Liễu Linh Lỵ là loại người kiều diễm, nếu không đã chẳng lọt vào mắt xanh của Tô Mộc, cộng thêm bình rượu này khiến nàng toát ra sức quyến rũ. Cũng may Liễu Linh Lỵ ăn mặc riêng tư, kính mát to che nửa khuôn mặt, vành nón kéo sụp xuống, người khác nhìn khó nhận ra thân phận của nàng nếu không sẽ gây náo động.
Đi, ta nâng Linh Lỵ đi!
Bàng Hải Triều nửa ôm nửa kéo Liễu Linh Lỵ ra ngoài tiệm. Vẻ mặt Tô Mộc bình tĩnh như không nhưng lòng dậy sóng thần, lúc này dù Liễu Linh Lỵ có giải thích rớt lưỡi thì hắn cũng không tin.
Nếu không quen tại sao uống nhiều rượu như vậy?
Nếu không quen tại sao đi ra ngoài như thế?
Liễu Linh Lỵ, tình cảm giữa chúng ta thế là hết.
Huyên Huyên cười hỏi:
Đại thúc, tối hôm nay chúng ta ngụ ở đâu?
Ai bảo chúng ta ở lại?
Tưởng Mạn La ngắt lời:
Này Huyên Huyên, không thể bướng bỉnh nữa. Bây giờ trời chưa quá tối, vừa rồi ta không uống rượu, ngày mai là thứ hai, ngươi còn phải đi học. Ngươi đã quên lúc trước nói như thế nào với ta sao? Đêm nay ta phải mang ngươi về, nếu không ta khó thể đối mặt với phụ mẫu của ngươi!
Thật tình!
Huyên Huyên thè lưỡi nói:
Biết ngay sẽ như vậy. Ta biết hết những bài học thầy dạy vậy mà cứ bắt người ta đi học, chán chết. Rồi rồi, Mạn La tỷ tỷ, ta biết sai, ta theo tỷ tỷ về thành được chưa? Còn đại thúc?
Tô Mộc cười nói:
Về đi, khi nào Huyên Huyên nghỉ học hoặc cuối tuần lại đây cũng được.
Huyên Huyên đồng ý:
Vậy được rồi, hứa rồi nhé. Khi đó ta sẽ tìm đại thúc chơi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
Không thành vấn đề.
Tưởng Mạn La lái xe tới đây, Tô Mộc đưa hai người ra cửa tiệm, lên xe rồi Tưởng Mạn La lái đi luôn.
Trước khi đi Tưởng Mạn La do dự đứng cạnh Tô Mộc.
Này Tưởng cảnh quan, có lời gì muốn nói với ta sao?
Tưởng Mạn La cắn môi nói thẳng:
Tuy ta không quan tâm chuyện của Bàng Hải Triều nhưng nếu có thể thì ngươi hãy mang nữ nhân kia đi đi, không thì ta sợ là đêm nay nàng ấy khó giữ trong sạch. Đương nhiên nếu nữ nhân kia cố ý làm vậy thì coi như ta không nói gì hết. Quan hệ giữa ngươi và Lý Tuyển nếu có thể thì hãy dịu bớt đi.
A?
Lời khuyên làm Tô Mộc ngây người, cả đêm Tưởng Mạn La đều làm vẻ mặt xa cách sao đột nhiên trước khi đi tỏ thái độ này? Chẳng lẽ Tưởng Mạn La nổi lương tâm nhận ra hắn cũng là một anh đẹp trai đúng chuẩn?
Tô Mộc cười nói:
Ta biết rồi.
Tưởng Mạn La không ở lại lâu hơn, nàng lái xe đi ngay. Khi nơi này chỉ còn lại Tô Mộc, hắn nhíu mày. Tô Mộc hiểu ý câu nói cuối cùng của Tưởng Mạn La.
Tưởng Mạn La muốn nói là nếu có thể thì hãy cứu Liễu Linh Lỵ, mượn chuyện đó xoa dịu quan hệ căng thẳng với Lý Tuyển.
Ai đều biết Liễu Linh Lỵ là bí thư của Lý Tuyển.
Nhưng chẳng lẽ Tưởng Mạn La không biết lỡ như việc này là Lý Tuyển cố ý làm thì sao? Nếu Liễu Linh Lỵ thật sự đồng ý thì sao? Trừ những điều này ra Tô Mộc suy nghĩ nhiều hơn.
Tô Mộc suy tư, nếu Tưởng Mạn La nói ra lời như vậy phải chăng mâu thuẫn giữa hắn và Lý Tuyển đã lan rộng cấp thị tầng Tây Phẩm thị? Nếu đúng vậy thì không phải dấu hiệu tốt.
