Chương 859: Không sợ quân tiên phong
Thật sự quá khéo!
Sự trùng hợp như vậy xuất hiện trong đầu Tô Mộc, hắn cũng không tính buông tha. Phải biết rằng cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, nếu như thật sự qua bỏ, ngay cả bản thân Tô Mộc cũng sẽ không tha thứ cho mình. Không chơi thì không chơi. Nếu muốn chơi, vậy dĩ nhiên phải chuẩn bị cho tốt. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền đi ra khỏi thang máy, trực tiếp gọi điện thoại cho Đỗ Phẩm Thượng.
Làm chuyện như vậy, tìm Đỗ Phẩm Thượng là không sai. Sau khi phân phó xong, Tô Mộc liền xuất hiện ở trong đại sảnh.
Mà sau khi Tô Mộc xuất hiện, ba người Khương Ninh lần lượt đứng dậy. Trong ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc lộ ra một sự khen ngợi. Không thể không nói hiện tại Tô Mộc thật sự khiến người ta có một cảm giác lưu loát nói không nên lời. Hơn nữa khí chất toàn thân, thật sự có lực sát thương rất lớn. Người trẻ tuổi như Khương Ninh, từ lúc gặp Tô Mộc cho tới bây giờ, lực chống cự thật sự là số không.
Tô chủ tịch, thật sự rất tuấn tú!
Khương Ninh cười híp mắt tiến lên phía trước nói.
Thật sự rất tuấn tú! Rất có mùi vị!
Mai Đóa Nhi gật đầu nói.
Được rồi. Ba người đi dạo cùng anh nửa ngày đủ mệt đi? Hẳn mọi người còn chưa ăn cơm. Như vậy đi. Mọi người vào phòng anh nghỉ ngơi một chút. Đợi sau khi anh từ chỗ Trịnh bí thư ra, sẽ mời ba người ăn một bữa tiệc lớn. Đặc biệt mời ba người, thế nào?
Tô Mộc cười nói.
Anh nói đấy!
Khương Ninh nhất thời nói.
Anh nói. Chỉ có điều không biết các em có bị cấm cửa hay không?
Tô Mộc đưa mắt nhìn về phía Trần Bích Loa và Mai Đóa Nhi. Nha đầu Khương Ninh này sợ rằng không bị cấm cửa. Nhưng hai người còn lại đoán chừng là gia giáo nghiêm khắc.
Ai ngờ được kết quả thật sự khiến Tô Mộc thất kinh. Khương Ninh nói cô bị cấm cửa. Chỉ có điều không sao. Chỉ cần là Tô Mộc mời khách, cha cô chắc chắn sẽ không truy cứu. Mai Đóa Nhi và Trần Bích Loa lại nói không bị cấm cửa.
Bọn em chờ anh!
Khi Tô Mộc xoay người muốn rời đi, ba người Khương Ninh liếc mắt nhìn nhau, sau đó kêu lên. Tô Mộc lập tức cảm thấy ớn lạnh. Hắn có thể cảm giác được lúc này có vô số ánh mắt vèo vèo bắn về phía trên người hắn. Trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ cười, hung hăng trừng mắt với đám người Khương Ninh một cái. Các cô liền cười tới ngửa tới ngửa lui. Tô Mộc vội vàng rời khỏi đó. Hắn rất sợ nếu dừng lại một hồi nữa, sẽ bị xem là đối tượng hâm mộ đố kỵ, bị bắt lại.
Nhìn bóng dáng Tô Mộc chật vật rời khỏi đó, đám người Khương Ninh cười càng càn rỡ.
Ba mỹ nhân như hoa như ngọc, mỗi người mỗi vẻ đứng ở nơi đó, cùng nhau nói ra những lời như vậy, thật sự khiến Tô Mộc không có cách nào tiêu thụ được. Hiện tại hắn có chút nghi ngờ. Lòng tốt của mình vừa trỗi dậy, rốt cuộc là đúng hay sai? Ba cô gái này thích bày trò, lại quen thuộc như vậy, nếu cùng diễn quả thực không thể nói được.
Tại gia chúc viện Tỉnh ủy.
Trong một ngày Tô Mộc đã đến đây hai lần. Nhân viên cảnh vệ ở đây thật sự không cảm thấy lạ lẫm gì nữa. Phải biết rằng bọn họ đã biết thân phận của Tô Mộc. Mà điều khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là bọn họ vốn cho rằng lần này Tô Mộc vẫn đi tới nhà Diệp An Bang. Nhưng ai ngờ được lại đi tới nhà Trịnh bí thư. Bởi vì người ra nghênh đón không phải ai khác, chính là khuê nữ, bảo bối của nhà Trịnh bí thư, Trịnh Đậu Đậu.
