Hiểu lầm? Ngươi nói hiểu lầm thì đó thật sự là hiểu lầm sao? Nếu là hiểu lầm vậy những lời đã nói là gì? Là dối trá sao? Hiện tại Liễu Linh Lỵ đang trong trạng thái mờ mịt, nàng không ngờ sự việc sẽ có biến đổi như vậy.
Tại sao Tô Mộc xuất hiện tại đây? Hắn đến khi nào? Chắc Tô Mộc đã thấy cảnh vừa rồi.
Uống rượu!
Bắt cá hai tay!
Lừa gạt!
Dâm phụ!
Các câu chữ nổ trung trong đầu Liễu Linh Lỵ, nàng cảm thấy nghẹt thở muốn chết. Liễu Linh Lỵ không ngờ sự việc sẽ phát triển như vậy. Liễu Linh Lỵ thậm chí nghĩ đến có phải ngay từ đầu Tô Mộc liền biết nàng và Bàng Hải Triều cùng trò chuyện uống rượu không? Nếu không tại sao hắn trùng hợp xuất hiện ở đây?
Nhưng mặc kệ là chuyện gì, tất cả đều là một tay Liễu Linh Lỵ làm ra, nàng không thể phủ nhận. Nếu Liễu Linh Lỵ chiếm lý thì chia tay mặc chia tay, tính cách kiêu ngạo như nàng không thèm để bụng.
Nhưng hiện tại nàng chiếm lý sao? Không hề. Cho đến nay Liễu Linh Lỵ cho rằng hành động đó chẳng có gì, nhưng bây giờ sẽ khiến Tô Mộc phản đạn mãnh liệt.
Chuyện như vậy đổi lại là nam nhân khác thì không ai chịu đựng được.
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
Tại sao ma xui quỷ khiến làm chuyện như thế? Nàng không nên để Bàng Hải Triều bắt tay, không nên để gã ôm nàng, càng không nên cho gã hôn nàng.
Liễu Linh Lỵ thậm chí không nên ăn cơm cùng Bàng Hải Triều, vì gã mà hại nàng bị Tô Mộc hiểu lầm. Phải làm sao đây? Trách móc Tô Mộc không tin tưởng nàng? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, đổi lại Liễu Linh Lỵ đứng ở vị trí của Tô Mộc thì nàng sẽ không cho rằng chuyện này là giả tạo.
Chết tiệt!
Liễu Linh Lỵ hoàn toàn tỉnh khỏi men say, nàng cầm di động gọi điện thoại cho Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc lười quan tâm Liễu Linh Lỵ, mãi không bắt máy. Xe chạy đến một con sông nhỏ vùng ngoại ô thị trấn huyện Hoa Hải, Tô Mộc nhìn bầu trời tối đen, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Vẫn quá đa tình.
Giờ ngẫm lại Tô Mộc không thể phủ nhận bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân, nhưng những nàng này đối với hắn và hắn đối xử với các nàng là thật lòng. Mặc dù nói chuyện kết hôn còn sớm nhưng hiện tại Tô Mộc có thể bảo đảm là thật lòng đến với nhau.
Còn Liễu Linh Lỵ thì sao?
Có lẽ bắt đầu với Liễu Linh Lỵ là sự hiểu lầm xinh đẹp, hắn không sợ nàng dám phanh phui chuyện hai người. Đầu tiên là vì Liễu Linh Lỵ không để lại chứng cứ gì, thứ hai dù có chứng cứ, với uy lực thôi miên của Quan Bảng, Tô Mộc dư sức ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Có lẽ đã tới lúc nên thu tâm về.
Reng reng reng!
Điện thoại di động cứ reo mãi không ngừng, Tô Mộc nhíu mày bắt máy.
Nói đi.
Thanh âm lạnh băng.
Bên kia, lòng Liễu Linh Lỵ nóng như lửa đốt hỏi dồn:
Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta muốn gặp ngươi, ngay bây giờ! Tô Mộc, ngươi phải nghe ta giải thích, sự không giống như ngươi nghĩ!
Tô Mộc nhếch môi:
Vậy sao?
Liễu Linh Lỵ sốt ruột nói:
Thật sự! Ngươi hãy gặp mặt ta đi, ta thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi!
Tô Mộc trầm ngâm, nếu đêm nay hắn không gặp mặt Liễu Linh Lỵ, ước chừng nữ nhân điên cuồng này sẽ làm ra chuyện gì. Thôi thì gặp mặt cũng chẳng sao, hắn rất muốn biết Liễu Linh Lỵ định giải thích mọi chuyện thế nào.
