Quan Bảng

Chương 1098: Chương 1098: Giấu bẩn nạp bẩn




Chương 1101: Giấu bẩn nạp bẩn

Thật ra Âu Dương Dung rốt cuộc đã làm chuyện gì, Tô Mộc không có tâm tình để ý tới, hắn chủ yếu nhằm vào vụ án mười cô gái mất tích. Ban đầu hắn nghĩ các nàng nhất định đã bị đưa đi, đã rời xa thành phố Tây Phẩm. Bây giờ xem ra mình đã đoán sai, các nàng không những chưa đi, hơn nữa còn công khai bị giam trong một ngôi biệt thự. Cũng không biết các nàng hiện tại như thế nào? Còn Âu Dương Dung dĩ nhiên là muốn dùng các nàng kéo các cán bộ lãnh đạo xuống nước.

Nói như vậy, có một điều có thể khẳng định, đó chính là sự trong trắng của mười cô gái này có lẽ còn chưa bị mất.

Chỉ cần vẫn còn trong sạch, những chuyện còn lại đều dễ nói.

Đoạn Bằng, nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng ngôi biệt thự mà bọn họ nói là nhà nào. Nếu không được thì trực tiếp đi tìm từng nhà một!

Tô Mộc nói.

Vâng!

Đoạn Bằng gật đầu nói.

Bằng tử, từ trước tới nay tôi cũng không hỏi cậu, sau khi cậu giải ngũ có còn liên lạc với những chiến hữu trước kia không?

Tô Mộc hỏi.

Đương nhiên là có, lãnh đạo cũng biết, con người tôi tương đối trọng tình cảm, hơn nữa tình chiến hữu của chúng tôi mãi mãi không biến mất theo thời gian, cho nên chúng tôi đến bây giờ vẫn còn liên lạc. Binh chủng chúng tôi có một đặc điểm, đó chính là trước sau đều rất tốt. Cũng chưa có ai nói mình không biết người này người kia. Nhưng đám người bọn họ sau khi giải ngũ, cuộc sống thật sự cũng không được như ý!

Ngữ điệu của Đoạn Bằng có chút bi thương.

Đây chính là thực tế!

Bọn họ đúng là lính bảo vệ quốc gia, nhưng vào thời đại hòa bình, cho dù anh có ưu tú, chỉ cần giải ngũ…, trở lại địa phương cũng có rất ít người có thể điều chỉnh tâm thái trong thời gian ngắn nhất. Cho nên duới tình huống như thế, thường thường xao lãng thời gian. Lúc trước Đoạn Bằng làm thế nào biết Tô Mộc, hiện tại Tô Mộc rất rõ ràng.

Bằng tử, nếu nói như vậy, có thể liên hệ với bọn họ hay không?

Tô Mộc suy nghĩ nói.

Lãnh đạo, anh có ý gì?

Đoạn Bằng nghi ngờ nói.

Bằng tử, cậu là người của tôi, có mấy lời tôi cũng không muốn giấu diếm cậu, những chuyện cậu đang làm, nếu như chỉ dựa vào một mình cậu, sẽ có chút khó khăn. Nhưng nếu bên cạnh cậu có bọn họ giúp đỡ, có thể làm tương đối lưu loát đúng không? Cho dù Âu Dương Dung thật sự có cái gọi là biệt thự, các cậu cũng có thể trong thời gian ngắn nhất tìm thấy nó không phải sao! Dĩ nhiên quan trọng nhất chính là, bọn họ là chiến hữu của cậu, nếu cậu tin tưởng bọn họ, tôi cũng sẽ tin bọn họ.

Ý của tôi là như vậy. Tôi chuẩn bị thành lập một công ty an ninh, khi nào tôi cần bọn họ, bọn họ có thể làm việc cho tôi. Dĩ nhiên bình thường tôi cũng sẽ vận dụng bọn họ, cho dù vận dụng cũng là cậu. Cậu hiểu tôi đang nói gì không?

Tô Mộc nói.

Tôi hiểu. Lãnh đạo, thật sự có thể sao?

Đoạn Bằng kích động nói. Hắn biết thân gia của Tô Mộc, biết sau lưng Tô Mộc có một phú bà là Diệp Tích. Nếu có thể thành lập một công ty an ninh, các huynh đệ có thể ở chung một chỗ, còn có thể huấn luyện bộ đội giống như lúc trước, còn có tiền để cầm. Chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?

Về phần cái gọi là giúp Tô Mộc làm việc, Đoạn Bằng cũng không cho rằng đó là một vấn đề!

Dĩ nhiên có thể, nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội, hiện tại cậu có thể liên lạc với bọn họ, chờ sau khi bọn họ đến, tôi sẽ tiến hành an bài cho các cậu.

