóa Nhi, tôi muốn đi toilet, cô đi với tôi nhé!
Trần Bích Loa nói ra.
Tốt!
Tôi cũng đi!
Chúng ta cùng đi!
Vào lúc này mọi người tìm đủ lý do rời đi, cũng chỉ còn lại có Tô Mộc cùng Trịnh Đậu Đậu hai người. Chê cười, bọn họ sao không biết xuất thân của Trịnh Đậu Đậu là gì? Đây chính là người tham gia quân ngũ đấy, mặc dù nói bọn họ vừa rồi không có lắm miệng, là Trịnh Mục nói, nhưng thật sự bị Trịnh Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào thì hậu quả rất thê thảm, cho nên bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này trước, giao tất cả cho Tô Mộc, để hai người có cơ hội nói chuyện với nhau.
Tô Mộc cũng không có chút thần sắc xấu hổ gì đó, nếu đám người kia thật sự nói thêm cái gì đó, chắc chắn không có khả năng sống sót đâu. Mà Trịnh Đậu Đậu càng không có nửa phần xấu hổ, nàng hoàn toàn không xem cái nhìn của người khác đặt vào trong mắt, quan tâm những chuyện này làm cái gì? Vừa rồi thẹn thùng cũng chỉ bị Trịnh Mục hiểu lầm, trên thực tế là bởi vì chỗ bị thương của Trịnh Đậu Đậu có chút đặc thù, cho nên nàng nghe được Tô Mộc hỏi thì mới có bộ dáng như vậy.
Vừa vặn, hiện tại nơi này chỉ có hai chúng ta, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải là lúc huấn luyện bị thương hay không? Đừng nhìn tôi như vậy, điều lệ bí mật quân sự gì đó tôi hiểu rõ, tôi sẽ không hỏi những chuyện đó, tôi chỉ muốn biết thương thế của cô mà thôi?
Tô Mộc hỏi, thần sắc của hắn rất nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn.
Tôi bị tổn thương không sao, tôi…
Trịnh Đậu Đậu vẫn nghĩ ngợi chuyện này, ai ngờ lại bị Tô Mộc trực tiếp cầm tay phải, Tô Mộc bắt đầu bắt mạch giống như lão lang trung, thần sắc Trịnh Đậu Đậu muốn bao nhiêu ngạc nhiên thì có bao nhiêu ngạc nhiên.
Xin nhờ, ngươi có nghĩ kỹ hay chưa?
Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ có khác gì trung y xem bệnh chứ? Ngươi không phải đang nói đùa chứ? Ngươi biết trung y sao? Nhưng thời điểm Trịnh Đậu Đậu định lên tiếng châm chọc Tô Mộc, hắn chậm rãi nói ra một câu làm cho Trịnh Đậu Đậu sửng sốt.
Sao cô lại bị tổn thương ở đó chứ? Bộ vị này thật sự khó xử, chỉ cần lại sai một ly là tách cả người cô ra, là ai lòng dạ độc ác như vậy?
Anh biết tôi bị tổn thương ở nơi nào?
Trịnh Đậu Đậu khiếp sợ nói.
Đương nhiên biết rõ, không phải tổn thương ở giữa hai đùi hay sao? Mặc dù nói có chút sai lệch vị trí, nhưng tôi nói không có sai đấy chứ?
Tô Mộc nói ra.
Anh thật có thể nhìn thấy?
Trịnh Đậu Đậu lúc này khó tin nói ra, nàng hiện tại đã dứt bỏ cái gọi là thẹn thùng, trong mắt mang theo hào quang nóng rực.
Sao anh có thể nhìn ra? Anh thật sự hiểu y thuật sao? Có thể trị hay không?
