Chương 1118: Người nào dám phản kháng, đánh gục ngay tại chỗ!
Động súng rồi!
Thật sự động súng rồi!
Trong biệt thự này thậm chí có súng!
Tô Mộc nhất thời biến sắc, Đoạn Bằng và Địch Lâm không cầm súng, như vậy người nổ súng khẳng định không phải là bọn họ. Nếu không phải bọn họ, vậy chuyện nghiêm trọng rồi! Nguy hiểm, quả thực là quá nguy hiểm! Có một người động súng, như vậy có thể có người thứ hai động súng! Người thứ ba, người thứ tư, người… Tô Mộc nghĩ đến bên trong biệt thự có thể còn có nhiều khẩu súng, trong lòng đã bắt đầu bối rối.
Nhường đường!
Tô Mộc quát khẽ.
Thiếu gia không có trong tay hắn!
Vừa rồi hắn chỉ dọa chúng ta!
Không được, tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi!
Tổ tuần tra mặt âm trầm bắt đầu động thủ, Tô Mộc không định lưu tình. Chuyện đã biến thành như vậy, vậy không cần thiết nhân từ nữa. Không thể tập hợp với Đoạn Bằng và Địch Lâm trong thời gian ngắn nhất, tình huống sẽ càng nghiêm trọng.
Bang bang!
Tô Mộc dưới cơn thịnh nộ xuất thủ tương đối lạnh lùng, hoàn toàn không cho ba người này bất cứ cơ hội nào, trực tiếp động thủ, hổ quyền ầm ầm bộc phát, uy lực dĩ nhiên không gì sánh kịp, lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp bóp nát xương cốt của bọn hắn. Tô Mộc đá ra ba cước, quyết đoán để cho bọn họ câm miệng.
Đi!
Tô Mộc kéo Bùi Phi vội vàng chạy xuống căn phòng dưới đất.
Bên ngoài căn phòng dưới đất thật sự động súng rồi!
Người nổ súng là bên trong biệt thự, tổng cộng có mười mấy người, có một cây súng. Không có cách nào, mặc dù nơi này cũng có súng , nhưng người có tư cách dùng súng lại không có mấy người. Hơn nữa Âu Dương Dung khống chế dùng súng rất nghiêm khắc, cho nên khi Âu Dương Dung còn chưa gật đầu, không phải ai cũng có thể dùng súng.
Bằng tử, các ngươi không sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
Lãnh đạo, chúng tôi không có chuyện gì, bọn họ không tiến vào!
Đoạn Bằng lớn tiếng nói, nơi này có nhiều dụng cụ tra tấn, vô tình trở thành thủ đoạn công kích của hắn và Địch Lâm.
Tôi ở bên ngoài, ở cửa phòng dưới đất có mười mấy người, tạm thời không thể lên được! Chờ tin tức là được, rất nhanh sẽ có người tới đây.
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu!
Đoạn Bằng nói.
Bên ngoài biệt thự Bỉ Ngạn Hoa!
Lương Phá Lỗ thật sự sắp điên mất rồi, bởi vì vừa rồi hắn cũng nghe được tiếng súng nổ! Dùng súng rồi, người bên trong biệt thự dùng súng rồi, bọn họ lại dám dùng súng! Vậy bọn Tô Mộc thì sao? Địch Lâm không có việc gì chứ? Đoạn Bằng có bị giết không? Lương Phá Lỗ hiện tại thật sự muốn lái xe xông vào bên trong, nhưng nghĩ đến nếu mình tiến vào, sợ rằng không giúp gì được, ngược lại càng trở thành vướng bận, cho nên Lương Phá Lỗ liền chế trụ loại vọng động này.
Lý thúc, hiện tại chú đến đâu rồi? Nơi này dùng súng rồi!
Lương Phá Lỗ vội vàng gọi điện thoại.
Lập tức tới ngay!
Lý Dật Phong quyết đoán nói.
Lý Dật Phong cũng nghe thấy tiếng súng kia, hiện tại tâm tình của hắn càng thêm gấp gáp. Mình đã nhận được mệnh lệnh, mà bên kia cũng phát hiện có súng, điều này làm cho Lý Dật Phong càng cảm thấy bối rối. Nếu Lương Phá Lỗ thật sự gặp nguy hiểm, vậy hắn thật sự không trụ được rồi!
Nhanh lên nữa! Nhanh lên nữa! Nhanh lên nữa!
Ba phút sau, đoàn xe của Lý Dật Phong đã lái đến phía ngoài khu biệt thự, Lý Dật Phong nhanh chóng từ trong xe nhảy ra, hắn trực tiếp giơ khẩu súng lục, lạnh lùng nói:
Tất cả nghe rõ đây, bên trong có phần tử xã hội đen có vũ khí! Quan trọng nhất là giải cứu con tin, ai dám phản kháng, đánh gục ngay tại chỗ!
Vâng!
Trong tiếng hô vang, đám cảnh sát hình sự và đặc công nhanh như tia chớp xông vào khu biệt thự. Lương Phá Lỗ nhìn thấy trận thế này, vội vàng chạy tới:
Lý thúc, cháu đây!
