Chương 1100: Đàn nhị, vợ chồng, hài tử
Dân chúng thuần phác trong lòng vốn không có cong cong thẳng thẳng, cho dù vì lợi ích của mình, nhưng lợi ích như vậy thật sự không đáng kể. Giống như hiện tại, sau khi Sở Vân Quý nghe thấy câu hỏi của Tô Mộc, không chút do dự, liền trực tiếp mở miệng.
Tô huyện trưởng, Sở Vân Quý tôi chỉ có một đứa con gái là Xuân Ny Nhi, nó là bảo bối của gia đình chúng tôi, thời gian trước Sở lao động thành phố nói muốn tiến hành huấn luyện, sau đó có thể an bài công việc. Xuân Ny Nhi tâm động, chỉ cần con gái muốn, chúng tôi làm cha mẹ chẳng lẽ có thể cự tuyệt sao? Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt đúng không? Cho nên chúng tôi liền trực tiếp gật đầu đồng ý, nhưng ai ngờ đến mười nha đầu tham gia huấn luyện với nó đều trở về rồi, nhưng nó vẫn chưa trở về.
Còn có mấy cô gái cũng biến mất giống như Xuân Ny Nhi, chúng tôi đến huyện đòi hỏi thuyết pháp, người chịu trách nhiệm chuyện này phó Huyện trưởng Mã Quốc Sơn lại kêu tôi lên thành phố tìm người. Chúng tôi cũng không có cách nào rồi, mới đến thành phố. Ai ngờ Sở lao động thành phố chẳng những không cho chúng tôi thuyết pháp, khi nghe chúng tôi tìm lớp huấn luyện liền trực tiếp đuổi chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi chỉ có thể đến ngồi trước tòa nhà chính quyền thành phố, chúng tôi chỉ muốn muốn xin thị trưởng làm chủ cho chúng tôi mà thôi, chúng tôi không muốn gây chuyện.
Sở Vân Quý trầm thấp nói.
Tôi biết trong lòng hai người gấp gáp, nhưng hai người làm như vậy cũng vô ích, chẳng những không giải quyết được, ngược lại sẽ khiến chuyện trở nên bết bát hơn. Đại thúc, thật ra chuyện này tôi đã biết rồi, sau khi biết tôi đã cho người đi điều tra. Hai người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ đưa Xuân Ny Nhi về trong thời gian ngắn nhất!
Tô Mộc trầm giọng nói.
Thật sự có thể sao?
Lưu Lệ Hoa gấp giọng nói.
Dĩ nhiên có thể!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Chỉ cần người còn sống, Tô Mộc tuyệt đối có thể tìm về.
Có Tô Mộc bảo đảm, cảm giác lo lắng của Sở Vân Quý mấy ngày cuối cùng cũng buông lỏng một chút, bất kể nói thế nào, ở chỗ Tô Mộc bọn họ có thể chiếm được một tin chính xác. Nói thế nào Tô Mộc cũng là quan, bọn họ chỉ là dân đen. Nếu dựa vào bọn họ có thể làm được gì.
Tô huyện trưởng, vậy chúng tôi nên trở về sao? Ngoài chúng tôi, còn có mấy hộ cũng đều ở đây. Chúng tôi sợ bị người của cục Khiếu nại huyện bắt được, cho nên phân tán ra ở. Ngài không biết, những người của cục Khiếu nại, thật sự rất đáng sợ. Trong trấn chúng tôi còn có vài hộ cũng bị người của cục Khiếu nại bắt đi.
Sở Vân Quý run giọng nói.
Khốn kiếp!
Trong lòng Tô Mộc tàn bạo mắng. Liêu Thắng thực sự có can đảm xuống tay.
Đại thúc bác gái, tâm tình của các người tôi có thể hiểu, nhưng nếu các người cứ đợi ở chỗ này, thật sự không cần thiết. Bây giờ bác đi tìm mấy hộ còn lại, tôi sẽ kêu người đưa mọi người trở về. Bác yên tâm, chuyện này nếu tôi đã quản, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc!
Vừa nói Tô Mộc vừa trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Sở Tranh:
Sở Tranh, bây giờ tôi đang ở trong thành phố, cậu lập tức đưa một chiếc xe lớn đến đây, có thể chở được mười mấy người. Đúng, sau khi đến thành phố thì gọi điện thoại cho tôi, lập tức tới ngay!
Vâng, Huyện trưởng!
Tô huyện trưởng, ngài thật sự là Huyện trưởng tốt!
Sở Vân Quý kích động nói.
Đại thúc bác gái, Sở Tranh tạm thời chưa tới đây. Ở đây tôi có ít tiền, hai người cầm lấy, sau đó đi tìm mấy hộ còn lại, kêu tất cả bọn họ tập hợp ở quảng trường Nhân Dân thành phố, đến lúc đó tôi sẽ kêu Sở Tranh trực tiếp tới đó.
Tô Mộc thuận tay lôi từ trong ví ra một xấp tiền, Sở Tranh muốn tới đây cũng phải hai canh giờ, thời gian này đủ cho bọn Sở Vân Quý làm việc.
Tôi làm sao dám nhận?
Sở Vân Quý từ chối nói.
Đừng từ chối, cứ như vậy đi.
Tô Mộc mạnh mẽ nhét tiền lại cho Sở Vân Quý, đúng lúc này điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi mở máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Đoạn Bằng.
Lãnh đạo, tìm được rồi!
Tìm được rồi? Ở đâu?
Tô Mộc vội vàng hỏi.
