Chương 1117: Động súng rồi!
Chuyện càng lớn, càng tỉnh táo!
Đây cũng là đánh giá gần đây nhất của Thương Nhân Đình đối với Tô Mộc. Không nghi ngờ gì, đánh giá này vô cùng chính xác, Tô Mộc hiện tại đang rất tỉnh táo. Vừa rồi sau giây phút phân tích ngắn ngủi, hắn liền không do dự kêu Lương Phá Lỗ báo cho Lý Dật Phong. Cùng lúc đó Tô Mộc trực tiếp gọi điện cho Tưởng Hoài Bắc, sơ lược kể lại chuyện này, ngay sau đó nhận được thái độ minh xác từ Tưởng Hoài Bắc.
Tưởng Hoài Bắc ủng hộ, cũng là ý nghĩa Bàng Chấn Kỳ sẽ không bàng quan, nếu không đó chính là khiêu khích đối với Trịnh Vấn Tri. Dù sao Tưởng Hoài Bắc là lấy đó thân phận thư ký của Trịnh Vấn Tri, đến thành phố Tây Phẩm đảm nhiệm Phó thị trưởng thường vụ.
Mà chỉ cần Bàng Chấn Kỳ gật đầu, đại sự sẽ định ra!
Tô Mộc chưa bao giờ đưa thân mình vào hiểm cảnh, quân tử không nhịn được việc nhỏ, chính là nguyên tắc thừa hành hiện tại của Tô Mộc. Đừng tưởng rằng ở thành phố Tây Phẩm, không người nào dám động đến nhà Âu Dương. Âu Dương gia lại có thêm tập đoàn Âu Dương ở sau lưng làm chỗ dựa, nhưng phải biết rằng nếu như thành phố Tây Phẩm muốn thu thập một tập đoàn kinh doanh, vẫn không cần tốn nhiều sức. Trừ phi tất cả thường ủy thị ủy đều bị tập đoàn Âu Dương mua chuộc.
Rất hiển nhiên đây không phải thực tế ở thành phố Tây Phẩm!
Âu Dương gia có thêm một thường ủy thị ủy là Lương Tịnh, có thêm một Phó thị trưởng là Âu Dương Nghị Tranh, nhưng vậy thì thế nào? Chưa nói đến Lương Tịnh xếp hạng phía cuối thường ủy thị ủy, cho dù ở phía trước, sau khi chuyện của Âu Dương Dung bị định tính, nàng dám nói thêm cái gì sao?
Tô Mộc làm như vậy không có gì ngoài đòi lại công đạo cho mười cô gái, ngoài ra chính là muốn gõ Âu Dương Nghị Tranh!
Âu Dương Nghị Tranh làm Phó thị trưởng thứ nhất của thành phố Tây Phẩm. Ở thành phố Tây Phẩm quyền lực không thể nói là không lớn. Hơn nữa nữ cường nhân Âu Dương Nghị Tranh thật sự có chút cá tính, từ trước đến giờ không thích kéo bè kết phái, lại bảo thủ. Duới tình huống như thế, gõ tập đoàn Âu Dương ý nghĩa là gõ Âu Dương Nghị Tranh. Đây là thời cơ tốt nhất để Tưởng Hoài Bắc làm chuyện này, để hắn nắm được quyền uy của Phó thị trưởng thường vụ!
Bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để các cô bé kia ở dưới mặt đất sao? Tối thiểu cũng phải cho các nàng mặc quần áo vào chứ?
Bùi Phi nói.
Đây là một vấn đề!
Hôm nay chúng ta chỉ có chờ đợi trợ giúp, nhưng mặc quần áo cũng là một vấn đề, tìm đi. Trong phòng này có lẽ có y phục phụ nữ. Sau khi tìm được, kêu Đoạn Bằng lên lấy.
Tô Mộc nói.
Không thể để các nàng đi lên sao?
Bùi Phi nói.
Không thể, tuyệt đối không thể!
