Đêm khuya luôn đẹp nhất, bởi vì xinh đẹp được che dấu trong bóng đêm, nó để người ta đề phòng yếu bớt, đáy lòng còn có dự đoán khó nói thành lời. Chỉ cần là người thì không ai không thích diễm ngộ.
Bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, trong đầu đều có suy nghĩ này. Mà chỉ cần là người có suy nghĩ kết hôn hay ly hôn đều suy nghĩ như thế.
Trong khách sạn đêm khuya, trong tình huống tắm rửa xong lại có người ấn chuông cửa, tình cảnh như vậy vô cùng mập mờ. Tô Mộc cũng là nam nhân bình thường, đương nhiên cũng có chờ mong.
Chẳng qua khi Tô Mộc mở cửa nhìn thấy là ai tới lúc này, chờ mong như vậy giảm xuống không ít. Không có biện pháp, ai bảo người nọ là Trịnh Đậu Đậu làm chi. Đối với Trịnh Đậu Đậu thì Tô Mộc đúng là không có tâm tư, đừng nói nhân gia là Trịnh bí thư xem như minh châu trong bàn tay, chỉ nói thân phận dặc thù của nàng đã làm cho Tô Mộc sinh lòng kiêng kị, không cần phải mang tinh lực và sức lực của mình đặt lên người một nữ nhân không có khả năng.
Lại nói mập mờ thì điều kiện tiên quyết phải có mập mờ mới được, nhìn Trịnh Đậu Đậu có cách ăn mặc hoàn toàn không giống, ngay cả trở lại trong phòng tắm rửa, tóc nàng vẫn còn ẩm ướt. Y phục trên người muốn kín bao nhiêu có kín bấy nhiêu, thật sự là nữ nhân có lòng cảnh giác rất nặng.
Như thế nào? Ánh mắt của cô có ý gì?
Tô Mộc nhìn Trịnh Đậu Đậu hỏi.
Tôi nói anh có thể chú ý một chút hay không? Tôi dù gì cũng là nữ hài, anh mặc thành như vậy sao?
Trịnh Đậu Đậu im lặng nói.
Trịnh Đậu Đậu đại tiểu thư, hiện tại đã là đêm khuya, tôi tắm xong chuẩn bị đi ngủ đấy, cô nói như thế là có ý gì đây? Chẳng lẽ nói tôi ngay cả ngủ cũng phải mặc thật kín hay sao?
Tô Mộc cười nói.
Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, trong tiệc rượu lúc nãy đã nói với anh rồi, chừng nào thì anh có thể đi được?
Trịnh Đậu Đậu hỏi.
Cô rất sốt ruột sao? Cô đang ở ngay chỗ này, tôi muốn chữa tốt cho cô chỉ cần thời gian ba ngày là đủ!
Tô Mộc nói ra.
Không chỉ có tôi đâu!
Trịnh Đậu Đậu nói.
Ý của cô là còn có rất nhiều người bị thương rất nặng sao?
Tô Mộc mẫn cảm nói.
Vâng!
Trịnh Đậu Đậu không do dự, những chuyện này vốn chính là cơ mật, nhưng muốn nhờ Tô Mộc đi chữa trị cho mọi người, không thể quá mức giữ bí mật được.
Không chỉ có tôi, còn có sáu người cũng như thế mà tình hình là ba nam ba nữ, chỗ bị thương cũng ở bộ vị khác nhau, nhưng có thể khẳng định tất cả là trọng thương, hoàn toàn không kém tôi bao nhiêu. Quân y khám và chữa trị cho bọn hoi nói rằng, cho dù chưa tốt cũng là phế nhân, cần phải xuất ngũ.
Phải biết rằng bọn họ vì quốc gia mà biến thành như thế, tôi thật sự không muốn bọn họ ảm đạm rời đi như vậy. Cho nên nói, Tô Mộc anh thật sự có thể vì tôi, anh chữa trị cho bọn họ được không? Có thể nói cái gì tôi cũng đáp ứng anh cả, chỉ cần anh có thể cứu vãn tiền đồ và tính mạng của bọn họ là được.
Thì ra trong đó có khúc chiết như thế.
Thì ra là đi chấp hành nhiệm vụ, nếu nói ngay cả huấn luyện viên như Trịnh Đậu Đậu còn bị thương như thế, như vậy những người còn lại làm sao bình yên vô sự được? Nhưng mà không nghĩ tới Trịnh Đậu Đậu thời điểm này đã là huấn luyện viên, còn phải đích thân đi chấp hành nhiệm vụ.
Sáu người sao? Nếu thật là như vậy, vậy cần phải chuẩn bị ít đồ mang theo.
Tô Mộc như có điều suy nghĩ nói.
