Quan Bảng

Chương 1089: Chương 1089: Đây chính là thái độ của tôi!




Chương 1092: Đây chính là thái độ của tôi!

Chương Duệ nói đúng ra cũng chưa từng tiếp xúc với Tô Mộc quá nhiều, nói chính xác là không có. Dù sao Tô Mộc trở thành Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải cũng chưa được mấy ngày, cho dù hắn nghĩ như thế nào, cũng phải có cơ hội. Nhưng trong lòng Chương Duệ, thật sự chưa từng xem nhẹ Tô Mộc. Chương Duệ đã từng gặp qua rất nhiều người, tự tin luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh. Bất kể là ai, chỉ cần hắn muốn, tuyệt đối có thể phân tích ra tám chín phần. Nhưng đối với Tô Mộc, Chương Duệ lại giống như đang nhìn mây mù, không biết nên hình dung như thế nào.

Hiện tại thì tốt rồi, hắn vừa đến, Tô Mộc đã nói chuyện nghiêm túc như vậy rồi, ngay cả nửa điểm thở dốc cũng không cho.

Chương Duệ dĩ nhiên biết chuyện này, nhất định đã khiến cho Tô Mộc nổi giận. Nói ra chuyện này rất biệt khuất, hắn thân là cục trưởng cục công an huyện Hoa Hải, mười cô bé mất tích dưới sự quản lý của mình, lại không có cách nào tìm ra, đây quả thực là một khiêu khích nghiêm trọng với một cục trưởng cục công an huyện như hắn!

Tô huyện trưởng, ngài rất nghiêm túc chứ?

Chương Duệ hít sâu một hơi hỏi.

Đồng chí nghĩ thế nào?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Tô huyện trưởng, chuyện này thật ra cho dù ngài không hỏi thăm, tôi cũng sẽ chọn lúc báo cáo với ngài. Bởi vì tính chất của vụ án này thật sự vô cùng ác liệt, nếu xử lý không tốt, cái mũ trên đầu tôi có thể giữ được hay không là thứ yếu, quan trọng nhất là tôi không có cách nào đối mặt với ánh mắt của mười hộ gia đình kia. Tô huyện trưởng, về chuyện này thật ra tôi đã có suy đoán, nhưng bây giờ vẫn chưa dám khẳng định, bởi vì chuyện này dính líu rất rộng, tôi sợ thật nếu xử lý không tốt sẽ đánh rắn động cỏ, như vậy ngược lại sẽ không tốt.

Chương Duệ trầm giọng nói.

Chuyện đã như vậy, Chương Duệ cũng không còn bất kỳ đường lui. Mặc dù không báo cáo trước với Mạnh Vi Khiêm, nhưng Chương Duệ tin tưởng cho dù Mạnh Vi Khiêm biết, hắn cũng sẽ ủng hộ cách làm của mình, ủng hộ mình nói ra tất cả nội tình của chuyện này.

Nói đi!

Tô Mộc nói.

Là như vậy, trước khi chuyện của lớp huấn luyện phát sinh, tôi đã phái người đi điều tra, nhưng lớp huấn luyện này giống như trực tiếp biến mất, tất cả giáo viên huấn luyện và nơi huấn luyện đều trống không! Nhưng tôi dù gì cũng có bằng hữu trong hệ thống công an thành phố Tây Phẩm, thông qua quan hệ của bọn họ, tôi hỏi thăm được chuyện này có thể có quan hệ đến một tổ chức trong thành phố. Tổ chức này chính là một công ty giải trí tên là Tân Trù.

Chương Duệ nói.

Tân Trù?

Tô Mộc khẽ nhướng mày, cuối cùng đã nghe được chút tin tức hữu dụng. Chỉ cần tin tức kia đáng tin, như vậy nếu tìm hiểu nguồn gốc, là có thể tìm ra được người đứng phía sau, như vậy chuyện này cũng có thể thuận lợi giải quyết.

Đúng vậy, chính là Tân Trù! Tân Trù là một công ty giải trí mới vừa thành lập gần đây trong thành phố Tây Phẩm, nội dung và phương hướng hoạt động khá đa dạng, nhưng đối với lớp huấn luyện này, Tân Trù lại trực tiếp phủ nhận, bởi vì bọn họ trực tiếp phủ nhận, hơn nữa bên chỗ chúng tôi cũng không có chứng cớ xác thực. Cho nên điều tra mới sa vào cục diện bế tắc.

Chương Duệ nói.

Tân Trù này là ai mở ra?

Tô Mộc nói trúng tim đen.

Chuyện giống như vậy, Tô Mộc thật sự đã thấy nhiều. Nếu như nói Tân Trù không có một chút bối cảnh, vậy quả quyết không thể mở thời gian dài như vậy. Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, ngay cả cục huyện Hoa Hải cũng có thể điều tra được Tân Trù sắm vai nhân vật ám muội trong đó, chẳng lẽ nói những người của cục thành phố ăn cơm khô hay sao? Trong chuyện này nhất định là có nhân vật có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ nào đó ở trong nổi lên tác dụng.

