Chương 1011: Người đi trà lạnh sao?
Lương Xương Quý nói bình hoa là loại bình hoa nào, Tô Mộc có biết. Thời điểm hắn đi tới nhà Lương Xương Quý đã từng nhìn thấy. Cái bình hoa kia thật sự là do Lương Xương Quý đào được. Chỉ có điều lúc đó Tô Mộc đã biết cái bình hoa kia là giả, là đồ giả. Nhưng công phu làm cái đồ giả kia tương đối giống thật. Nếu không phải có quan bảng, Tô Mộc tất nhiên cũng nhìn không ra nó là thật hay giả. Nhưng có quan bảng ở trong tay, trong nháy mắt Tô Mộc đã biết đó là đồ giả.
Chỉ có điều Tô Mộc vẫn không nói ra!
Lương Xương Quý thích cái bình hoa kia, hơn nữa còn xem đó là bảo bối. Tô Mộc thấy hắn không có ý đem bán, nên không nói ra. Dù sao xem như một món đồ yêu thích, vậy cũng rất bình thường. Nhưng bây giờ nghe như lời Lương Xương Quý nói, hắn biết bình hoa trước mắt cũng là do Tiêu Lang bị cái bình hoa giả kia làm mờ mắt giấu đi. Tiêu Lang cũng không nhận ra, cái bình hoa kia thật ra chính là một đồ giả, là một hàng giả thứ thiệt.
Chuyện đã ầm ĩ đến lúc này, thật sự đủ buồn chán!
Nhưng buồn chán thì buồn chán, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng. Không thể bởi vì món đồ kia là giả, các người có thể làm chuyện như vậy. Nếu nói thật, vậy chẳng phải Lương Xương Quý sẽ vì vậy mà bồi thường cả vốn gốc sao?
Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc càng thêm u ám.
Chính là cái bình hoa này. Hắn nói đó là của cậu. Nhưng cái này quả thực không phải!
Lương Xương Quý trực tiếp đem bình hoa trên bàn đưa tới cho Tô Mộc.
Sau khi Tô Mộc nhận lấy, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhưng ngạc nhiên như vậy lại bị đám người ở đây hiểu nhầm. Bọn họ khẳng định cũng đoán được, cái bình hoa này là giả. Nhưng bọn họ không biết, hiện tại tâm tình Tô Mộc muốn kích động bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trời ạ, đâu phải là giả!
Không sai. Cái bình hoa này là giả. Nhưng Tô Mộc vừa chạm đến không phải chỉ có riêng bình hoa. Ở trên miệng bình hoa, trong lúc lơ đãng Tô Mộc đưa ngón tay vào, chạm đến một thứ chưa biết. Nhưng thứ này lại khiến quan bảng trong đầu Tô Mộc bắt đầu xoay tròn.
Trong bình hoa này có thứ gì đó!
Mà vật này chẳng những là thật, mà theo kinh nghiệm chơi đồ cổ của Tô Mộc, giá trị tuyệt đối không thấp. Dù thế nào cũng phải hơn trăm vạn!
Thập Châu này xem ra lần này thật sự phải bỏ lỡ trân châu.
Sau khi ý niệm như vậy thoáng lóe lên trong đầu Tô Mộc, hắn liền mỉm cười nói:
Lão cậu, chuyện này giao cho cháu làm, có được không?
Được!
Lương Xương Quý quyết đoán nói. Nếu như Tô Mộc còn không nói chuyện giúp mình, vậy thật sự không biết phải giải quyết chuyện của Lương Xương Quý này như thế nào.
Tô Mộc xoay người nhìn về phía Lương Mỹ Lệ.
Điện thoại di động của em có chức năng quay phim không?
Đương nhiên là có!
Lương Mỹ Lệ không biết Tô Mộc muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
Nếu như chỉ cần quay phim, trong túi của em còn có một máy quay phim. Còn nữa, trong cửa hàng này cũng có máy quay. Anh họ, anh có thể lấy phần quay thời gian vừa rồi của bọn họ.
Như vậy sao…
Tô Mộc thật ra không nghĩ tới điểm ấy. Nhưng sau khi được Lương Mỹ Lệ nhắc nhở, hắn liền cười nói:
Lấy máy quay phim của em ra, bắt đầu quay đi!
Được!
Lương Mỹ Lệ thuận theo bắt đầu quay.
Bên kia Hác Mẫn Phóng nhìn Lương Mỹ Lệ lấy máy quay phim ra, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Tô Mộc muốn làm cái gì vậy? Trời ạ, chẳng lẽ muốn chơi chết mình sao? Muốn cầm mấy thứ này xem như bằng chứng sao? Không đến mức ác như vậy chứ!
