Chương 1093: Giờ phút này, đường lui đều hỏng
Bên kia Tô Mộc nghĩ thế nào, Địch Lâm không biết. Nhưng hiện tại bên cạnh Địch Lâm đang ngồi một nam tử, hắn nhìn vẻ mặt gọi điện thoại vừa rồi của Địch Lâm, không nhịn được hơi chút ngây người, nghi ngờ nhíu mày.
Địch ca, có cần phải như vậy không?
Tôi nói tiểu tử cậu thu hồi tính cách công tử của mình lại đi, nếu lúc đến nơi cậu còn nói như vậy, thì mau xéo ngay cho tôi, tôi cũng không muốn mang cậu đi theo!
Địch Lâm quát khẽ.
Đúng, đúng!
Nam tử kia vội vàng nói.
Phá Lỗ, không phải ca ca này nói gì cậu, tôi biết cậu là người kiêu ngạo, nhưng lần này người tôi mang cậu đi gặp, tuyệt đối đáng để cậu kính phục. Chưa nói những chuyện khác, chỉ riêng những chuyện hắn đã làm đều không có nửa điểm tư tâm giống như cậu. Một tiểu trấn nhỏ nghèo kiết xac, ở trong tay của hắn lại biến thành một vùng đất giàu có, cậu nói hắn có đáng giá để cậu kính phục hay không? Không phải cậu rất hâm mộ Trịnh Mục của tập đoàn Trịnh thị hay sao? Trong đó cũng có bóng dáng chỉ điểm của hắn.
Biết Đỗ Triển của tập đoàn Cự Nhân không? Tiểu tử Đỗ Phẩm Thượng của hắn, có lẽ cậu cũng biết, đó là một tên tiểu tử rất có quyết đoán, hắn chính là người được Tô Mộc tận lực dạy dỗ? Biết nhân mạch của Tô Mộc ở tỉnh ủy Tỉnh Giang Nam chúng ta rộng lớn thế nào không? Nói ra cũng đủ dọa cậu sợ hết hồn. Nói ra, cha cậu chỉ là cục trưởng phòng công an tỉnh, nếu đặt ở chỗ Tô Mộc, thật sự không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn!
Địch Lâm trầm giọng nói.
Địch ca, tôi biết sai rồi!
Lương Phá Lỗ vội vàng nói.
Được rồi, tôi cũng biết trong lòng cậu nhất định là không phục, tôi cũng không nói gì nhiều. Lần này đến huyện Hoa Hải, sau khi cậu tận mắt nhìn thấy Tô ca, cậu sẽ biết cái gì gọi là đại khí phách! Tôn gia ở trong tay hắn cũng bị chơi đến tàn phế, chớ nói chi là tiểu tử cậu.
Địch Lâm lắc đầu nói.
Chính là câu nói cuối cùng này, khiến cho trong lòng Lương Phá Lỗ run sợ. Phải biết rằng Lương Phá Lỗ đích xác là nhi tử của Lương Thủ Nghiệp cục trưởng phòng công an tỉnh Giang Nam, nhưng trước kia hắn vẫn ở nước ngoài học tập, nghiên cứu tài chính, là một nghiên cứu sinh kinh tế học. Lần này trở về, nghe nói Địch Lâm sắp đến thành phố Tây Phẩm, cho nên van xin hắn mang theo mình đi chơi. Vừa vặn Địch Lâm nói có một ngưu nhân muốn giới thiệu cho hắn biết, cho nên hắn liền muốn gặp mặt.
Nhưng tính cách ngạo nghễ trong bản chất của Lương Phá Lỗ vẫn không biến mất.
Người Lương Phá Lỗ bội phục nhất chính là Địch Lâm. Tô Mộc lại có thể khiến cho Địch Lâm vui lòng phục tùng cúi đầu như vậy, càng làm cho Lương Phá Lỗ cảm thấy tò mò.
Tô Mộc hoàn toàn không biết mình đã bị một vị nha nội để ý, bây giờ hắn đang ở trong phòng ăn ăn cơm. Đoạn Bằng đã phái đi điều tra vụ án mười cô gái mất tích, đi theo bên cạnh hắn chỉ có Sở Tranh. Trong lúc ăn cơm, hắn nghĩ đến chính là trong hội nghị công tác huyện trưởng lúc xế chiều phải làm gì. Vẫn án binh bất động giống như lúc trước? Hay là quyết đoán trực tiếp lật đổ uy tín của Đổng Học Vũ xuống đất.
Thủ đoạn hay nhất Tô Mộc có thể vận dụng vào lúc này chính là điều chỉnh phân công!
Làm Huyện trưởng, Tô Mộc chắc chắn có quyền hành xử như thế, nhưng cử động điều chỉnh phân công của Huyện trưởng, không phải nói muốn làm lúc nào là có thể làm. Bởi vì nếu làm như vậy sẽ có ý nghĩa anh sẽ bị đoạt quyền. Người nào có thể nhìn quyền lực trong tay bị phân tán? Không có ai cả? Nhưng có hay không, hiện tại đây cũng là một loại thủ đoạn Tô Mộc có thể vận dụng. Hơn nữa cũng phải tiến hành, bởi vì bây giờ phân công của Huyện trưởng tồn tại rất nhiều vấn đề không hợp lý.
