Chương 1010: Có một nhưng không có một nữa!
Rất lâu, có rất nhiều chuyện chính là trùng hợp như vậy.
Người xuất hiện ở nơi này không phải ai khác, không ngờ lại là Hác Mẫn Phóng của cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố từng bị Tô Mộc thu thập. Thật ra Hác Mẫn Phóng có quan hệ với đường Lão Miếu, điều này rất bình thường. Làm một khoa trưởng của cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố, muốn đối phó với những người chơi đồ cổ vẫn phải có biện pháp. Ở dưới tình thế như vậy, đám người Tiêu Lang tận lực lấy lòng Hác Mẫn Phóng. Đúng lúc hôm nay Hác Mẫn Phóng rảnh rỗi, cho nên Tiêu Lang gọi tới một cuộc điện thoại, hắn liền tới rất nhanh.
Hác khoa trưởng!
Sau khi Tiêu Lang nhìn thấy người đến là ai, hắn vội vàng mỉm cười tiến lên.
Tiêu tổng, anh làm vậy là có ý gì?
Hác Mẫn Phóng nhìn lướt qua mọi người ở đó. Khi nhìn thấy Lương Mỹ Lệ, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời. Thật sự là một cô nàng đặc biệt. Loại khí tức của mỹ nhân đô thị thật sự khiến hắn phải hít thở dồn dập.
Đối mặt với người đẹp, Hác Mẫn Phóng chung quy vẫn cảm thấy chân tay có chút luống cuống. Điều này rất bình thường. Sau khi cảm giác chân tay luống cuống qua đi, hắn liền diễn tiết mục thể hiện rõ quyền thế của mình. Dựa vào quyền thế như vậy, Hác Mẫn Phóng tin tưởng tuyệt đối có thể chinh phục Lương Mỹ Lệ.
Hác khoa trưởng, chuyện là thế này…
Khi Tiêu Lang ở bên cạnh thêm dầu thêm mở nói lung tung, Lương Xương Quý đã tức giận tới đỏ cả mặt. Hắn trực tiếp cắt ngang lời Tiêu Lang nói, thần sắc rất lạnh lùng nói:
Đồng chí này, đây là giấy chứng nhận công tác của tôi. Hiện tại tôi lấy danh dự đảng viên của mình ra cam đoan với anh, mỗi lời anh ta nói đều là giả.
Giấy chứng nhận công tác?
Hác Mẫn Phóng chợt nheo mắt, nhìn lướt qua Tiêu Lang, sau đó trực tiếp nhận giấy chứng nhận công tác của Lương Xương Quý. Thân phận phó huyện trưởng thường vụ huyện Hạnh Đường, thực sự khiến Hác Mẫn Phóng bị dọa tới giật mình. Phải biết rằng đây chính là cấp xử. Mình chẳng qua là cấp khoa. Từ trên phương diện cấp bậc, mình thấp hơn so với Lương Xương Quý một cấp. Chỉ có điều sau khi cảm giác bất ngờ qua đi, trên mặt Hác Mẫn Phóng lộ ra vẻ tươi cười trầm ổn. Theo hắn thấy, cho dù là phó huyện trưởng thường vụ thì thế nào? Anh cũng không quản được tôi. Ở trên địa bàn của tôi, tôi không tin anh có thể tạo ra phong ba gì.
Quan hệ giữa Hác Mẫn Phóng và Tiêu Lang cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Trạm kiểm tra chất lượng của hắn vẫn là do Hác Mẫn Phóng hỗ trợ mới có được. Mỗi tháng, Hác Mẫn Phóng đều sẽ nhận được từ chỗ này một khoản lợi phí không nhỏ. Cho nên đối mặt với giấy chứng nhận công tác của Lương Xương Quý, Hác Mẫn Phóng chỉ bất ngờ một chút, sau đó liền biết mình nên xử lý như thế nào.
Đồng chí, tôi tin tưởng vào danh dự đảng của đồng chí. Nhưng đồng chí phải biết rằng cái gọi là tính giai cấp không phải đồng chí muốn lấy ra là có thể lấy ra được. Chúng ta phải chú ý tới chứng cứ đúng không? Đồng chí nói đồng chí là người bị hại. Nhưng vật này rõ ràng chính là thứ đồng chí đã mang tới trước đó. Cái này không có bất kỳ chỗ nào không đúng. Đồng chí nói xem, đồng chí còn ở chỗ này làm loạn cái gì? Lão đồng chí, theo tôi, đồng chí nên cầm theo đồ của mình rời khỏi nơi này đi. Nếu như đồng chí không yên tâm về cái bình hoa này, không ngại đi tới cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố. Ở đó chúng tôi có chuyên gia đặc biệt, sẽ giám định miễn phí cho đồng chí một lần nữa.
Hác Mẫn Phóng tự cho rằng, có thể nói khéo đưa đẩy là chính xác nhất.
Nhưng chính là nói như vậy, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết rõ ràng là đang thiên vị. Thiên vị ai? Đương nhiên là Tiêu Lang! Từ đầu tới cuối không hề đề cập tới Tiêu Lang. Anh nói anh còn không có vấn đề sao? Không có vấn đề ai tin? Thật sự ví dụ sống của quan thương cấu kết.