Tô Mộc, anh cũng đã sắp đi, còn muốn chơi lớn như vậy sao?
Hác Mẫn Phóng đã nghe được tin đồn từ chỗ của Hác Mẫn Kiệt. Hiện tại, Tô Mộc đã không còn đảm nhiệm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy nữa, rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, đi xuống phía dưới đảm nhiệm huyện trưởng của một huyện. Tin tức như thế đối với Hác Mẫn Phóng mà nói chính là tin tức cực tốt. Dù sao Tô Mộc phải xuống cơ sở, sẽ không ở trong Thịnh Kinh. Nói vậy, không quan tâm trước kia từng có mâu thuẫn thế nào, cái này cũng có thể tạm thời buông xuống, không cần phải lo lắng Tô Mộc sẽ tìm mình gây chuyện.
Nhưng bây giờ đang diễn trò gì vậy?
Tô chủ nhiệm, anh làm cái gì vậy?
Hác Mẫn Phóng vội vàng hỏi.
Không có ý gì. Hác khoa trưởng, nếu anh cũng ở đây, vậy làm nhân chứng cho tôi đi.
Tô Mộc trực tiếp nhìn về phía Tiêu Lang hỏi:
Anh có thể xác định cái bình hoa này chính là cái bình hoa lão cậu tôi Lương Xương Quý đưa cho anh chứ?
Đương nhiên, thật trăm phần trăm!
Tiêu Lang quyết đoán nói.
Nực cười. Lúc này có thể không thừa nhận được sao? Lại nói, Tiêu Lang thật sự không để cái bình hoa này vào trong mắt. Thời điểm hắn thu được, chẳng qua chỉ tốn hết một trăm đồng. Thứ đồ chơi nho nhỏ như vậy đem ra đổi lấy một bình hoa hơn mười vạn, giá trị!
Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc gật đầu.
Lão cậu, nếu cái bình hoa này là của cậu, vậy chúng ta đi thôi!
A!
Đây là chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đứng vây xung quanh xem, không nhịn được đều sửng sốt. Không có người nào biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy? Đang êm đang đẹp, Tô Mộc rõ ràng chiếm lợi thế, lại sấm lớn mưa nhỏ, thoáng cái đã giải quyết xong? Chẳng lẽ Tô Mộc là hàng giả, căn bản không dám đối phó với người kia sao?
Lương Xương Quý cũng sửng sốt!
Nhưng Lương Xương Quý nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Mộc, nghĩ đến phong cách làm việc của Tô Mộc trước kia, theo bản năng tin tưởng hắn.
Được, chúng ta đi!
Anh họ…
Mỹ Lệ, chúng ta đi thôi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Tô chủ nhiệm, ngài đi như thế sao?
Hác Mẫn Phóng lúc này mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhanh chóng tiến lên hỏi.
Thế nào? Hác khoa trưởng, ý của anh là muốn nói tôi còn phải ở lại chỗ này với anh sao? Hay Hác khoa trưởng anh muốn bắt tôi lại?
Tô Mộc lạnh lùng nói. Chuyện bình hoa là chuyện bình hoa. Nhưng Hác Mẫn Phóng này lại là chuyện khác. Hắn chắc chắn sẽ không buông tha Hác Mẫn Phóng như thế.
Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy được. Tô chủ nhiệm, mời anh!
Hác Mẫn Phóng vội vàng nói.
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng, dẫn theo đám người Lương Xương Quý đi ra khỏi Thập Châu. Sau khi bọn họ rời khỏi đó, bên trong Thập Châu nhất thời chỉ còn lại vài người. Tiêu Lang đi lên phía trước, nhỏ giọng nói:
Hác khoa trưởng, người kia là ai vậy?
Là ai?
Trên mặt Hác Mẫn Phóng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Không ai cả!
Nói không ai cả, nhưng trong lòng Hác Mẫn Phóng lại nghĩ, Tô Mộc xem ra thật sự không có vốn liếng kiêu ngạo gì cả. Thậm chí ngay cả mình cũng không dám thu thập. Xem ra lần này Tô Mộc không phải thăng chức gì, mà trực tiếp bị đẩy xuống dưới. Cũng đúng. Không phải ai cũng sẽ suy nghĩ như vậy. Ở trong lòng Hác Mẫn Phóng, Tô Mộc bị điều đi, như vậy thuần túy là bị giáng chức. Bày đặt chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy đang tốt không làm, đi xuống một địa phương nghèo làm Huyện trưởng gì đó, có ý nghĩa gì sao?
Đổi lại thành Hác Mẫn Phóng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Lão Tiêu, lần này anh rốt cuộc là giấu bảo bối gì vậy?
Ánh mắt Hác Mẫn Phóng vừa chuyển nói.