Reng reng!
Khi Tô Mộc sắp cơm nước xong, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, Sở Tranh liền đứng dậy rời đi, sau khi Tô Mộc nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến tiếng làm nũng của Liễu Linh Lợi:
Thế nào? Có nhớ em hay không?
Nhớ, hiện tại anh đang muốn hung hăng giải quyết em đây!
Tô Mộc thấp giọng nói.
Khanh khách!
Chính là một câu nói như vậy, khiến cho Liễu Linh Lợi cảm giác như bị cướp hết hồn phách, nàng nhẹ giọng nói:
Nghe nói hiện tại anh đang điều tra vụ án mười cô gái mất tích?
Làm sao em biết?
Tô Mộc nhướng mày.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện này mình đã dặn đi dặn lại, phải tuyệt đối giữ bí mật, lúc này mới bao lâu, tại sao Liễu Linh Lợi đã biết. Nếu nàng biết, chẳng phải ý nghĩa Lý Tuyển cũng sẽ biết. Nhưng từ khi Trâu Nhất Khoa báo cáo chuyện này đến bây giờ không có bao lâu, trong lúc đó có lẽ cũng không có khả năng tin tức bị truyền đi, nhưng tại sao Liễu Linh Lợi lại biết? Xem ra câu nói trong quan trường không có bí mật nào, thật sự là một chân lý.
Đừng nghĩ bậy, em đoán thôi.
Liễu Linh Lợi thấp giọng nói:
Anh thật sự đang điều tra chuyện này sao? Em nói với anh chuyện này không đơn giản, trong chuyện này có liên quan đến đến một vị Phó thị trưởng thành phố, tên là Âu Dương Nghị Tranh, còn nữa đây là chuyện của gia tộc Âu Dương thành phố Tây Phẩm. Nếu anh thật sự động tới, sợ rằng sẽ chọc ra phiền toái không nhỏ. Em khuyên anh đừng dính líu tới chuyện này, Lý bí thư cũng không có lá gan đi quản, nếu anh động tới, thật sự sẽ xui xẻo đấy!
Anh tự có chừng mực!
Tô Mộc kiên nghị nói.
Mặc dù nói Liễu Linh Lợi là nữ nhân của Tô Mộc, nhưng cũng không có nghĩa Tô Mộc nhất định phải nghe theo lời nàng. Trên thực tế hiện tại quan hệ của hai người đang trong giai đoạn lén lút. Cho nên Tô Mộc không hi vọng trong chuyện này, Liễu Linh Lợi lại can thiệp quá nhiều. Nếu làm như vậy, nàng cũng không phải là quan hệ tình nhân đơn thuần, mà là tham gia vào chính sự.
Được rồi, được rồi, biết anh có chủ kiến của mình, anh muốn làm thế nào thì làm thế đó. Em gọi điện là muốn nói với anh, Lý bí thư chậm nhất là ngày mai sẽ tiến hành hội nghị thường ủy, chính thức bổ nhiệm anh!
Liễu Linh Lợi nói.
Chuyện tốt, biết rồi!
Tô Mộc nói.
Thật là rắm thúi vô cùng, không để ý tới anh nữa!
Liễu Linh Lợi trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mộc cũng không để ý, nếu giở trò giận dỗi, Tô Mộc cũng không muốn đi dỗ dành. Dù sao nàng cũng không phải là Diệp Tích, quan hệ giữa hai người mặc dù có tiếp xúc thân thể, nhưng hai người cũng biết đối phương không thể trở thành chỗ dựa suốt đời của mình. Cho dù là sau hiểu lầm, hai người vẫn tiếp tục sắm vai nhân vật như vậy, đắm chìm trong loại cảm giác sung sướng.
Lúc này Lý Tuyển muốn biểu đạt thái độ sao? Vươn cành ô-liu ra như vậy là có ý tứ gì!
Tô Mộc không biết Lý Tuyển tại sao phải như vậy, muốn thông qua hội nghị thường ủy, bổ nhiệm hắn. Nhưng chuyện này Tô Mộc cũng không thấy kỳ quái. Phải biết rằng khi Lý Thiên Thạc còn đang tại nhiệm, đã muốn bổ nhiệm hắn. Hiện tại Lý Tuyển kiêm nhiệm vị trí chủ nhiệm đại hội huyện, nếu cứ tiếp tục kéo dài, cũng không có cách nào ăn nói với phía trên. Dù sao Tô Mộc không phải là cán bộ thành phố quản, mà là bộ tổ chức Tỉnh ủy trực tiếp ủy nhiệm.
