Chương 858: Đánh nát
Tô Mộc là không biết vô hình trung mình đã trở thành đối tượng được rất nhiều người muốn kết bạn. Chỉ có điều cho dù Tô Mộc biết, cũng sẽ không từ chối trước an bài như thế. Dù sao Bao Lăng không giống với những người khác. Cho dù không có thân phận là tổng tài của công ty điện tử Quang Hoa, hắn chỉ là cha của Bao Hùng Phi, Tô Mộc cũng sẽ gặp mặt hắn. Có đôi khi có vài nhân mạch được lặng lẽ liên kết như vậy.
Tô Mộc sẽ luôn ở lại phòng giám sát Tỉnh ủy sao?
Rất hiển nhiên là không có khả năng!
Chỉ cần là trao quyền cho cấp dưới, Tô Mộc nhất định phải đối mặt với chuyện không thể bỏ qua, chính là nơi phát triển kinh tế. Chỉ dựa vào Tô Mộc, như vậy việc phát triển kinh tế là không có khả năng thành công. Nhưng nếu như có thêm nhiều người hỗ trợ, chuyện như vậy lại rất dễ dàng làm được. Cho nên với xí nghiệp gia như Bao Lăng, có thể làm quen, Tô Mộc chắc chắn sẽ không làm cao.
Một nhóm người cứ tùy ý tán gẫu.
Biết gì không? Gần đây tôi nghe nói ở trong trường học chúng ta có một bạn bị giữ lại trường. Mọi người biết sau đó thế nào không?
Bao Hùng Phi thần bí nói như vậy.
Ai ngờ những lời này vừa hỏi lên, thật sự không ai muốn thuận thế hỏi thăm. Điều này khiến Bao Hùng Phi có chút mất mặt, sắc mặt đỏ bừng, chỉ có tự mình bắt đầu nói tiếp.
Trong viện chính pháp của người này cũng có một người khác suy tính muốn lưu lại trường. Nhưng kết quả thì sao? Vì người bạn thân bị lựa chọn, kết quả người kia nhân lúc người này không chú ý, dùng thuốc chuột hạ độc hắn. Hiện tại người này vẫn đang nằm ở trong bệnh viện cấp cứu. Tối thiểu lúc này vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.
Không ngờ là chuyện như vậy?
Tô Mộc nghe xong, chân mày không khỏi nhíu lại. Bên tai vẫn nghe mấy người kia bàn luận tiếp. Càng nghe, Tô Mộc càng cảm giác không ổn. Chuyện này thật sự khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy. Đây là đại học sao? Điều này so với địa ngục còn muốn tàn bạo hơn.
Thuốc chuột đã tính là gì? Phải biết rằng tôi còn nghe nói có người trực tiếp dùng a- xít sun-phu-rit.
Các người không biết sao? Có một bạn chết ở bên trong túc xá chừng mấy ngày, không ngờ không có người nào phát hiện.
Chuyện này cũng quá kinh khủng đi.
Thật sự khiến người ta nghe cảm thấy khó chịu!
Chỉ bởi vì người ta được giữ lại trường, anh không được giữ lại, liền ra tay độc chết hắn. Chuyện như vậy anh làm sao có thể làm được? Tô Mộc biết, thủ tục được giữ lại trường tại Giang Đại rất nghiêm ngặt, không loại bỏ thành phần có người chỉ trích trong đó. Nhưng dù sao, người kia hẳn cũng có bản lĩnh không tệ, bằng không sao có thể được giữ lại. Nhưng anh có căm giận thế nào đi nữa, đố kỵ thế nào đi nữa, cũng không thể ra tay giết hại người ta được.
Anh làm vậy tính là gì?
Chẳng lẽ anh không biết người bị anh hạ độc là bạn học của anh sao? Các người đều học cùng trong một trường? Chẳng lẽ anh không được lưu lại trường, thì không thể sống sót sao? Chẳng lẽ anh không biết sau khi anh làm như vậy, người nhà của anh sẽ nghĩ như thế nào? Người nhà anh sau này sẽ phải làm sao?
Về vấn đề tư tưởng giáo dục, bất cứ lúc nào cũng không thể thả lỏng!
Tô Mộc nghĩ đến nền giáo dục đại học bây giờ, rất lâu đều không coi trọng phương diện truyền thụ và dẫn dắt tư tưởng này, cảm thấy có chút đáng tiếc. Đại học hiện nay, chắc hẳn phải sắm vai trò dẫn dắt tinh thần cho các sinh viên đại học. Nhưng trường đại học nào có thể làm được điều đó? Giáo dục nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan thiếu. Thậm chí nghiêm trọng mà nói, những điều đó căn bản là không có, là thiếu sót nghiêm trọng. Điều này làm cho các sinh viên kia làm sao giải quyết được?