Hác khoa trưởng, nhìn anh kìa. Tôi có thể giấu bảo bối gì chứ!
Tiêu Lang vội vàng nói.
Bớt nói vớ vẩn cho tôi. Đều là anh em với nhau, dù thế nào anh đều phải cho chút máu.
Đúng. Đúng vậy.
…
Ngay khi bên trong Thập Châu diễn ra loại tiết mục này, ở trong xe ô tô phía ngoài, Lương Xương Quý đã không kìm chế được, vội vàng hỏi:
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tô Mộc, phải biết rằng đó chính là bảo bối của chú.
Lão cậu, thật ra cháu đã biết thứ đồ kia của cậu. Chỉ có điều cậu nghĩ như thế nào lại vội vàng mang tới đây? Nếu là bảo bối của cậu, chắc hẳn nên tiếp tục cất giữ mới phải.
Tô Mộc tò mò hỏi.
Điều này có gì kỳ quái chứ? Cậu muốn lấy cái bình hoa kia đến đây bán, sau đó lấy số tiền này mua cho Mỹ Lệ một căn hộ ở Thịnh Kinh. Cho dù không thể giao đủ tiền, tối thiểu cũng phải chuẩn bị trả góp.
Lương Xương Quý nói.
Không ngờ là như vậy!
Tô Mộc nhìn Lương Xương Quý, cảm nhận lúc hắn nói ra lời này rất chân thành. Hắn lại đảo mắt nhìn qua Lương Mỹ Lệ ở bên cạnh, phát hiện em họ mình cũng lộ vẻ cảm động.
Ba, ba không cần làm như vậy. Con không biết ba qua đây muốn bán cái bình hoa này để mua nhà cho con. Nếu như con biết sớm ba làm như thế, con tuyệt đối sẽ không để ba qua đây. Tại sao ba lại làm như vậy. Con không phải đã nói với ba rồi sao? Chuyện của con, con có thể tự mình làm chủ.
Mỹ Lệ, ba con không bản lĩnh gì khác, chỉ có chút bản lĩnh này.
Lương Xương Quý nói.
Ba!
Hiện tại Lương Mỹ Lệ ngoại trừ cảm động ra, thật sự không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng.
Tô Mộc ngồi ở bên cạnh, cảm nhận tình cảm giữa Lương Xương Quý và Lương Mỹ Lệ, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái. Thật vậy. Hắn thích nhất chính là bầu không khí trước mắt. Lương Xương Quý làm ba quan tâm Lương Mỹ Lệ. Lương Mỹ Lệ làm con gái tôn kính ba mình. Cảm giác như vậy thật tốt. Nếu như nói ai cũng có cảm giác như vậy, thế giới này thật sự sẽ trở nên ấm áp cùng tuyệt vời.
Khụ khụ!
Tô Mộc ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của hai ba con họ tới trên người mình, sau đó mỉm cười nói:
Lão cậu, nếu như cậu muốn lấy lại cái bình hoa trước đó của cậu đi mua nhà cho Mỹ Lệ, vậy cậu nên sớm bỏ ý định này đi.
Vì sao?
Lương Xương Quý nhíu mày nói.
Bởi vì cái bình hoa kia của cậu là giả!
Tô Mộc bình thản nói.
Cái gì? Cái bình hoa kia là giả?
Tô Mộc nói ra lời này, Lương Xương Quý liền vội vàng nói:
Làm sao có thể? Tô Mộc cháu nói nó là giả sao? Làm sao có thể là giả được? Phải biết rằng ở huyện Hạnh Đường chú đã từng đem đi giám định qua, còn đặc biệt tìm người xem qua. Lần này, chú đến Thịnh Kinh, lại phát sinh chuyện như vậy, làm sao có thể là giả được?
Đúng vậy, anh họ, nếu như là giả, người kia sao có thể giấu đồ của nhà em được?
Lương Mỹ Lệ cũng không hiểu nói.
Tô Mộc, cháu không phải là thông cảm cho cậu nên mới nói như vậy chứ?
Lương Xương Quý nói.
Lão cậu, cậu nghĩ cháu như vậy sao? Thông cảm cho cậu? Nếu như thật sự thông cảm cho cậu, cháu sẽ không nói ra những lời như vậy.
Tô Mộc cười nói.
Anh họ, rốt cuộc anh muốn nói điều gì, cũng không cần thừa nước đục thả câu.
Lương Mỹ Lệ với giọng điệu sốt ruột nói.
Tô Mộc nhìn hai người thật sự có chút lo lắng, lúc này mới chậm rãi cầm cái bình hoa kia trong tay, sau đi đảo mắt nhìn qua hai người, liền sau đó làm ra động tác, khiến mắt Lương Xương Quý và Lương Mỹ Lệ đều trợn trừng.