Tô Mộc nói.

Vâng, lãnh đạo!

Đoạn Bằng kích động nói.

Còn hiện tại cậu tiếp tục giám sát Âu Dương Dung, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí ẩn thân của mười cô gái kia cho tôi! Thời gian này cậu cứ ở lại đây, tôi phải trở về trong huyện!

Tô Mộc nói.

Bọn Sở Vân Quý dù sao vẫn đang ở quảng trường Nhân Dân thành phố, nếu Tô Mộc kêu Sở Tranh tối nay tới đây, tối nay nhất định phải đưa bọn Sở Vân Quý trở về. Tối thiểu phải tới huyện thành trước rồi hãy nói, về phần hắn, tối nay thật sự không chuẩn bị rời khỏi thành phố Tây Phẩm, bởi vì ngày mai hắn muốn đến Sở lao động thành phố.

Sở lao động thành phố thật sự cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm sao?

Sở lao động thành phố lại dám mạnh mẽ cưỡng ép người dân đến đây hỏi thăm?

Tôi thật sự muốn nhìn xem Sở lao động thành phố các người, thật sự có khó vào như vậy hay không?

Hơn nữa Tô Mộc biết, muốn chân chính tìm được điểm đột phá của chuyện này, Sở lao động thành phố chắc chắn là nơi thích hợp nhất. Chỉ cần có thể đẩy ngã cánh cửa của Sở lao động thành phố, chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng khắp thiên hạ!

Tối nay nhất định là một đêm không ngủ, Tô Mộc nhanh chóng ra tay, đợi sau khi Sở Tranh mang xe tới đây, Tô Mộc sẽ kêu hắn nhanh chóng đưa tất cả bọn người Sở Vân Quý về huyện thành, sau đó an bài mọi người trong nhà khách chính quyền thành phố. Sau khi Sở Tranh mang người rời đi, Tô Mộc hít thở sâu một hơi. Xem ra sáng mai sau khi tỉnh dậy, phải gọi điện thoại xin phép Lý Tuyển rồi. Phát sinh chuyện như vậy, Tô Mộc không có đạo lý tiếp tục che giấu, cuối cùng hắn vẫn phải ngả bài với Lý Tuyển ngả bài.

Nhưng Tô Mộc bây giờ không sợ Lý Tuyển có ý kiến gì!

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa đoàn khảo sát đầu tư của Vạn Tượng Phong Đầu sẽ đến huyện Hoa Hải chuẩn bị cho việc xây dựng trụ sở nhà kính trồng hoa. Đến lúc đó chỉ cần ký hợp đồng, kéo tài chính tới, Lý Tuyển còn có thể nói cái gì?

Vất vả là chuyện tương đối, có một số người sinh ra đã xác định cả đời sẽ vất cả, có một người lại ngậm thìa vàng ngay từ khi mới sinh, cuộc đời hắn nhất định sẽ không có bất kỳ gian nguy và khó khăn nào, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.

Âu Dương Dung chính là người như vậy!

Thật ra nói chính xác, Âu Dương Dung là một nam nhân dễ nhìn, gương mặt không tệ, đầu lông mày hướng về phía trước, khí chất đẹp trai buông thả vô cùng nhuần nhuyễn. Trên mặt đất thành phố Tây Phẩm, thật sự không có chuyện gì có thể làm khó Âu Dương Dung. Mà sở thích của hắn cũng rất phong phú, loại cuồng dại hắn cũng thích, mà loại hiền dịu hắn cũng thích

Giống như hiện tại, ngồi bên cạnh hắn chính là một hiền thê!

Âu Dương Dung rất yêu nàng, bởi vì cô gái này có thể mang đến cho hắn một loại cảm giác an toàn, khi yêu nàng không cần phải lo lắng sẽ chọc ra bệnh tật gì, hơn nữa hiền thê sau khi trải qua dạy dỗ, còn có một số động tác vô cùng điên cuồng. Mỗi lần hắn đều có thể đắm chìm trong loại hưởng thụ tuyệt đẹp này.

Mã Tiểu Khiêu, cậu không ở chỗ cậu chờ đợi, chạy đến thành phố làm gì?

Âu Dương Dung cười nói.

Nói thật Âu Dương Dung cũng không hòa nhã gì với người như Mã Tiểu Khiêu, bởi vì hắn hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt. Nhưng Âu Dương Dung cũng không tỏ ra lãnh đạm với bọn họ, dù sao mình muốn lăn lộn ở thành phố Tây Phẩm, bên cạnh cũng không thể không có người nào? Loại quan nhị đại giống như Mã Tiểu Khiêu, mình lợi dụng vô cùng dễ dàng. Chính yếu nhất chính là hàng năm bọn Mã Tiểu Khiêu cũng cống nạp cho Âu Dương Dung không ít tiền.