Khi học sinh một trường học cũng bắt đầu xuất hiện hư vinh như trong các tác phẩm điện ảnh, hám làm giàu, như vậy trường học giáo dục sẽ biến thành không có năng lực tới mức nào? Đây quả thực là phạm tội!
Không thành công thì thành nhân. Quan niệm giáo dục như vậy có đôi khi thật sự đúng sao?
Chẳng lẽ nói một sinh viên đại học nếu như không thành công, nhất định là kẻ bất lực sao?
Cái nghề này không thành công, lẽ nào có nghĩa là làm nghề khác cũng không được sao?
Đây là một thời đại vô nghĩa!
Tô Mộc có chút nặng nề, lắc đầu nói.
Ở trong thời đại vô nghĩ, người người đều muốn ở khu nhà cấp cao lái xe sang trọng. Người người đều muốn biến thành ông chủ, lưng giắt bạc triệu, đi ra ngoài luôn có người bảo vệ đi cùng. Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm có thể chơi đùa cùng tiểu tam. Người người đều theo đuổi cái gọi là hàng hiệu. Cho dù đem cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cái gọi là thân thể dâng ra, chỉ cần có thể đổi lấy khả năng được hưởng thụ, thậm chí còn không chớp mắt.
Được rồi. Đừng nói những chuyện phiền lòng đó nữa. Đến đây đi. Nếu lão sư không có cách nào uống rượu, vậy chúng ta chơi trò chơi khác. Cứ ngồi không như vậy thật buồn chán. Mọi người không biết sao? Lão sư chính là thế hệ ca thần, hát tình ca khiến người ta rơi lệ. Mọi người có muốn nghe hay không?
Đỗ Phẩm Thượng cười đổi chủ đề.
Chuyện như vậy, Đỗ Phẩm Thượng đã sớm chứng kiến nhiều. Thật sự mà nói, trên thế giới này những chuyện không công bằng như vậy có rất nhiều. Nếu mỗi chuyện đều phải truy cứu, có thể truy cứu được sao? Cái gọi là công bằng chính nghĩa, thật sự nực cười. Đỗ Phẩm Thượng không có lý tưởng cao thượng như vậy. Điều hắn muốn làm chính là chỉ cần người bên cạnh mình có thể sống bình yên vô sự hạnh phúc là được.
Thật không? Tô học trưởng, vậy anh phải hát hai bài!
Em muốn nghe bài tiếng Anh!
Mọi người cứ ầm ĩ như thế gần ba giờ, Tô Mộc mới nhận được điện thoại của Trịnh Mục gọi tới, nói đã đến Thịnh Kinh, hiện tại đang ở trong nhà ông bà ngoại. Còn gần ba giờ nữa, chính là hơn bảy giờ tối là có thể qua. Còn ba giờ, Tô Mộc trực tiếp bảo Trịnh Mục ở nhà nghỉ ngơi. Đợi đến giờ mình trực tiếp qua là được, tiết kiệm thời gian Trịnh Mục đi qua đi lại!
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, hiện tại toàn thân Tô Mộc đều là mùi rượu và mùi nước hoa. Mặc dù hắn không uống rượu, nhưng cứ như thế mà qua, cũng không tránh khỏi có phần không lễ phép.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp đứng dậy.
Anh phải đi rồi. Giờ thành bộ dạng như vậy, anh muốn đi ra ngoài mua một bộ quần áo về thay.
Mua quần áo sao? Tô bí thư, để em đi với anh.
Trần Bích Loa đứng dậy nói thẳng.
Em cũng đi!
Khương Ninh cũng nói.
Nếu như mọi người đều đi, vậy mình cũng muốn đi. Với khả năng chọn quần áo của hai người, mình thật sự không dám khen tặng.
Mai Đóa Nhi cười nói.
Khả năng chọn quần áo? Xin thôi đi. Bây giờ là mùa hè, lại không nhất thiết phải mặc trang phục quá nghiêm túc. Ở đầu Tô Mộc suy nghĩ tùy tiện mua áo sơ mi mặc là được. Nhưng xem tình hình bây giờ, cho dù là áo sơ mi đơn giản nhất cũng sẽ bị ba người này làm cho ra trò đi. Chỉ có điều không sao. Chỉ cần có thể kiếm được một bộ quần áo, sau đó tắm rửa thoải mái mặc vào là được.
Đi dạo một hồi, thật ra không mất bao nhiêu thời gian.