Tô Mộc thản nhiên nói:
Nói đi, chỗ nào?
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng nói:
Tới nhà ta đi.
Ta sẽ không đi nơi đó.
Giọng Tô Mộc bình tĩnh rơi vào tai Liễu Linh Lỵ như sét đsanh, kinh tâm động phách. Hiện tại Liễu Linh Lỵ không dám kích thích Tô Mộc, hắn đã bảo không đi thì tùy.
Vậy ngươi muốn gặp ở đâu?
Ta ở…
Liễu Linh Lỵ nói nhanh:
Được, ta qua ngay!
Khuya như vậy trong thị trấn có xa ta xi, nhưng Liễu Linh Lỵ biết Tô Mộc không muốn ai khác biết hai người từng có quan hệ. Khi xe tới nơi đậu cách nơi hẹn rất xa, Liễu Linh Lỵ từng bước đi tới.
Dưới trời sao, Tô Mộc nằm trên mui xe hơi ngắm sao trên đầu.
Khóe mắt Tô Mộc liếc Liễu Linh Lỵ, biểu tình hờ hững:
Khóc sống khóc chết đòi gặp ta, Liễu Linh Lỵ, hiện tại muốn gặp ta còn ý nghĩa sao? Nếu nàng muốn giải thích thì ta cho cơ hội đây. Nếu nàng thuyết phục được ta tin tưởng, ta bảo đảm lập tức xin lỗi ngay. Còn nếu không nói được, Linh Lỵ, giữa hai ta hãy chia tay dứt khoát đi.
Gió đêm lạnh lẽo nhưng thái độ và lời nói của Tô Mộc càng lạnh hơn, như mấy con dao đâm vào tim Liễu Linh Lỵ.
Biểu tình Liễu Linh Lỵ sốt ruột nói nhanh:
Tô Mộc, sự việc thật sự không như ngươi nghĩ. Giữa ta và Bàng Hải Triều không có quan hệ gì, Bàng Hải Triều đến huyện Hoa Hải chúng ta vì đầu tư bất động sản, là Lý thư ký kêu ta phụ trách tiếp đãi.
Tô Mộc thản nhiên nói:
Vậy sao?
Liễu Linh Lỵ gật đầu ngay:
Đúng vậy!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
Nếu vậy thì ta hỏi nàng, lúc trước nàng nói với ta là một mình ăn cơm chiều đúng không? Lúc trước nàng nói với ta không biết uống rượu, không thể uống, thế nàng có uống không? Trong trường hợp không có quan hệ gì vậy sao hắn dám ôm, hôn nàng? Nàng chẳng những không có bất cứ tâm lý mâu thuẫn nào còn ôm ngược lại, nói câu đó ra bản thân nàng tin không?
Liễu Linh Lỵ nghẹn họng:
Ta…
Những chuyện này đều là sự thật, bảo Liễu Linh Lỵ phản bác thế nào? Chẳng lẽ nói tất cả là giả? Vậy chẳng phải tương đương với thừa nhận nàng lừa gạt Tô Mộc?
Liễu Linh Lỵ vội nói:
Tô Mộc, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, giữa ta và Bàng Hải Triều thật sự không có quan hệ như ngươi nghĩ. Ngươi nên biết khi ta đi theo ngươi đúng là lần đầu tiên của ta!
Tô Mộc nhảy xuống nắp xe hơi, chộp tay Liễu Linh Lỵ:
Vậy thì sao? Lúc đi theo ta là lần đầu tiên, ta đối xử với nàng không tốt sao? Liễu Linh Lỵ, hãy để tay lên ngực tự hỏi, có chuyện gì ta đối xử tệ với nàng không? Không có đúng không? Còn nàng?
Ta không thể biết suy nghĩ của nàng thế nào nhưng Quan Bảng có thể!
Quan Bảng bắt đầu vận chuyển, Tô Mộc nhằm chằm chằm vào Liễu Linh Lỵ:
Nói đi, trong lòng nàng nghĩ gì hãy nói ra đi. Chẳng lẽ nàng không có chút hảo cảm nào với Bàng Hải Triều?
Trong lòng: Ta không muốn từ bỏ Tô Mộc, nhưng cũng không muốn bỏ qua người như Bàng Hải Triều. Ta phải làm sao? Làm sao đây?