Giờ phút này Trịnh Đậu Đậu ăn mặc rất đơn giản, hoàn toàn chính là bộ dạng em gái nhà bên. So với bộ dạng oai hùng hiên ngang trước đó, hiện tại Trịnh Đậu Đậu thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy một phần kinh diễm. Người này quen mặc trang phục nào đó, trong lúc bất chợt phát sinh biến hóa, có khả năng hình thành chấn động, thật sự khiến người ta cảm thấy giật mình.
Thế nào? Chẳng lẽ không nhận ra hay sao?
Trịnh Đậu Đậu trừng mắt với Tô Mộc một cái nói.
Đừng nói vậy. Nếu như em không mở miệng, anh thật sự không nhận ra. Trước đây, Đậu Đậu chính là một anh hào. Hiện tại Đậu Đậu lại là một thiếu nữ dịu dàng. Em nói anh làm sao có thể nhận ra được?
Tô Mộc cười nói.
Hừ!
Trịnh Đậu Đậu hừ một tiếng, xoay người liền đi về phía trước. Tô Mộc liền đi theo phía sau.
Khi sắp tới cửa nhà, Trịnh Đậu Đậu chợt xoay người. Tốc độ như vậy thật sự quá nhanh. Nhanh đến mức Tô Mộc cũng không kịp phản ứng, thoáng cái liền đụng vào. Sự cố thật sự phát sinh. Môi Tô Mộc liền dán lên mặt Trịnh Đậu Đậu. Khí tức nam nhâm mãnh liệt này lập tức khiến Trịnh Đậu Đậu có cảm giác muốn hôn mê. Gương mặt cô liền đỏ bừng.
Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Anh không phải cố ý.
Tô Mộc vội vàng nói.
Sau này nếu như anh còn dám làm như vậy, em sẽ không bỏ qua cho anh.
Trịnh Đậu Đậu chợt quát khẽ.
Làm sao?
Tô Mộc có chút ngây người.
Anh biết, chuyện bị súng bắn.
Trịnh Đậu Đậu nói lời này khiến Tô Mộc liền tỉnh táo lại. Hóa ra đến bây giờ Trịnh Đậu Đậu còn bị chuyện này ám ảnh. Thật ra điều này cũng rất bình thường. Nghĩ đến thân phận của Trịnh Đậu Đậu, nghĩ đến lần đó Tô Mộc thiếu chút nữa bị bắn chết, tâm tình Trịnh Đậu Đậu có thể dễ chịu mới là lạ.
Chỉ có điều về chuyện này, Tô Mộc thật sự không muốn nhiều lời làm gì. Điều nên nói và không nên nói đều không nhất thiết phải nói ra. Dù sao chuyện cũng đã làm ra. Mà chủ yếu nhất là đã qua. Tô Mộc thật sự không muốn lại lôi ra làm gì.
Mà chính ở trong bầu không khí như vậy, Tô Mộc đi vào phòng.
Trịnh bí thư, dì Diêm.
Sau khi Tô Mộc vào cửa, liền chào.
Hài tử này, ở này là trong nhà. Cháu gọi Trịnh bí thư cái gì? Cứ gọi như dì, trực tiếp gọi chú Trịnh là được rồi. Đã nói với cháu bao nhiêu lần, thế nào lại vẫn không sửa vậy?
Diêm Khuynh vừa cười vừa nói.
Tô Mộc cũng không nói gì, mà rất cung kính đứng ở một bên. Trịnh Vấn Tri không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không đổi cách xưng hô.
Trịnh Vấn Tri nhìn thần sắc Tô Mộc, âm thầm gật đầu. Thật sự rất có phong độ của một đại tướng. Đối mặt với tình cảnh như thế vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối. Thật ra Trịnh Vấn Tri cũng không phải muốn thử Tô Mộc cái gì. Dù sao Tô Mộc cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này. Lại nói Tô Mộc thật sự quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Nhiều đến mức chắc hẳn Trịnh Vấn Tri cũng phải cảm thấy không bằng …. Cho nên cái gọi là thử thách này, hoàn toàn không cần thiết.
Dì của cháu nói rất đúng. Trực tiếp gọi chú là được. Lần này chú phải cảm ơn cháu. Nếu như không nhờ có cháu, dì cháu lần này thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh Vấn Tri cười nói.
Chú Trịnh, chú khách khí rồi. Chuyện đó thật sự không đáng nhắc tới.
Tô Mộc vội vàng nói.
Được rồi. Hai người muốn trò chuyện, tới trên bàn cơm cũng có thể trò chuyện được. Hiện tại rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.
Diêm Khuynh nói.
Được, ăn trước đã!
Trịnh Vấn Tri vung tay lên.