Cây cao đón gió lớn.
Phủng sát!
Thủ đoạn quan trường khi xử người thì từng khâu nối nhau, trừ phi Tô Mộc không muốn lăn lộn trong giới, nếu không hắn phải vắt óc suy nghĩ ẩn ý trong đó.
Trong khi Tô Mộc suy tư thì Đoạn Bằng lái xe tới:
Lãnh đạo!
Tô Mộc ngồi lên xe, đăm chiêu suy tư, cuối cùng quyết định đi xem cho chắc ăn. Tô Mộc cần biết ý tưởng của Liễu Linh Lỵ như thế nào.
Nếu Liễu Linh Lỵ không có ý định đó tức là hắn hiểu lầm nàng. Lùi một bước, cứ cho rằng Liễu Linh Lỵ muốn hoàn toàn tách khỏi hắn cũng nên nói thẳng mặt.
Tô Mộc bảo:
Đoạn Bằng, để xem lại, ngươi về trước đi.
Vâng!
Đoạn Bằng đậu xe bên vỉa hè ngay.
Khi bóng dáng Đoạn Bằng đi khuất, Tô Mộc lái xe tiếp, vào buồng điện thoại công cộng ven đường bấm số điện thoại của Liễu Linh Lỵ.
Đầu dây truyền đến giọng Liễu Linh Lỵ lười biếng hỏi:
Alô, tìm ai?
Tô Mộc loáng thoáng nghe bên kia mở nhạc, là nhạc top hit Âu Mỹ sôi động.
Náo nhiệt thật.
Tô Mộc nhếch moi trào phúng. Trước kia Liễu Linh Lỵ bảo nàng không thích nghe loại nhạc điếc tai, nàng chỉ thích âm nhạc cổ điển nhẹ nhàng của Thiên Triều. Thật mỉa mai, chẳng lẽ mọi chuyện xảy ra đêm nay đều đảo điên hiểu biết trước kia của hắn sao? Hay nên nói những gì lúc trước toàn là Liễu Linh Lỵ lừa gạt hắn, đây mới là bộ mặt thật của nàng?
Tô Mộc bình tĩnh hỏi:
Nàng đang ở đâu?
Khi Liễu Linh Lỵ nghe thanh âm này thì tỉnh táo khỏi men say ngay, nàng bình tĩnh lại, khóe mắt liếc Bàng Hải Triều.
Liễu Linh Lỵ mỉm cười hỏi:
Ta đang trên đường về nhà, như thế nào? Định đêm nay lại đây sao?
Về nhà rồi gọi điện thoại cho ta, có chuyện muốn gặp nàng.
Tô Mộc nói xong cúp máy.
Kết quả như thế nào chờ lát nữa sẽ biết ngay.
Bên kia, trong xe hơi. Tài xế chăm chú nhìn thẳng, lo bổn phận lái xe, không hề chú ý tình hình ghế sau.
Bàng Hải Triều nhìn Liễu Linh Lỵ, tò mò hỏi:
Ai vậy?
Dù có cuộc điện thoại thì Bàng Hải Triều không nghĩ nhiều, vì Liễu Linh Lỵ câu cuối ‘đêm nay muốn lại đây sao?’. Bàng Hải Triều cho rằng câu đó nghĩa là đối tượng Liễu Linh Lỵ nói chuyện là bạn nữ thân thiết của mình.
Liễu Linh Lỵ nói tránh đi:
Chỉ là một bạn gái thân thiết. Hải Triều, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ, muốn đầu tư bất động sản tại huyện Hoa Hải?
Đúng vậy!
Bàng Hải Triều cười nói:
Ta rất xem trọng huyện Hoa Hải phát triển kinh tế, nên tập đoàn chuẩn bị định khai phát bất động sản trong huyện Hoa Hải. Tình huống cụ thể thì lát nữa ta sẽ sai người khảo sát thực địa, nhưng Linh Lỵ, đến lúc đó cần nhờ nàng giúp đỡ.
Liễu Linh Lỵ cười nói:
Ta giúp Hải Triều? Ta thì giúp được gì, Hải Triều thật biết nói đùa.
Chỉ một nụ cười yêu kiều đã làm Bàng Hải Triều rung động, gã xúc động nắm tay Liễu Linh Lỵ.
Khi Liễu Linh Lỵ định rút tay về thì Bàng Hải Triều lắc đầu, nói:
Đừng nhúc nhích, Linh Lỵ, chắc nàng cảm nhận được tấm lòng của ta? Ta thật lòng với nàng, ta rất thích nàng. Chẳng lẽ nàng không muốn suy xét làm bạn gái của ta sao?