Lương Xương Quý là ai? Chính là nhân vật đã lăn lộn ở trong giới quan trường. Nghe Hác Mẫn Phóng nói như vậy, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.
Các người chấp pháp như vậy sao?
Lương Xương Quý tức giận nói.
Chúng tôi chính là chấp pháp như vậy đấy. Chúng tôi chấp pháp thế nào dường như còn chưa tới phiên ông quản lý. Ông nghĩ ông là ai? Không sai. Ông là một phó huyện trưởng thường vụ. Nhưng phải biết rằng cái gọi là Phó huyện trưởng nhà ông lại hoàn toàn không có chút quan hệ gì với tôi. Cho nên, nếu như ông cứ tiếp tục dây dưa không rõ, vậy đừng trách tôi chấp pháp công bằng chính trực đối với ông.
Hác Mẫn Phóng cũng tức giận kêu lên. Hắn vẫn chưa từng thấy qua loại người nào không mở mắt giống như Lương Xương Quý. Rõ ràng là muốn tìm ngược.
Phó huyện trưởng? Lão gia hỏa trước mắt này lại còn là một Phó huyện trưởng?
Thời điểm Tiêu Lang nghe nói như vậy, thần sắc không khỏi sửng sốt. Nhưng ngay lập tức trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Bởi vì hắn biết, Hác Mẫn Phóng vì mình làm việc bán mạng như vậy, đắc tội lại là một Phó huyện trưởng, chắc hẳn đến cuối cùng phải xuất huyết lợi hại hơn. Nghĩ tới lần này kiếm được cái bình hoa kia, thế nào đều phải lấy ra mấy vạn, Tiêu Lang cũng cảm giác nhức nhối một hồi. Nhưng không có cách nào. Không cho những người này ăn no, vậy một xu mình cũng đừng mong kiếm được.
Chấp pháp vì công chó má gì chứ! Cái gì một lòng vì dân cũng chỉ là vỗ nghĩa!
Những lời này nếu như anh nghe còn tưởng thật, vậy thuần túy là không có tiền đồ. Điều này cũng giống như câu nói kia. Bất cứ lúc nào, đạo lý và chân tướng bao giờ cũng nằm trong tay người chiến thắng. Bởi vì lịch sử đều do người chiến thắng viết ra. Cho nên bọn họ những người khoác tấm áo nhà nước, nói cái gì thì chính là cái đó. Thật sự muốn nói đến công bằng, vì sao có người phải dựa vào ăn xin mới có thể sống, có người lại lái xe sang trọng nghênh ngang lướt qua người ăn xin.
Người và người có thể so sánh được sao?
Đây là một thế giới ăn thịt người!
Lương Xương Quý thật sự bị người của cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố trước mắt làm cho không nhịn nổi, nhưng lửa giận cũng không phát tiết ra được. Chẳng lẽ thật sự phải đánh sao? Phải biết rằng ở đây không phải là huyện Hạnh Đường. Nếu như ở địa bàn của mình, cứ xem mình thu thập bọn khốn kiếp kia thế nào!
Hác khoa trưởng, anh thật sự uy phong!
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên. Thời điểm Hác Mẫn Phóng nghe được câu này, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ai? Ai dám ở nơi nào nói lời kỳ quái? Là ai, ra đây cho tôi… A, Tô chủ nhiệm, sao anh lại tới đây?
Trong lúc nguy cấp xuất hiện ở nơi này, tất nhiên chính là Tô Mộc nghe được tin tức, vội chạy tới.
Dù thế nào Tô Mộc cũng không nghĩ tới, mình lại gặp phải Hác Mẫn Phóng ở chỗ này. Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Lương Xương Quý. Lại liên tưởng đến tác phong của Hác Mẫn Phóng trước đây, lửa giận trong lòng Tô Mộc liền từ từ xuất hiện.
Hác Mẫn Phóng anh thật là giỏi. Lần trước tôi đã tha cho anh một lần. Thật không ngờ anh không chỉ không biết hối cải, ngược lại càng tệ hại hơn. Lần này còn dám khi dễ đến trên đầu Lương Xương Quý.
Phải biết rằng Lương Xương Quý ở trong lòng Tô Mộc, chiếm địa vị mà những người khác tuyệt đối không thể so sánh được!
Nếu như không phải nhờ có Lương Xương Quý, Tô Mộc không có khả năng tiến vào trong con đường làm quan này!
Nếu như không phải nhờ có Lương Xương Quý, Tô Mộc ở trấn Hắc Sơn ở huyện Hạnh Đường không có khả năng thuận buồm xuôi gió!
Nếu như không phải nhờ có Lương Xương Quý, Tô Mộc thật sự không biết bây giờ mình còn đang ở xó xỉnh nào!
Hiện tại người thành thật như Lương Xương Quý, lại bị người ta khi dễ thành như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình sắp rời khỏi Thịnh Kinh này, không đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy nữa, thì các người có thể không chút kiêng kỵ khi dễ người thân của tôi sao?