Bốn người Tô Mộc đứng dậy rời khỏi hội sở. Đám người Đỗ Phẩm Thượng tất nhiên là không đi cùng. Đợi tới cửa hàng quần áo, Tô Mộc thật sự thấy được cái gì gọi là thưởng thức mặc quần áo. Dưới sự chọn lựa của ba người Khương Ninh, Tô Mộc thật sự sắp trở thành cái mắc áo cho bọn họ. Trong chớp mắt như vậy, Tô Mộc thậm chí nghĩ, liệu có phải các cô ấy dùng cách thức này để nhìn thân thể mình hay không?
Bộ này đi!
Cuối cùng vẫn là Tô Mộc trực tiếp quyết định. Sau khi mua xong, hắn vội vàng đi tới một khách sạn gần đó. Đêm nay hắn thật sự không có chỗ ở. Sau khi thuê một gian phòng, sẽ ngủ lại một đêm. Hắn thật sự không có cách nào. Lạc Lâm bởi vì có nhiệm vụ phỏng vấn cho nên không ở trong tỉnh thành. Ngay cả Tô Thấm, Tô Mộc thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh quan hệ với Tô Thấm vào lúc này.
Nói vậy, có chút hơi nhanh!
Sau khi theo Tô Mộc đi vào phòng, đám người Khương Ninh không theo vào, mà ở lại trong đại sảnh, nói chuyện cười đùa. Không ngờ đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại ở bên đường. Một người đàn ông bộ dạng đáng khinh đang lén lút gọi điện thoại.
Xác định rồi sao? Được, theo dõi thật sát cho tôi. Tìm hiểu số phòng của hắn, sau đó liên lạc lại với tôi.
Hoàng Bỉnh nói với giọng điệu lạnh lùng.
Vâng!
Sau khi Hoàng Bỉnh cúp điện thoại, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn người đàn ông có phần dũng mãnh ngồi ở bên cạnh, ngoan độc nói:
Cường ca, chuyện này nhờ cậy anh. Hiện tại gia hỏa kia đang ở. . .
Yên tâm đi. Chút chuyện nhỏ như vậy, tôi sẽ dễ dàng làm xong. Không phải chỉ đánh gãy một chân của gia hỏa kia sao? Nói nhiều như vậy làm gì.
Người đàn ông được gọi là Cường ca không thèm quan tâm nói. Hắn căn bản không để ý tới chuyện này.
Người dám đắc tội với Hoàng đại thiếu, không phải là muốn chết sao? Chuyện này tôi sẽ đích thân làm. Cứ yên tâm đi.
Tốt nhất có thể bắt được ảnh chụp của hắn và con tiện nhân Tô Thấm kia.
Hoàng Bỉnh ngoan độc nói tiếp.
Tôi biết phải làm sao. Buổi tối cứ xem tôi làm là được.
Cường ca lớn tiếng bảo đảm.
Tôi đã biết tìm Cường ca là không sai. Nào, Cường ca, chúng ta uống rượu đi. Sau khi chuyện thành công, tôi không chỉ cho anh tiền, còn có thể tìm cho anh một cô người mẫu.
Hoàng Bỉnh càn rỡ cười.
Lời này khiến ánh mắt Cường ca liền sáng ngời!
Bên trong căn phòng.
Tô Mộc rất nhanh liền tắm nước nóng xong. Hắn lập tức mặc quần áo tử tế. Sau khi xác định không có bất kỳ sai sót nào, hắn mới đứng dậy rời khỏi gian phòng. Mà khi hắn vừa khóa cửa, đi vào trong thang máy, chờ đi xuống, ai ngờ được ở trong thang máy lại gặp phải đôi nam nữ cực phẩm. Mặc dù hai người không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ vẻ phong tình. Chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta nhìn ra được bọn họ tuyệt đối có gian tình.
Nam đứng ở một bên, nữ đứng ở một bên khác, giống như cả hai căn bản không có quan hệ gì.
Thật sự có thể giả vờ được!
Chỉ có điều ngay sau khi hai người vào thang máy, lời đối thoại truyền vào trong tai Tô Mộc khiến hắn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Hiện tại ăn cơm trước đi. Chờ đến tối nay, anh sẽ cho em biết sự lợi hại của anh.
Thật hay giả vậy?
Đó là chuyện tất nhiên. Anh sẽ cho em biết cái gì gọi là càng già càng dẻo dai. . .
Khi thang máy tiếp tục xuống phía dưới, bất chợt chân mày Tô Mộc thả lỏng. Quan bảng trong đầu hắn chợt dừng xoay tròn, hiện ra tin tức, để khóe miệng hắn cong lên, hiện ra nụ cười đầy tà mị.
Chuyện này thật sự muốn trùng hợp bao nhiêu, có bấy nhiêu!
Thật đúng là ông trời cũng giúp mình!