Mấy người ngồi vào bàn ăn. Thật ra ở chỗ này có thể tùy tiện nói chuyện. Nhưng gia giáo trong nhà Trịnh Vấn Tri rõ ràng không tệ. Thực hiện rất tốt khi ăn không nói chuyện. Cho nên nói bữa cơm này ăn thật ra thân mật, nhưng cũng không nói gì thêm. Lúc này có thể nhìn ra được, Tô Mộc thật sự không xem mình là người ngoài. Mặc dù trong lòng vẫn duy trì sự tôn trọng, nhưng ngoài mặt, Tô Mộc rất tự nhiên. Ăn rất thoải mái, hoàn toàn không có chút gò bó nào.
Chỉ cần là thức ăn Diêm Khuynh nấu, Tô Mộc sẽ không cự tuyệt, tất cả đều ăn hết!
Cảnh tượng như vậy, khiến Diêm Khuynh cười mắt cũng thành một cái đường thẳng.
Anh chưa từng ăn cơm sao?
Trịnh Đậu Đậu nhíu mày hỏi.
Chị Đậu Đậu, anh sao có thể chưa ăn cơm được? Anh chỉ chưa từng được ăn ngon như vậy thôi. Dì diêm, cháu nói thật. Dì nấu cơm thật sự khiến cháu ăn không biết no. Cháu còn có thể ăn thêm một chén nữa không?
Tô Mộc cười nói.
Đương nhiên có thể. Để đấy. Để dì Diêm bới cơm cho cháu.
Diêm Khuynh cười nói.
Dạ thôi. Dì Diêm, cứ để cháu tự làm.
Tô Mộc nói xong, định đứng dậy đi bới cơm. Nhưng bởi vì chỗ ngồi sát bên trong, cho nên nhất thời hồi lâu vẫn thật sự không có cách nào đi ra được. Diêm Khuynh đã sớm đoạt lấy bát cơm của hắn đi.
Nhanh ngồi xuống đi!
Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong. Tô Mộc ăn rất nhiều.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Diêm Khuynh cười cũng không biết nên nói cái gì. Ngay cả Trịnh Mục cũng không nhịn được âm thầm vươn ngón tay cái ra, ý muốn nói huynh đệ anh điên rồi. Ngay chiêu này cũng có thể thi triển ra.
Tô Mộc lại trợn mắt với Trịnh Mục một cái, đáp lễ. Chính là có ý muốn lúc này là lúc nào? Chỉ cần có thể khiến dì Diêm vui vẻ, cho dù tôi ăn thêm một chén nữa cũng được.
Trịnh Mục lập tức bái phục!
Ăn cơm xong, Trịnh Mục lười nghe Trịnh Vấn Tri nói đạo lý lớn gì đó. Trịnh Đậu Đậu chắc cũng sẽ không nghe. Vì vậy chỉ có Tô Mộc và Trịnh Vấn Tri đi vào trong thư phòng. Mà sau khi ngồi xuống, trên mặt Trịnh Vấn Tri mới lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Cháu hẳn đã biết sắp tới được an bài công việc ở đâu rồi chứ?
Đúng vậy. Cháu đã nghe Diệp bộ trưởng nói, là đi tới phòng giám sát Tỉnh ủy. Nghe nói Trịnh bí thư ngài đã tự mình chỉ điểm.
Thời điểm nói chuyện nghiêm túc, Tô Mộc vẫn biết nên xưng hô như thế nào, làm sao để duy trì sự tôn kính.
Có ý kiến gì không?
Trịnh Vấn Tri châm một điếu thuốc lá xong, cười nói:
Nếu có ý kiến gì khác, cứ xem chú là chú Trịnh mà nói ra. Chú muốn biết trong lòng cháu nghĩ như thế nào. Nếu như không nguyện ý, thật ra chú có thể đổi cho cháu một ngành khác.
Đổi ban ngành? Vậy cũng không cần thiết. Nếu đã đưa cháu tới vị trí này, chẳng lẽ còn có thể thay đổi xoành xoạch sao? Lại nói cháu có thể không biết các ngài đưa cháu tới vị trí này là muốn làm gì sao?
Ý niệm như vậy rất nhanh liền hiện ra ở trong đầu Tô Mộc. Sau đó hắn liền quyết đoán nói:
Trịnh bí thư, không cần thay đổi. Cháu biết cháu nên làm như thế nào. Nếu như cháu đến phòng giám sát, tất cả công tác của phòng giám sát cũng sẽ dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, cháu sẽ thực hiện thật tốt.
Một câu nói cho thấy thái độ của mình!
Ở dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, nói cách khác ở dưới chỉ thị của Trịnh Vấn Tri. Phòng giám sát Tỉnh ủy là thiên lôi của lão nhân gia ngài. Ngài chỉ đâu đánh đó.
Nếu như ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có, vậy Tô Mộc không xứng lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy.
Đây không phải là điều Trịnh Vấn Tri muốn sao?
Về phần nói đến vấn đề sâu xa hơn, thật ra Tô Mộc cũng có thể nghĩ đến. Nói trắng ra, đây chính là để cho mình sắm vai quân tiên phong.
Không sai, chính là quân tiên phong!
Không sợ làm quân tiên phong!