Tô Mộc quyết đoán lắc đầu, bây giờ còn chưa có cách nào xác định được gian phòng nào bên trong khu biệt thự chịu trách nhiệm tổng giám sát. Nếu có nhiều người như vậy thoáng cái xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị phát hiện. Hơn nữa Tô Mộc hiện tại hơn lo lắng chính là, ngoài nơi này, máy quay ở căn phòng dưới đất rốt cuộc có còn hay không? Nếu còn, chỉ sợ những chuyện bọn Đoạn Bằng làm đã không có cách nào giấu diếm.
Cho dù máy quay thăm dò bị phá hủy, trong biệt thự cũng sẽ phái người đến đây dò xét.
Thời gian, hiện tại trân quý nhất chính là thời gian. Phải nắm chặc từng phút từng giây làm việc! Chỉ cần có thể chịu đựng mười phút, tin tưởng bọn Lý Dật Phong sẽ dẫn đội tới đây, khi đó thật sự không còn sợ nguy hiểm nữa.
Tìm được rồi!
Bùi Phi nói, trong chiếc tủ phía trước có treo một số quần áo, nhưng những y phục này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào. Sau khi Tô Mộc xem qua, chỉ có thể càng thêm khinh bỉ Âu Dương Dung, bởi vì tất cả quần áo treo trong tủ đều là chế phục!
Đủ loại chế phục!
Nữ tiếp viên hàng không, y tá, giáo sư…
Chỉ cần là những nghề nghiệp người ta có thể đủ tưởng tượng được, ở chỗ này cũng sẽ có chế phục tương ứng. Hơn nữa chất liệu cũng không tệ, lại trải qua cắt may tỉ mỉ, chỉ cần mặc vào, tuyệt đối sẽ có tính hấp dẫn lớn nhất.
Thật sự phải mặc những thứ này sao?
Hiện tại không quản được nhiều như vậy, chỉ cần có thể mặc là được rồi!
Tô Mộc bắt đầu ra tay, thu gom tất cả y phục, bỏ vào trong túi, chuẩn bị để Đoạn Bằng đến lấy đi.
Đột nhiên đúng lúc này, căn phòng dưới đất phát sinh đối chiến kịch liệt!
Khi Tô Mộc đang suy nghĩ quản chế trong phòng dưới đất có thể có dự trù hay không, trong căn phòng tổng giám sát đã phát hiện căn phòng dưới đất xuất hiện dị thường. Tất cả máy quay trong căn phòng dưới đất đều đã bị hack, điều này sao có thể là bình thường?
Một tiểu tổ tuần tra ba người bắt đầu đi tới căn phòng dưới đất.
Cho dù là trong biệt thự, cũng có tổ tuần tra. Âu Dương Dung đã biến khu biệt thự này thành một trụ sở kinh doanh, nếu không làm sao tất cả mọi người không biết được mười thiếu nữ rốt cuộc bị giấu ở chỗ nào? Nếu không tự tin như vậy, Âu Dương Dung làm sao dám trực tiếp động đến người của huyện Hoa Hải.
Suỵt!
Sau khi Địch Lâm nghe thấy có người tới đây, liền ra hiệu về phía đám thiếu nữ, sau đó cùng Đoạn Bằng chia ra đứng ở cửa, trong tay mỗi người cầm một dụng cụ tra tấn. Các cô gái lúc này cũng biết tình thế rất nghiêm trọng, biết đây là đám người ma quỷ của Âu Dương Dung sắp xuống đây, vì che giấu tung tích của bọn người Địch Lâm, các nàng lại co rúc trong góc giống như trước đây.
Kỳ quái, làm sao cảm giác căn phòng này không có gì dị thường?
Đúng vậy, đám nữ nhân kia vẫn co rúc trong góc!
Đây không phải tên béo sao? Có phải chúng ta quá đa nghi rồi không?
Ta biết rồi, nhất định là tên béo muốn giở trò, tên này sắc tâm ghê gớm thật, không sợ thiếu gia chặt cho chó ăn!