Có thể coi như một tiểu tài thần, Âu Dương Dung làm sao có thể lạnh lùng đối đãi?

Âu Dương thiếu gia, là như vậy, nếu không có chuyện gì dĩ nhiên tôi cũng không dám tới quấy rầy cậu, chỉ có điều gần đây tôi nhận được tin tức vô cùng xác thực, Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải Tô Mộc sẽ động thủ nhằm vào cậu!

Mã Tiểu Khiêu nói ra lời nói kinh người.

Ai? Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải các vị động thủ với tôi? Mã Tiểu Khiêu, cậu không sao đấy chứ?

Âu Dương Dung khinh thường nói.

Âu Dương thiếu gia, cậu tuyệt đối đừng xem nhẹ, chuyện này là sự thật. Bởi vì tôi nghe nói, Tô Mộc đã tiếp nhận vụ án mười cô gái mất tích, hiện bên ngoài đều đang truyền, nói lớp huấn luyện đó do Âu Dương thiếu gia mở ra, mười cô gái kia là bị cậu giam lại.

Mã Tiểu Khiêu thấp giọng nói, khi nói đến điều này, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.

Quả nhiên khi nghe thấy lời này của Mã Tiểu Khiêu, trong đáy mắt Âu Dương Dung xẹt qua vẻ lạnh như băng, nhưng ngay sau đó khôi phục như lúc ban đầu.

Mã Tiểu Khiêu, chuyện của tôi cậu cũng rất quan tâm đúng không?

Không dám không dám, tôi không phải nghe thấy Tô Mộc nói muốn nhằm vào giải trí Tân Trù, cho nên lúc này mới vội vàng tới đây ngay trong đêm. Tôi tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác, Âu Dương thiếu gia, đây là sự thật!

Mã Tiểu Khiêu hét lên.

Câm miệng, hét cái gì!

Âu Dương Dung trực tiếp quát khẽ, nhưng ngay sau đó cau mày. Mã Tiểu Khiêu có ý khác hay không trước mắt mình không biết, nhưng nếu như những gì hắn nói là sự thật, như vậy lá gan của vị Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải cũng thật là lớn, dám phái người đi điều tra lai lịch của mình.

Chẳng lẽ hắn chán sống rồi hay sao?

Chuyện này tôi biết rồi!

Âu Dương Dung tùy ý nói.

Vâng, Âu Dương thiếu gia, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi!

Mã Tiểu Khiêu vừa nói vừa đứng dậy nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi Mã Tiểu Khiêu rời đi, thiếu nữ rúc vào bên cạnh Âu Dương Dung, ngẩng đầu định nói gì đó, lại bị Âu Dương Dung trực tiếp nhấn đầu xuống:

Người Nhật các ngươi thật sự rất có ý tứ, không nghe được vừa rồi tôi nói chuyện sao? Bây giờ cô còn muốn nghe trộm tôi nói, hừ, cút ra ngoài cho tôi!

Ô ô!

Kèm theo một tiếng nấc ngẹn ngào, Âu Dương Dung thoải mái dựa vào phía sau ghế sa lon, trên mặt lộ ra vẻ thú vị:

Tô Mộc, vụ án mười cô gái mất tích, nếu ngươi thật sự có thể tìm được các nàng, ta coi như ngươi lợi hại! Nhưng hiện tại dường như cũng có thể chuẩn bị xuất thủ, chỉ cần bọn họ xuống nước, uy hiếp dụ dỗ, không tin các nàng không biết điều thần phục. Ta đã chơi thủ đoạn như vậy ở vài nơi, không tin các ngươi sẽ kiên cường hơn!

Đêm tối cứ như vậy lặng lẽ biến mất!

Thành phố Tây Phẩm vẫn giống như trước đây yên ổn xoay tròn, mọi người đều bận rộn với công việc của mình. Tô Mộc trải qua hành hạ tối hôm qua, buổi sáng khi…tỉnh dậy, nếu không phải đi một vòng Hình Ý Quyền…, bây giờ hắn thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi. Cũng may có Hình Ý Quyền, cho nên hiện tại tinh thần của Tô Mộc cũng rất buông lỏng.

Sau khi tùy tiện ăn điểm tâm, Tô Mộc nhớ tới chuyện hôm nay phải đến Sở lao động thành phố, liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Tuyển, ai ngờ còn chưa gọi đi, điện thoại của hắn đã vang lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến là ai, Tô Mộc liền mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.