Khi ý nghĩ riêng tư của Liễu Linh Lỵ hiện ra trong đầu Tô Mộc thì hắn đã biết rõ tâm tình, suy nghĩ của nàng.
Linh Lỵ, bây giờ nàng đừng nói gì hết. Đi, ta đưa nàng về. Giống như ngày xưa khi chúng ta bên nhau thì ta từng nói chúng ta hợp tan dứt khoát. Bàng Hải Triều là nhi tử của Bàng Chấn Kỳ, đi theo hắn có lẽ nàng sẽ được tiền đồ tốt đẹp. Bên cạnh ta không thiếu nữ nhân, trước kia ta nói với nàng rồi, theo ta thì đã định trước nàng sẽ không có danh phaạn, nên ta không trách nàng. Đi, ta đưa nàng về, có lời gì đợi ngày mai chúng ta nói tiếp.
Tô Mộc xoay người đi hướng bên cạnh, mở xe cho Liễu Linh Lỵ, ra hiệu nàng ngồi vào trong.
Xe khởi động máy.
Liễu Linh Lỵ còn chưa lấy lại bình tĩnh:
Tô Mộc, ta và Bàng Hải Triều thật sự trong sạch, giữa chúng ta không có chút quan hệ gì. Ta không lên giường với hắn, ngươi phải tin tưởng ta…
Tô Mộc bình tĩnh nói:
Linh Lỵ, nàng không nghe rõ lời ta vừa nói sao? Đêm nay nàng uống say, thích uống rượu thì sau này cứ uống trong nhà mình, nửa bình rượu trắng không phải ai cũng uống được. Ta biết hiện tại nàng hơi buồn ngủ rồi, không sao, chờ về nhà ngủ một giấc. Có chuyện gì thì chờ nàng tỉnh táo lại nói, ta tin tưởng chúng ta là người trưởng thành, sẽ không muốn sống muốn chết đúng không?
Tha thứ?
Tha thứ?
Tha lỗi?
Cách nghĩ đó không có giá trị với Tô Mộc. Nói sao thì Tô Mộc đường đường là trưởng một huyện, Liễu Linh Lỵ và hắn có quan hệ như vậy, là nữ nhân trao lần đầu tiên cho hắn. Liễu Linh Lỵ vừa lừa gạt hắn vừa có suy nghĩ đó, Tô Mộc tha thứ được không? Được rồi, nàng không muốn bỏ qua rùa vàng Bàng Hải Triều chứ gì? Tốt, ta thành toàn cho nàng.
Dọc đường đi Liễu Linh Lỵ khóc thút thít, càng khóc thì đầu óc nàng càng không tỉnh táo. Chờ đến bãi đỗ xe dưới lầu, Tô Mộc cải trang một chút rồi đưa Liễu Linh Lỵ về phòng nàng, cởi giày cho nàng. Tô Mộc nhìn Liễu Linh Lỵ nằm xuống giường, mặt còn ngấn lệ, khóc đến đỏ mắt, hắn lắc đầu.
Hiện tại khó nói rõ việc này, chờ Liễu Linh Lỵ tỉnh rượu rồi tính.
Liễu Linh Lỵ đã ngủ say nhưng vẫn thì thào:
Tô Mộc… Đừng đi… Làm ơn đừng đi…
Nhưng Tô Mộc không ngừng bước chân, hắn tuyệt đối không ở lại qua đêm. Tô Mộc đi ra ngoài, lái xe rời đi. Có chuyện nên cắt đứt mà không dứt thì sẽ loa.
Thật sự tuyệt tình sao?
Tô Mộc không cho rằng hắn có điểm nào tuyệt tình, đổi lại là ai cũng không thể tha thứ. Cứ cho rằng bọn họ tha thứ đi, tại sao Tô Mộc phải bắt chước họ? Các ngươi đồng ý nhịn là chuyện của các ngươi, ta thì tuyệt đối không bao giờ.
Liễu Linh Lỵ, có một số việc có thể làm, có chuyện thì không thể. Một số việc có thể nghĩ, nhưng vài việc nếu tưởng tượng sẽ mang đến hậu quả khó đoán cho bản thân. Ta sẽ không chủ động làm khó dễ nàng, hãy tự giải quyết cho tốt.
Liễu Linh Lỵ, nàng nên mừng vì chưa cùng Bàng Hải Triều làm gì, nếu không kết cuộc của nàng sẽ càng thảm hơn vì dám lừa gạt ta, trêu đùa ta.
Đây là điểm giới hạn nguyên tắc của ta!
Không ai được phép giẫm lên!