Sở dĩ Trịnh Đậu Đậu kích động như thế, nàng kích động không phải là do nàng không trị liệu kịp thời, trọng yếu nhất là, tổn thương như nàng là cả một tiểu đội. Mặc dù nói bọn họ không có vết thương trí mạng nhưng vẫn bị thương không nhẹ gì. Nếu không thể trị liệu nhất định sẽ lưu lại di chứng. Đối với bộ đội đặc chủng mà nói, tình huống như vậy cũng có ý nghĩa bọn họ sẽ phải rời khỏi quân ngũ.
Nếu như không phải bọn họ chấp hành nhiệm vụ đáng chết đó, bọn họ có thể như vậy sao? Thật không ngờ đối phương lại đủ biến thái, vậy mà dùng một người đùa nghịch cả một chi tiểu đội như thế. Đợi đến lúc thương thế lành lại, ta thề nhất định phải bắt tiểu tử đó trở về. Mặc dù nói nhiệm vụ chưa tốt, nhưng hiện tại việc cấp bách chính là khám và chữa bệnh.
Anh có thể xác định sao? Có thể trị liệu được không?
Trịnh Đậu Đậu gấp giọng nói.
Chuyện này nếu đổi thành người khác là khẳng định không được. Nhưng trước mặt Tô Mộc thì thương thế như vậy cũng không có gì, có năng lượng tinh thuần của quan bảng, tuyệt đối có thể chữa hết. Tô Mộc đã biết rõ, ở giữa hai đùi của Trịnh Đậu Đậu có một vết sẹo, cứ việc nói ngoại thương chữa cho tốt, nhưng nội thương không phải dễ dàng khỏi hẳn như vậy.
Nếu chỗ đó thật sự lưu lại vết sẹo, đối với nữ nhân như Trịnh Đậu Đậu mà nói tuyệt đối là trí mạng nhất. Cho dù ngày sau Trịnh Đậu Đậu không mặc váy, nhưng nếu có vết sẹo như vậy, ngày sau muốn sanh con chắc chắn cần phải chú ý nhiều.
Đúng, tôi có thể trị!
Tô Mộc gật đầu nói.
Quan hệ giữa hắn với Trịnh Đậu Đậu, Tô Mộc không cần che dấu cái gì.
Đúng là có thể trị liệu được!
Trịnh Đậu Đậu bây giờ đã bị lời nói của Tô Mộc làm khiếp sợ không gì sánh kịp, cho dù trước kia nàng biết Tô Mộc hiểu biết một chút y thuật, dù sao lúc ấy tại thành phố Thịnh Kinh, Trịnh Đậu Đậu từ trong lời của Trịnh Vấn nghe được chuyện này. Nhưng hiện tại chính tai nghe Tô Mộc nói như vậy, trùng kích này cũng rất lớn đấy.
Phải biết rằng Tô Mộc có thể giám định đồ cổ, còn trẻ như thế đã làm chủ tịch huyện. Nếu thật sự hiểu về y thuật, tăng thêm thư pháp của hắn không tệ, phương diện làm kinh tế không kém, còn có thứ gì mà nam nhân này không biết đây? Nam nhân này là yêu nghiệt như thế nào?
Tô Mộc, anh lần này phải giúp tôi đấy!
Trịnh Đậu Đậu kéo tay Tô Mộc kích động nói ra.
Thực ấm áp!
Tô Mộc cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ tay của Trịnh Đậu Đậu truyền qua, nói thẳng:
Cô yên tâm, chỉ cần là chuyện của cô thì tôi nhất định sẽ giải quyết, không phải chỉ là chữa bệnh sao? Tôi làm được.
Cảm ơn, thật sự cám ơn!
Trịnh Đậu Đậu cầm hai tay của Tô Mộc, nàng rất kích động hưng phấn, trên mặt của nàng mỉm cười rất chân thành, xem ra nàng thật sự vui sướng.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, đám người Trịnh Mục đều đi tới. Bọn họ suy nghĩ thời gian dài như vậy đã đủ cho Tô Mộc cùng Trịnh Đậu Đậu nói xong cả rồi, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngây người đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì nữa.