Liễu Linh Lỵ lấy Lý Tuyển ra làm bia chắn:
Hải Triều, ngươi say rồi, chuyện của chúng ta về sau nói tiếp. Bây giờ ta thật sự không muốn nói về chuyện này, Hải Triều cũng biết rồi, là ý của Lý thư ký.
Bàng Hải Triều biết quan hệ của Lý Tuyển vàg Bàng Chấn Kỳ, biết Lý Tuyển đứng về phía Bàng Chấn Kỳ, cộng thêm gã luôn tràn trề tự tin. Vì ậy khi Liễu Linh Lỵ hơi tỏ ra từ chối Bàng Hải Triều liền thoải mái thả tay ra.
Ta biết suy nghĩ của nàng, yên tâm, ta sẽ chờ.
Liễu Linh Lỵ nói:
Đã đến nơi.
Liễu Linh Lỵ kéo cửa xe ra, khi nàng bước xuống xe thì Bàng Hải Triều cũng xuống dưới, đưa túi da cho nàng. Bàng Hải Triều đột nhiên tiến lên trước ôm Liễu Linh Lỵ vào lòng, ngửi mùi thơm đặc biệt trên tóc nàng.
Bàng Hải Triều thì thào:
Hãy nghiêm túc suy nghĩ lời ta nói, ta thật lòng.
Ta sẽ suy nghĩ.
Liễu Linh Lỵ muốn vùng thoát nhưng nghĩ ra dù có giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, thế là để mặc Bàng Hải Triều ôm.
Không hiểu sao trong lòng Liễu Linh Lỵ dâng lên cảm giác kỳ diệu, như thể được Bàng Hải Triều ôm, đi theo một quý ông thế này là chuyện rất hạnh phúc. Nếu ai có thể trở thành vợ của Bàng Hải Triều, cộng thêm địa vị của Bàng Chấn Kỳ thì đây chẳng phải chuyện xấu.
Suy nghĩ này lóe lên rất ngắn ngủi nhưng nó thật sự nảy ra.
Hẹn gặp lạilại.
Khi Bàng Hải Triều buông Liễu Linh Lỵ ra, gã nhẹ hôn lên trán nàng rồi ngồi vào xe. Chiếc xe bay nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm.
Liễu Linh Lỵ đứng dưới lầu, đáy lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Nàng bị sao vậy?
Tại sao vừa rồi để mặc Bàng Hải Triều hôn nàng?
Chẳng lẽ trong lòng nàng không bài xích Bàng Hải Triều làm vậy sao?
Hay vì trong xương nàng chảy dòng máu bắt cá hai tay?
Thôi, nàng đứng đây nghĩ linh tinh làm gì. Liễu Linh Lỵ lắc đầu chuẩn bị lên lầu, mới rồi Tô Mộc gọi điện thoại nói muốn tìm nàng, nếu bị hắn thấy bộ dạng say xỉn của nàng thì còn ra thể thống gì? Trước kia Liễu Linh Lỵ có bảo vơeí Tô Mộc là không uống rượu được, lát nữa nàng phải nghĩ cách giải thích chuyện này.
Reng reng reng!
Ngay khi Liễu Linh Lỵ xoay người lại thì di động lại reo chuông, dãy số của Tô Mộc.
Liễu Linh Lỵ nhanh chóng bắt máy:
Tô Mộc, ta vừa đến dưới lầu, sao rồi? Ngươi đang ở đâu?
Giọng điệu Tô Mộc vẫn như mọi khi:
Tối hôm nay làm gì rồi?
Liễu Linh Lỵ cười nói:
Không làm gì, chỉ ăn cơm.
Tô Mộc hỏi:
Một mình sao?
Liễu Linh Lỵ ngần ngừ rồi đáp:
Đúng vậy!
Giọng nói của Tô Mộc chất chứa kiên quyết:
Linh Lỵ, ta phát hiện giữa chúng ta có chút không thích hợp. Nếu hai bên không có niềm tin tối thiểu thì càng không cần bên nhau nữa.
Ầm!
Câu nói làm Liễu Linh Lỵ chết đứng như trời trồng, toàn thân lạnh lẽo.
Là sao?
Rào rào!
Khi Liễu Linh Lỵ vừa thốt câu hỏi thì chiếc xe đậu trong góc tối gần đó lái ra ngoài.
Bọt nước văng tứ tung rơi xuống đất, mặt Liễu Linh Lỵ trắng bệch như giấy