Tô Mộc thật sự phẫn nộ!
Tô chủ nhiệm…
Hác Mẫn Phóng khủng hoảng.
Nếu như từng bị người thu thập mà không ghi hận trong lòng, đây tuyệt đối là lời nói dối. Không có người nào có thể tu luyện tới cảnh giới yên tĩnh không dao động như vậy. Sau khi bị người khi dễ bị người sỉ nhục còn có thể duy trì sự thản nhiên bình tĩnh như lúc đầu, vậy không phục cũng phải phục.
Đối mặt với đối phương tuyệt đối cường thế, điều anh có thể làm, ngoài chịu thua ra, vẫn là chịu thua. Muốn chống lại sao? Vậy tuyệt đối đừng nghĩ tới. Trừ khi đối phương xuống đài, bằng không ý niệm như vậy mọc lên tới đều sẽ mang đến cho mình nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được.
Trong quan trường, là nơi đẳng cấp nghiêm ngặt. Chỉ cần lãnh đạo thật sự muốn thu thập anh, vậy tuyệt đối là bị dồn vào chỗ chết!
Trong lòng Hác Mẫn Phóng có ghi hận đối với Tô Mộc hay không? Đáp án nhất định là có. Dù sao ban đầu là Tô Mộc hung hăng dạy dỗ mình, khiến mình mất hết mặt mũi. Nhưng Hác Mẫn Phóng không chỉ ôm hận, phần nhiều vẫn là sợ hãi.
Đạo lý rất đơn giản. Thân phận của Tô Mộc vốn cao hơn hắn. Quan trọng hơn, hiện tại đều lưu truyền nói Tôn Mộ Bạch xuống đài cũng là do Tô Mộc gây ra. Trời ạ, ngay cả một Phó tỉnh trưởng thường vụ, người ta còn có thể đẩy xuống. Nếu muốn thu thập mình còn không phải là trò đùa thôi sao.
Không quan tâm là thái độ của Hác Mẫn Kiệ hay Dư Đan Giang, đều làm cho Hác Mẫn Phóng biết, Tô Mộc con người này tuyệt đối không thể trêu chọc, chỉ có thể qua lại thân thiết. Có bất kỳ khả nang nào có thể lôi kéo quan hệ, tuyệt đối không thể bỏ qua. Đây là hiện thực mà hắn phải đối mặt.
Nhưng bây giờ nhìn tình thế trước mắt, Hác Mẫn Phóng làm sao không biết mình lại phạm vào một sai lầm lớn!
Lão đầu này, không, phó huyện trưởng thường vụ này là người Tô Mộc quen biết! Thật là đáng chết. Vừa rồi, mình rõ ràng đã nhìn thấy, Lương Xương Quý là phó huyện trưởng huyện Hạnh Đường. Tô Mộc lại từ nơi đó đi ra, làm sao có thể không có vấn đề gì chứ? Tại sao mình lại đắc tội Tô Mộc chứ!
Tiêu Lang, anh hại tôi thật sự quá thảm!
Hiện tại Tiêu Lang cũng bối rối! Khả năng quan sát ngôn ngữ nét mắt của người khác của Tiêu Lang rất mạnh. Đây là bản lĩnh để hắn sinh sống. Từ khi người trẻ tuổi Tô Mộc này xuất hiện này, trong nháy mắt, trên mặt Lương Mỹ Lệ lộ vẻ tươi cười. Trên mặt Hác Mẫn Phóng lộ ra sự khẩn trương. Hắn biết chuyện ngày hôm nay chỉ sợ có chút vấn đề. Nhưng có vấn đề thì thế nào? Mình tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu như thật sự thừa nhận, cửa hàng Thập Châu của hắn sau này thật sự đừng mong đặt chân ở đường Lão Miếu.
Cho dù là cắn răng, cũng phải liều chết xử lý chuyện này tới cùng!
Tô Mộc mặc kệ Hác Mẫn Phóng, đi thẳng tới phía trước Lương Xương Quý, giọng điệu gấp gáp hỏi:
Lão cậu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại đến Thịnh Kinh này? Cậu đã tới, tại sao không liên hệ với cháu, để cháu chiêu đãi cậu cho tốt.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc đứng ở trước mắt, có thể cảm nhận được thái độ chân thành lộ ra từ trên người Tô Mộc. trên mặt tươi cười. Chỉ có điều khi nghĩ đến chuyện vừa trải qua, hắn giận không chỗ phát tiết.
Tô Mộc, cháu tới thật đúng lúc. Cháu không phải là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy sao? Cháu nói cho chú nghe một chút đi. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Có thể làm việc như vậy hay không? Sáng sớm hôm nay, chú đến cửa hàng Thập Châu này. Chú mang bình hoa nhà chú đến. Cháu cũng đã nhìn thấy rồi. Đó chính là cái gia truyền của nhà mợ cháu…
Theo Lương Xương Quý giới thiệu, thần sắc Tô Mộc trở nên cổ quái.