…
Ba người đứng trên bậc thang dẫn xuống căn phòng dưới mặt đất, sau khi quét qua phát hiện bên trong không có gì dị thường, lầm bầm nói. Cũng khó trách bọn hắn có thể như vậy, bởi vì tên béo kia đã bị Đoạn Bằng trực tiếp chuyển qua trước người các cô gái, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, từ xa nhìn qua, giống như tên béo đang làm một số động tác hạ lưu, khó trách bị đối đãi như vậy. Nếu như vậy còn chưa tính, mấu chốt là đám nữ nhân kia, khi nhìn tên béo, ánh mắt cũng vô cùng sợ hãi, lại còn không tự chủ bắt đầu lui về phía sau.
Tên béo này, thật sự không muốn sống nữa, mau ngăn cản hắn!
Bang bang!
Khi ba người mới vừa đi xuống bậc thang, hai tên đi cuối cùng liền bị Đoạn Bằng và Địch Lâm trực tiếp đánh ngất xỉu, tên đi đầu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Địch Lâm và Đoạn Bằng liên thủ công kích đánh ngã xuống đất. Nhưng hành động này cũng hoàn toàn tuyên cáo hành tung bại lộ của bọn hắn, bên trong phòng quan sát nhất thời phát ra tiếng ra lệnh gấp gáp, cả căn biệt thự cũng bắt đầu hành động, từng đạo thân ảnh nhanh chóng lao về căn phòng dưới đất.
Hỏng bét, làm sao bây giờ?
Bùi Phi gấp giọng nói.
Không thể loạn , trong tay bọn chúng hiện tại không có súng, cho nên không gặp nguy hiểm. Hơn nữa nếu động đến súng, tính chất sẽ nghiêm trọng, bọn họ có một phần có thể không biết dùng thương. Bùi tỷ, nơi này không thể dừng lại, rất nhanh sẽ có người tìm tới. Cầm lấy y phục, chúng ta từ nơi này đi xuống phòng dưới đất. Chị cầm quần áo chia cho bọn họ, những người này, giao cho tôi và Bằng tử giải quyết!
Tô Mộc quả quyết nói.
Được!
Bùi Phi đã bao giờ được chứng kiến trường hợp như vậy, theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Tô Mộc.
Tình huống này không nằm trong kế hoạch của Tô Mộc. Nhưng không có cách nào, chuyện đã xảy ra, nhất định phải quyết đoán tiến hành. Hắn cũng không muốn lấy Âu Dương Dung ra tiến hành uy hiếp, nhưng mấu chốt là Âu Dương Dung bây giờ vẫn đang trong trạng thái hôn mê, xem chừng những tên kia sẽ không tin tưởng Âu Dương Dung còn sống.
Tại sao phải che kín mặt?
Bùi Phi tò mò hỏi.
Không muốn làm cho người ta nhận ra, đừng hỏi nhiều như vậy!
Khi Tô Mộc chạy ra khỏi phòng, liền trực tiếp đeo một cái mặt nạ trước mặt, loại đồ chơi này ở chỗ khác có lẽ khó tìm, nhưng ở chỗ Âu Dương Dung, thật sự có không ít, tên này chính là một tên biến thái cực độ.
Tô Mộc thật sự không muốn bị người ta nhận ra, như vậy sẽ quá mức phiền toái!
Anh đường đường là một Huyện trưởng, lại làm ra hành động như hiệp khách mới có thể làm, đây quả thực là vô cùng hoang đường. Cho dù anh không dựa theo lẽ thường ra bài, cũng không cần thiết không tuân thủ quy củ như vậy!
Âu Dương Dung ở trong tay ta, không muốn hắn chết, tất cả các ngươi tránh ra cho ta!
Tô Mộc hô lên như vậy khi gặp nhóm người đầu tiên, nghe thấy tiếng hô này, những người đó thật sự không dám động, đứng yên tại chỗ, nhưng cũng không có ý để Tô Mộc đi tới, trong nháy mắt ngắn ngủi sa vào trong giằng co.
Đoàng!
Đúng lúc này một tiếng súng chói tai đột nhiên vang lên!