Lãnh đạo, nhất thời không thể nói rõ ràng, bây giờ tôi có cần trở về huyện không?
Đoạn Bằng nói.
Không cần, bây giờ tôi đang ở thành phố, nói địa chỉ tôi qua đó!
Tô Mộc nói thẳng.
Được, chỗ của tôi là…
Sau khi Đoạn Bằng nói ra địa chỉ, Tô Mộc trực tiếp nói với Sở Vân Quý:
Đại thúc, chuyện tôi nói với bác bây giờ lập tức đi làm, tôi có chút việc gấp phải đi giải quyết.
Được, Tô huyện trưởng, ngài đi mau lên, tôi không sao.
Sở Vân Quý vội vàng nói.
Tô Mộc biết thời gian cấp bách, không do dự, xoay người rời đi, nhưng vào lúc này Lưu Lệ Hoa đột nhiên lấy từ bên cạnh ra một tờ giấy, đưa cho Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, nếu có thể tìm được Xuân Ny Nhi của chúng tôi, đưa thứ này cho nó, nó sẽ tin tưởng ngài. Những người còn lại cũng sẽ tin!
Được, tôi biết rồi!
Tô Mộc xoay người rời đi.
Đợi sau khi thân ảnh Tô Mộc hoàn toàn biến mất trước mắt, Lưu Lệ Hoa thấp giọng nói:
Ông nói Tô huyện trưởng thật sự có thể giúp chúng ta tìm được Xuân Ny Nhi không?
Nhất định có thể, tôi tin tưởng hắn!
Sở Vân Quý nói.
Nếu thật sự có thể, tôi sẽ trở về cầu thẻ bài trường sinh cho Tô huyện trưởng!
Lưu Lệ Hoa nói.
Tô Mộc ngồi vào bên trong xe, bắt đầu nhanh chóng lái về phía trước. Mặc dù tối nay uống chút rượu, nhưng bây giờ không phải thời điểm để ý đến chuyện này. Hơn nữa cho dù uống rượu, Tô Mộc lái xe cũng không có bất cứ vấn đề gì. Khi dừng lại ở một chỗ đèn xanh đèn đỏ, hắn đột nhiên nghĩ đến tờ giấy Lưu Lệ Hoa đưa cho mình, sau khi nhìn lướt qua, vẻ mặt không khỏi bị hấp dẫn.
Xuân Ny Nhi, đây là tờ giấy cha mẹ viết cho con từ khi con mất tích, con biết không? Cha mẹ tin tưởng có thể tìm được con, cho dù tiêu hết tiền, cha mẹ cũng sẽ không từ bỏ, con là bảo bối của chúng ta, không tìm được con chúng ta sẽ không trở về. Xuân Ny Nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải biết rằng con là đứa con gái yêu quý của cha mẹ, cha mẹ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con…
Đây chính là tình yêu của cha mẹ!
Tô Mộc biết trong lòng Sở Vân Quý và Lưu Lệ Hoa đã có chuẩn bị xấu nhất, đó chính là biết Xuân Ny Nhi có thể bị làm nhục. Nghĩ đến nếu nói như vậy, với tính cách của Xuân Ny Nhi nàng rất có thể sẽ tìm đến cái chết. Hai người mới nói bất kể phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng sẽ ở bên cạnh nàng.
Địa chỉ Đoạn Bằng nói thật ra rất dễ tìm, bởi vì nó nằm trên một con đường phồn hoa nhất của thành phố Tây Phẩm. Nơi này là một quán rượu, vị trí gian phòng của Đoạn Bằng, vừa vặn đối diện với công ty giải trí Tân Trù. Khi Tô Mộc tới đây, Đoạn Bằng liền nói ra tin tức điều tra được.
Là như vậy, tôi thông qua nhiều con đường, biết được mười người kia thật sự bị giải trí Tân Trù che giấu, người động thủ chính là Âu Dương Dung. Các nàng hiện tại bị giam trong một ngôi biệt thự bí mật của Âu Dương Dung, cụ thể là nơi nào trước mắt còn chưa biết.
Đoạn Bằng nói.
Đây có thể nói là tiến triển đột phá!
Thật sự là Âu Dương Dung làm!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Đúng vậy, trong thời gian tôi theo dõi, tôi phát hiện Âu Dương Dung thật sự là một tên đại sắc quỷ, giữa ban ngày trong phòng làm việc hắn còn dám trình diễn xuân cung. Công ty giải trí này có thể nói là chỗ giao dịch của Âu Dương Dung với các quan viên và thương nhân. Chỉ cần tiến vào giải trí Tân Trù, đều sẽ bị Âu Dương Dung xem như hàng hóa, trực tiếp làm lễ vật cho đám quan lớn!
Đoạn Bằng thấp giọng nói.
Có chứng cớ không?
Tô Mộc hỏi.
Có, chứng cớ vô cùng xác thực!
Đoạn Bằng gật đầu nói:
Bên cạnh Âu Dương Dung có mấy tên hộ vệ không tệ, chỉ có điều có một người luôn luôn tự phụ, hoàn toàn xem thường những tên hộ vệ khác, cho nên tôi mới có thể nghe trộm được, chỗ này của tôi đã có một số video giám sát. Còn có vài thứ tôi thuận tay cầm về từ trong tủ bảo hiểm của hắn, những thứ này tôi đều đã sao chép, sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Sau khi Tô Mộc nhìn lướt qua giấy tờ của Đoạn Bằng, lông mày cau lên:
Người này thật sự là một tên cầm thú!