Anh cần tài liệu gì, tôi đi chuẩn bị!
Trịnh Đậu Đậu nói thẳng.
Cô chuẩn bị? Các người có tiền sao?
Tô Mộc nói.
Có, chúng tôi mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng chắc hẳn phí xem bệnh vẫn có. Điều kiện tiên quyết là anh không dùng công phu sư tử ngoạm là đủ.
Trịnh Đậu Đậu hỏi.
Sao có thể chứ.
Tô Mộc cười lắc đầu, nói:
Nếu như chỉ chữa cho chính cô, tôi thật sự có thể làm chủ, có thể trị cho cô. Nhưng nếu có tới sáu người thì tôi phải đi chuẩn bị thêm tài liệu. Như vậy, Đậu Đậu, tôi không thu phí xem bệnh gì của các người đâu, tôi sẽ tiến hành trị liệu miễn phí cho mọi người. Nhưng mà mọi người phải mua dược liệu mới được, đại khái sáu người nha, mỗi người đều cần ít nhất một trăm vạn! Được không?
Hô!
Trịnh Đậu Đậu thở ra một hơi, còn tưởng rằng là bao nhiêu, thì ra mỗi người chỉ có một trăm vạn, nếu thật là như thế, bọn họ đúng là gánh chịu nổi. Phải biết rằng bọn họ là bộ đội đặc thù, bọn họ mỗi lần chấp hành nhiệm vụ sẽ có ban thưởng đặc thù. Bọn họ là những người lăn lộn trên đầu dao lưỡi kiếm, làm sao bạc đãi chính mình cơ chứ? Cho nên nói mỗi lần trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, nếu thật sự gặp được những tiền của tham ô kia, không cần phải đưa ra ngoài, bọn họ sẽ lưu lại làm tài chính khởi động cho nhiệm vụ sau đó, cho nên Trịnh Đậu Đậu không sợ bị người ta tra.
Sáu trăm vạn, không đúng, hẳn là bảy trăm vạn, Trịnh Đậu Đậu cũng không muốn chiếm tiện nghi của Tô Mộc, nàng vẫn có thể lấy ra được.
Bảy trăm vạn này ngày mai tôi sẽ mang tới cho anh!
Trịnh Đậu Đậu nói ra.
Được!
Tô Mộc nói:
Chỉ cần tài chính đúng chỗ, tôi sẽ tiến hành chọn mua dược liệu nay. Nhanh thì trong vòng ba ngày chúng ta có thể khởi hành, nhưng mà chỗ đó có quá xa hay không?
Tới lúc đó che mắt anh đi vào là được rồi!
Trịnh Đậu Đậu thật có lỗi nói ra.
Tôi biết rõ, quy củ nha, được rồi, cứ như vậy đi. Chính sự nói xong, chúng ta nên nói sang chuyện khác, Đậu Đậu, cô định chữa trị vào lúc này? Hiện tại tôi động thủ chữa cho cô trước.
Tô Mộc nói ra.
Tôi sao?
Nói đến đây, Trịnh Đậu Đậu đứng dậy, có phần thẹn thùng nhìn Tô Mộc, nói:
Anh cho tôi suy nghĩ, hiện tại tôi còn chưa nghĩ xong, đã khuya, anh nên đi ngủ sớm đi!
Nói xong Trịnh Đậu Đậu cũng đứng lên rời đi.
Cho dù như thế nào, thời điểm này tuyệt đối không thể để Tô Mộc nhìn thấy vết thương của mình, chỗ kia thật sự là quá tư mật, nếu thật để Tô Mộc nhìn thấy, Trịnh Đậu Đậu thật sự không biết sau này đối mặt với hắn thế nào? Nhưng nghĩ đến nếu không cho Tô Mộc xem, nàng cũng không thể trị hết, Trịnh Đậu Đậu rất mâu thuẫn.
Trịnh Đậu Đậu bây giờ tâm loạn như ma!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc mặt trời mọc sáng hôm sau, Tô Mộc đã rời khỏi khách sạn Tử Vân từ sớm, năng lực tỉnh rượu của hắn rất mạnh, ngay cả Lưu Khải Thụy cũng phải thán phục. Nhìn thấy có thể uống, nhưng mà chưa từng nhìn thấy ai uống được như Tô Mộc.
Không có nhìn thấy sao? Đám người Trịnh Mục bây giờ vẫn đang ngủ say, xem chừng dù có tỉnh lại cũng là xế chiều rồi. Mà Tô Mộc thì sao? Hắn không có việc gì, bây giờ còn thần thanh khí sảng thức dậy đi làm đấy.
Tửu thần ah!
Người so với người thật sự không thể đánh đồng được.