Đúng vậy! Tô huyện trưởng, tôi cũng có một số tài liệu về bối cảnh của Tân Trù, người phụ trách về luật pháp là một người tên là Lương Khắc Thuẫn, nhưng Lương Khắc Thuẫn chẳng qua chỉ là ngụy trang, thật ra sau lưng hắn còn đứng một người, người đó mới là chủ nhân chân chính của Tân Trù, hắn tên là Âu Dương Dung!

Chương Duệ bây giờ thật sự liều mạng rồi, nói thật ra, chuyện này ép hắn tới mức không thể thở nổi, nếu không tìm một chỗ phát tiết, hắn quả thật bị nghẹn đến phát điên.

Hiện tại nếu Tô Mộc nguyện ý quản chuyện này, Chương Duệ thật sự rất vui mừng.

Âu Dương Dung!

Tô Mộc lẩm bẩm nói.

Tô huyện trưởng, người tên là Âu Dương Dung này thật sự không đơn giản, gia tộc của Âu Dương Dung ở thành phố Tây Phẩm chúng ta có thể xem là một đại gia tộc, bởi vì nhà bọn họ chẳng những liên quan đến buôn bán, ngay cả trên quan trường cũng có người của bọn họ. Tập đoàn Âu Dương là tập đoàn lớn nhất thành phố Tây Phẩm chúng ta, lũng đoạn các ngành nghề bên trong thành phố chúng tôi, là tập đoàn xí nghiệp dân doanh lớn nhất thành phố Tây Phẩm. Tập đoàn Âu Dương làm giàu cũng tương đối truyền kỳ, không có ai biết nó rốt cuộc là làm sao quật khởi, đã phát triển thành kích thước như hiện tại. Tập đoàn Âu Dương liên quan đến rất nhiều ngành nghề, ví dụ như kiến trúc, chuỗi siêu thị, cửa hàng tạp hóa… Có thể nói chỉ cần là ngành nghề kiếm tiền, tập đoàn Âu Dương cũng sẽ lướt qua.

Nếu trong lĩnh vực buôn bán bọn họ rất cường đại, thì trên quan trường, Âu Dương gia cũng xuất hiện hai nhân vật tiêu biểu, trùng hợp là hai người này đều là phái nữ, một người chính là Phó thị trưởng thành phố Tây Phẩm, tên là Âu Dương Nghị Tranh. Người còn lại chính là bí thư thị ủy, thường ủy thị ủy thành phố Thiên Khải, thành phố cấp huyện duy nhất của thành phố Tây Phẩm chúng ta, Lương Tịnh. Hai người này đều là người của Âu Dương gia, cũng là em gái của gia chủ Âu Dương gia Âu Dương Nghị Phong. Nhưng Lương Tịnh là con nuôi, Âu Dương Nghị Tranh mới là ruột thịt của Âu Dương gia.

Chương Duệ nói.

Khi Chương Duệ đang không ngừng nói, Tô Mộc cũng cố gắng tiêu hóa, đợi đến khi hắn nói xong, Tô Mộc thản nhiên nói:

Chương cục, đồng chí có thể khẳng định chuyện này có quan hệ đến Tân Trù của tập đoàn Âu Dương không? Là Âu Dương Dung làm?

Tô huyện trưởng, Tân Trù cũng không phải là sản nghiệp của tập đoàn Âu Dương, là Âu Dương Dung tự mình bỏ vốn làm ra, vốn không có bất cứ quan hệ nào với tập đoàn Âu Dương. Về phần khẳng định, tôi thật sự không dám khẳng định, chỉ hoài nghi!

Chương Duệ nói.

Là như vậy!

Tô Mộc chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu cắt tỉa các tình huống, Chương Duệ ngồi bên cạnh, giống như ngồi trên bàn chông. Bây giờ hắn thật sự không biết Tô Mộc sẽ lựa chọn như thế nào, khi Lý Tuyển hỏi tới chuyện này, mình cũng đã báo cáo như vậy. Sau khi báo cáo, Lý Tuyển trực tiếp lựa chọn bỏ qua, điều này làm cho tâm tình Chương Duệ thật sự cảm thấy rất trầm trọng. Hiện tại hắn không lo lắng Lý Tuyển có thể quản chuyện này hay không, mà là đang lo lắng Lý Tuyển có phải có quan hệ với Âu Dương gia hay không.

Nếu có quan hệ, Lý Tuyển nói ra chuyện mình biết, Âu Dương gia có thể ra tay với mình hay không? Phải biết rằng nếu Âu Dương gia làm như vậy, cho dù có Mạnh Vi Khiêm che chở, Chương Duệ cũng không dám khẳng định có thể tránh thoát kiếp này hay không. Dù sao căn cơ của Mạnh Vi Khiêm bên trong thành phố cũng vô cùng mỏng, dưới tình huống không có đại nhân vật bao phủ, là không thể nào ngăn cản được công kích của Âu Dương gia!

Thật ra điểm này Chương Duệ cũng suy nghĩ nhiều, Lý Tuyển sẽ không làm như vậy.