Nhưng bất kể thế nào, bởi vì vụ án mười cô gái mất tích, hiện tại thái độ của Tô Mộc đối với Lý Tuyển đã xảy ra thay đổi. Một vị quan viên chỉ biết quan tâm đến tiền đồ của mình, vì quan chức của mình, có thể coi thường tính mạng của những người khác, trong mắt Tô Mộc người này đã bị tuyên bố tử hình. Bắt đầu từ hiện tại, Tô Mộc sẽ không còn bất kỳ ý tôn kính với Lý Tuyển, ngoài công việc bình thường với cô ta, sẽ không còn bất kỳ tiếp xúc nào.
Cho dù là công việc bình thường, nhưng nếu Lý Tuyển dám có ý làm chuyện xấu với hắn, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không chút do dự ra tay với nàng! Người như vậy, đối với Tô Mộc, thật sự không có gì đáng để cố kỵ, đáng để tôn trọng!
Khi Tô Mộc trở lại phòng làm việc, Lô Đào quả nhiên đến báo cáo chuyện như vậy, nói là huyện ủy thông báo, sáng sớm ngày mai sẽ mở thường ủy hội, đến lúc đó sẽ thông qua hội nghị bổ nhiệm Tô Mộc, mời Tô Mộc đến tham gia.
Tin tức như vậy, thật sự khiến Lô Đào cảm thấy kích động, điều này nói rõ cái gì, nói rõ địa vị của Tô Mộc ở huyện Hoa Hải đã càng ngày càng trọng yếu, đã bắt đầu xâm nhập vào bên trong, cho dù là Lý Tuyển cũng không dám dễ dàng chống lại hắn!
Huyện trưởng như vậy, đáng giá để mình theo đuổi!
Hai giờ chiều, phòng làm việc chính quyền.
Đây là hội nghị xử lý thường vụ Huyện trưởng, vì vậy tất cả sáu phó Huyện trưởng huyện Hoa Hải đều đến trình diện, phó Huyện trưởng thường vụ Đổng Học Vũ cũng ngồi trong đó, chủ nhiệm chính quyền huyện Lô Đào dự thính tham gia. Khi Tô Mộc còn chưa tới, ở đây đã bàn luận xôn xao. Đổng Học Vũ nhìn trường hợp như vậy, sắc mặt càng căng thẳng. Phải biết rằng trước kia, khi Bạch Trác bị song quy, Đổng Học Vũ chỉ cần ngồi ở chỗ nầy, khi hắn chưa mở miệng nói chuyện, cũng chưa có ai dám nhiều lời.
Hôm nay thì sao? Tình thế hoàn toàn bị phá vỡ!
Chuyện sáu phó Huyện trưởng đến chỗ Tô Mộc báo cáo công việc, Đổng Học Vũ đã biết. Nhưng biết thì có thể thế nào? Tập đoàn Tam Thịnh xám xịt rời đi, đã khiến cho uy tín của Đổng Học Vũ ở huyện Hoa Hải giảm bớt không ít, chớ nói chi là có thể phóng xạ ảnh hưởng đến sáu vị phó Huyện trưởng đang ngồi. Nghĩ đến một chiêu không đánh mà thắng của Tô Mộc, Đổng Học Vũ ngoài tức giận cũng cảm thấy một loại sợ hãi. Bởi vì trước đó, Hà Hằng đã gọi điện thoại tới, hung hăng phê bình hắn một trận.
Cậu nói cậu xem, đường đường là một phó Huyện trưởng thường vụ, tại sao làm việc lại không có trình tự quy tắc như vậy, cậu không động não sao? Trước khi chuyện còn chưa có kết luận cuối cùng, đã náo cho mọi người biết, nói là cậu lôi kéo đầu tư của tập đoàn Tam Thịnh? Hiện tại thì hay rồi, náo thành như vậy, cậu kêu huyện Hoa Hải nên đối đãi với người như cậu thế nào đây? Chuyện này còn may mắn là tôi chưa đến đó, nếu tôi đến rồi, có phải cũng giống như cậu, bị tất cả mọi người lăng nhục…
Nghĩ đến thái độ của Hà Hằng ác liệt biến chuyển, Đổng Học Vũ cũng cảm giác từng đợt lạnh lẽo. Chỗ dựa của hắn chính là Hà Hằng, nếu ngay cả Hà Hằng cũng chuẩn bị buông tha hắn, Đổng Học Vũ thật sự không còn hi vọng gì nữa. Về phần chuyện đứng về phía Lý Tuyển, Đổng Học Vũ không có cách nào Bởi vì còn phải xem Lý Tuyển có thể nhận hắn vào hay không. Nhưng bất kể có thể hay không, Đổng Học Vũ cũng rõ ràng, nếu mình thật sự làm như vậy, tất nhiên sẽ hoàn toàn trở thành quan viên bị tất cả mọi người trên chính đàn huyện Hoa Hải khinh bỉ!
Nhưng vậy thì thế nào? Chỉ cần có thể tiếp tục được giữ lại làm, Đổng Học Vũ chấp nhận!
Trong không khí như vậy, thân ảnh của Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, sau khi ngồi xuống, quét qua toàn trường lạnh nhạt nói:
Bây giờ chúng ta bắt đầu họp!