Lúc này Tô Mộc muốn đi tới trụ sở chính quyền, đột nhiên điện thoại vang lên, là Tương Hoài Bắc gọi tới.
Chủ tịch Tương!
Tô Mộc mỉm cười nói ra, vào lúc này nên xưng hô chức quan thì tốt hơn, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái. Vấn đề chi tiết nhỏ thế này Tô Mộc rất chú ý tới.
Anh bây giờ không có chuyện gì chứ?
Tương Hoài Bắc hỏi.
Hôm nay có lẽ không có chuyện gì, cho dù có việc, lãnh đạo mời thì tôi sẽ đi ngay.
Tô Mộc cười nói.
Vậy thì tốt, hiện tại không cần quá mức sốt ruột, chờ anh an bài xong công tác của mình, trước giữa trưa đi tới thành phố Tây Phẩm là được. Một lát nữa tôi sẽ bảo thư ký báo địa điểm cho anh biết, buổi trưa hôm nay đi ăn cơm với tôi!
Tương Hoài Bắc nói ra.
Không có vấn đề!
Tô Mộc đáp.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Mộc đang suy nghĩ vì sao Tương Hoài Bắc lại có chuyện tìm mình thế này? Vô duyên vô cớ mời khách ăn cơm, đây chẳng phải phong cách của Tương Hoài Bắc. Nhưng gần đây huyện Hoa Hải thật sự cũng không có chuyện gì lớn xảy ra cả, có cần thiết như vậy hay không? Không nghĩ ra chuyện gì, Tô Mộc liền không nghĩ nhiều nữa, tính toán thời gian mười giờ nên khởi hành đi thành phố Tây Phẩm là được.
Như vậy hiện tại vẫn còn có thời gian, cũng dễ dàng nghiên cứu tiến cảnh phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải. Trong khoảng thời gian này, Tô Mộc không quan tâm chuyện gì ngoài chuyện kiến thiết, hơi trọng yếu hơn là làm báo cáo. Mỗi lần nhìn thấu vấn đề thì hắn viết báo cáo, đây chính là bản kế hoạch phát triển kinh tế của hắn.
Không phải ba năm, bước tiến trong ba năm quá ít.
Không phải mười năm, mười năm hơi dài.
Là bản kế hoạch năm năm!
Bản kế hoạch phát triển kinh tế trong năm năm của huyện Hoa Hải, đây chính là trù bị của Tô Mộc chuẩn bị trong thời gian này, vì làm bản kế hoạch này, Tô Mộc đã hết lòng suy nghĩ thật nhiều, bản kế hoạch này cũng gần hoàn thiện. Trong đoạn thời gian tương lai rất dài, cách huyện quản lý các hương trấn cấp dưới đều sẽ nằm trong đây, còn có phương hướng phát triển kinh tế các nơi.
Loại đồ vật linh tinh này Tô Mộc thật có tự tin. Chỉ cần nghiêm túc dựa theo kế hoạch mà làm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện nhiễu loạn. Còn với hiện trạng của huyện Hoa Hải mà nói, Tô Mộc có lòng tin khống chế trong tầm tay.
Mặc dù Lý Tuyển vẫn còn là bí thư huyện ủy, có bố cục trong các hương trấn, nhưng so sánh với lực lượng của Tô Mộc thì tỏ ra yếu hơn rất nhiều. Tối thiểu nhất hiện tại các chương trình của hương trấn, người phụ trách phát triển kiến thiết là do một tay Tô Mộc nâng lên..
Dùng người không khách quan sao?
Tô Mộc cũng không cho là như vậy, bọn họ và Tô Mộc không có quan hệ thân thích gì đó, Tô Mộc chọn trúng là năng lực và trung thành của bọn họ. Với tư cách chủ tịch huyện, nếu như không có thuộc hạ nghe lời, có thể làm được kỷ luật nghiêm minh đúng là chuyện bịa đặt.
Thời gian trôi qua từng ngày, thời điểm sắp mười giờ, Tô Mộc rời khỏi văn phòng, gọi Sở Tranh và Đoạn Bằng, ba người lúc này khởi hành đi thành phố Tây Phẩm.
Thời điểm lái xe, đột nhiên Đoạn Bằng nói ra:
Lãnh đạo, chuyện ngài bảo chúng tôi làm, hiện tại có chút tiến triển rồi!
Thực sao? Như thế nào?
Tô Mộc kinh hỉ nói.
Thật không ngờ chuyện này có tiến triển nhanh như thế, xem ra thuật nghiệp cần chuyên nghiệp.
Tương đối đặc sắc!
Đoạn Bằng chậm rãi nói.
Tương đối đặc sắc sao?
Vậy xem như đã có đáp án rồi!