Trừ phi Lý Tuyển thật sự muốn cá chết lưới rách, trừ phi Lý Tuyển không muốn tiếp tục tiến bộ, nếu không chỉ cần dám nói ra, tuyệt đối sẽ bị đánh lén. Đến lúc đó cho dù Lý Tuyển có hậu đài cường ngạnh phía sau, cũng không thể ra sức, con đường làm quan đến lúc đó sẽ kết thúc.

Không nói, lại có thể có cơ hội tranh cãi!

Nói sẽ là mật báo, sẽ bị mất tương lai!

Lý Tuyển ngu sao?

Lý Tuyển có ngu hay không, hiện tại Chương Duệ không biết, hắn chỉ đang muốn biết Tô Mộc có ngu hay không? Lấy thân phận Huyện trưởng tạm thời, có dám tiếp nhận sự việc nóng phỏng tay này hay không!

Chương cục, chuyện này đồng chí tiếp tục theo dõi, có bất kỳ tình huống gì cũng phải báo cáo với tôi. Chuyện này tôi sẽ trao đổi với Mạnh bí thư, ngoài tôi và Mạnh bí thư, còn lại bất cứ người nào cũng không thể biết hướng đi mới nhất của chuyện này?

Tô Mộc nghiêm túc nói.

Đây chính là thái độ của Tô Mộc!

Tô Mộc thật sự dám điều tra!

Chương Duệ kích động, đứng dậy chào:

Tô huyện trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này!

Tôi tin tưởng Chương cục, đồng chí phải nhớ kỹ, đồng chí là cục trưởng cục công an huyện Hoa Hải, phải không làm thất vọng cái mũ trên đầu đồng chí. Chỉ cần đồng chí chân chính làm việc, có bất kỳ lực cản gì tôi sẽ gánh đỡ cho đồng chí!

Tô Mộc kiên quyết nói.

Vâng!

Chương Duệ lớn tiếng nói.

Đợi sau khi Chương Duệ rời khỏi phòng làm việc, trái tim lo lắng của Tô Mộc mới xem như hạ xuống. Chuyện này đã bắt đầu bố trí, chỉ cần chuyện này do Tân Trù làm, như vậy trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không có cái gì nguy hiểm đến tánh mạng. Dù sao hiện tại cũng không giống với trước kia, không cần thiết đùa bỡn ra thủ đoạn như vậy. Chỉ cần các nàng còn sống, Tô Mộc có lòng tin có thể cứu tất cả các nàng ra ngoài.

Hơn nữa hiện tại cho dù gấp gáp cũng vô ích, so với chuyện này, Tô Mộc còn có nhiều chuyện phải xử lý hơn. Thân là Huyện trưởng tạm thời, nếu công việc lu bù Tô Mộc sẽ rất khẩn trương.

Reng reng!

Khi Tô Mộc sắp tan việc, điện thoại trên bàn làm việc lặng lẽ vang lên, người gọi điện thoại thật ra khiến Tô Mộc có chút bất ngờ, sau khi nhận máy, bên kia liền truyền đến giọng nói của Địch Lâm!

Địch Lâm là ai? Người có ấn tượng lúc trước chắn chắn sẽ biết, Địch Lâm chính là người cùng chơi với bọn người Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, là con trai của Địch Vạn Tùng tư lệnh viên quân khu tỉnh tỉnh Giang Nam. Địch Vạn Tùng là dòng chính của Từ Trung Nguyên, như vậy kèm theo quan hệ giữa Địch Lâm và Tô Mộc cũng không tồi. Chẳng qua một thời gian rồi hai người cũng không liên lạc, không biết lúc này Địch Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, là có ý gì? Chẳng lẽ có việc gì gấp hay sao?

Địch Lâm, có chuyện gì mà gọi điện thoại cho tôi?

Tô Mộc tò mò hỏi.

Tô ca, là như vậy, ngày mai tôi sẽ đến thành phố Tây Phẩm, đến lúc đó qua tìm anh uống rượu!

Địch Lâm cười lớn nói.

Cậu sắp tới thành phố Tây Phẩm? Làm cái gì? Cơ mật quân sự sao?

Tô Mộc hỏi.

Cơ mật quân sự gì chứ, không có chuyện gì, là sinh nhật thúc phụ của tôi, tôi thay phụ thân tới thăm hỏi. Dù sao vị thúc phụ này trước kia là thuộc hạ của phụ thân tôi, còn nữa, đến lúc đó tôi sẽ dẫn một huynh đệ cùng đi, Tô ca anh mời cơm nhé!

Địch Lâm cười nói.

Được, tới đây đi, rượu thịt đầy đủ!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Tốt, vậy đến lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc lại!

Địch Lâm vừa nói vừa cúp điện thoại.

Địch Lâm tới đây? Tô Mộc tùy ý lắc đầu, đây quả thật là tin tức bất ngờ, nhưng không sao cả, ai kêu nhân mạch của hắn rộng như vậy, ai tới cũng phải chiêu đãi. Trong trạng thái như vậy, Tô Mộc rời khỏi phòng làm việc, cùng Sở Tranh đi đến phòng ăn chính quyền huyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.