Đúng vậy, nhìn cảnh này thì không ai không nghĩ ngợi lung tung, Tô Mộc và Trịnh Đậu Đậu hai người ngồi đối diện, hai tay nắm chặc, cái nhìn thâm tình, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ trùng kích sao? Kế tiếp có cái gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chính là hôn môi? Đáng chết ah, chính mình thật sự vào không đúng lúc, lần này nhất định sẽ bị Tô Mộc và muội muội bảo bối oán hận rồi.
Trịnh Mục nghĩ như vậy, hai chân của hắn nhanh chóng quay lại, muốn rời khỏi.
Tôi không có nhìn thấy cái gì cả, tôi tiếp tục ra ngoài ăn rau trộn.
Chúng tôi cũng thế!
Trịnh Đậu Đậu nhanh chóng buông tay Tô Mộc ra, nhìn qua phía Trịnh Mục la lớn:
Trở lại cho tôi, không được làm ầm ĩ!
Tô Mộc cũng im lặng nhìn qua đám người Trịnh Mục, nói:
Chuyện không phải các người suy nghĩ đâu, tôi vừa xem bệnh cho Đậu Đậu.
Xem bệnh sao, còn chơi trò bác sĩ với bệnh nhân nữa.
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói ra.
Anh ngứa da rồi đúng không?
Trịnh Đậu Đậu nhìn qua phía Đỗ Phẩm Thượng nói một câu rất lạnh.
Tôi câm miệng, tôi đi ăn cơm!
Đỗ Phẩm Thượng nhanh chóng ngồi xuống, không dám lại nói nhảm. Trịnh Đậu Đậu dám thu thập cả Trịnh Mục là lão ca của mình, mí mắt còn không nháy một cái, thu thập mình chẳng khác gì chuyện ăn sáng. Người ta xuất thân gì, mình xuất thân gì, có thể so sánh được hay sao?
Nhanh chóng qua đây, uống rượu đi!
Tô Mộc nhìn thấy cảnh này thì bất đắc dĩ cười cười, giơ chén rượu lên thét to, tràng diện này rất xấu hổ không cần nói nữa, chỉ cần uống say là được. Chỉ có như vậy mới giảm bớt hào khí xấu hổ xuống. Quả nhiên khi Tô Mộc bắt đầu nâng chén, hào khí trong phòng nhanh chóng hòa hoãn lại. Nhất là Trịnh Mục, hắn đi lên chạm cốc vớ Tô Mộc liên tục.
Đừng nói là Trịnh Mục, cho dù tất cả mọi người đều có tính toán, muốn chuốc Tô Mộc say, có khả năng sao?
Kết quả cuối cùng là tất nhiên, trong phòng trừ nữ nhân ra, tất cả nam nhân trừ Tô Mộc đều ngã xuống đất, không ai có thể đứng an ổn, tất cả đều say mèm. Nhưng mà Trịnh Mục say thì Tô Mộc rất thoải mái, là không có bất kỳ kiêng kị gì, cho dù say cũng không cần phải sợ cái gì.
Bởi vì Trịnh Mục say thành như vậy, cho nên Tô Mộc liền trực bảo khách sạn chuẩn bị vài gian phòng. Khách sạn Tử Vân trong huyện Hoa Hải là tốt nhất, tự nhiên có phục vụ phòng trọ.
Lưu Khải Thụy là người thông minh, tự nhiên biết rõ nên phân phó như thế nào, bảo đám phục vụ không được đắc tội bọn họ, đều là khách của Tô Mộc, là ngay cả nhân vật cường hãn như bốn ngân hàng trưởng các chi nhánh còn phải tất cung tất kính, nhân vật như thế hắn không dám trêu chọc.
Tô Mộc cũng không có chỗ về, thuê một phòng ở đây. Thời điểm hắn tắm nước nóng xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi, chuông cửa vang lên.