Tiểu tử này, thật sự làm ta sợ muốn chết, cháu không có chuyện gì là được rồi!
Lý Dật Phong thoáng trấn tĩnh lại.
Cháu không có chuyện gì, nhưng Lý thúc mau động thủ đi, bên trong dùng súng rồi, nếu Tô ca, Địch ca có nguy hiểm, tình huống sẽ càng nghiêm trọng!
Lương Phá Lỗ gấp gáp nói.
Tô ca? Địch ca? Cháu đang nói ai vậy!
Lý Dật Phong nhíu mày nói.
Lý thúc!
Lương Phá Lỗ tiến lên trước thấp giọng nói:
Tô ca chính là Tô Mộc, là Huyện trưởng huyện Hoa Hải, tin tưởng chú cũng biết là ai. Địch ca chính là Địch Lâm, cha của hắn là tư lệnh viên quân khu tỉnh chúng ta. Nếu bọn họ gặp chuyện không may, không phải còn nghiêm trọng hơn sao?
Ầm!
Đầu óc Lý Dật Phong như muốn nổ tung, trời ạ, đây mới là chuyện. Tư lệnh viên quân khu tỉnh là cha của hắn, thân phận này còn lợi hại hơn tiểu tử trước mặt nhiều. Về phần Tô Mộc, Lý Dật Phong đương nhiên là biết hắn là ai. Huyện Hoa Hải phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể không biết? Hơn nữa vụ án mười thiếu nữ của huyện Hoa Hải mất tích có liên quan đến Sở lao động thành phố, là cục trưởng cục công an thành phố Lý Dật Phong có thể không biết sao?
Nếu để cho một Huyện trưởng cấp chính xử gặp chuyện không may, vậy cái mũ của Lý Dật Phong phải vứt bỏ rồi!
Nghĩ tới đây, Lý Dật Phong càng khẩn trương, gấp giọng hô:
Lên cho tôi, mau lên, nếu có người nào phát hiện người phản kháng, đánh gục ngay tại chỗ, đánh gục ngay tại chỗ! Cháu ở đây cho ta.
Không, cháu muốn đi cùng Lý thúc, chúng ta phải nhanh lên!
Vừa nói Lương Phá Lỗ vừa bắt đầu chạy vào bên trong.
Lý Dật Phong thấy Lương Phá Lỗ hành động như vậy, không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Chuyện xảy ra bên ngoài, Tô Mộc đã xuyên qua cửa sổ nhìn thấy. Khi hắn nhìn thấy cảnh sát bắt đầu chạy tới đây, tâm tình lo lắng cuối cùng mới trấn tỉnh lại. Xem ra Lương Phá Lỗ rất được việc. Có thể trong thời gian ngắn như vậy chạy tới, thật sự là không dễ dàng.
Bằng tử, chịu đựng, cảnh sát đến rồi!
Được!
Tất cả đám người đứng bên ngoài căn phòng dưới đất, đều là người được Âu Dương Dung thuê mướn, có thể ở lại trong biệt thự, dĩ nhiên thân thủ cũng không tệ. Nhưng bọn hắn dù sao cũng chỉ là quân nhân giải ngũ, cũng không phải binh chủng đặc biệt. Sau khi hai người kia vọt vào căn phòng dưới đất, không còn cách nào phát ra âm thanh, tất cả bọn họ liền đứng ở cửa phòng dưới đất, không có ai dám tới gần nửa bước.
Tên cầm súng dẫn đầu chính là tâm phúc của Âu Dương Dung, cũng là thủ lĩnh của đám người kia. Chỉ có điều hắn không phải xuất thân từ binh lính, cũng không phải là an ninh đã trải qua huấn luyện, mà chỉ đơn giản là tâm phúc của Âu Dương Dung, hắn tên là Ban Đầu. Ban Đầu là một người có tướng mạo rất âm hiểm, nhìn qua cũng biết tuyệt đối là loại người hung ác. Người như vậy, chỉ cần nắm được cơ hội, sẽ không cho bất kỳ người nào cơ hội tung mình.
Còn đứng đấy làm gì, mau xông vào bên trong, bọn chúng đang ở trong tầng hầm, đợi sau khi thiếu gia xong chuyện, các ngươi có tin thiếu gia sẽ đuổi việc tất cả các ngươi không!
Ban Đầu tức giận nói.
Đám người kia liếc nhìn nhau, sau đó có hai người đứng ra, bắt đầu sờ soạng cửa phòng dưới đất.
Đứng lại! Tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Khi bọn hắn hai đang muốn mò xuống căn phòng dưới đất, bất chợt bên tai truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó vô số họng súng màu đen chĩa vào, tất cả mọi người nhìn thấy màn này đều không biết làm sao. Không ai biết chuyện này rốt cuộc là chuyện gì, làm sao lại xuất hiện nhiều người như vậy. Bọn họ đang làm gì? Nơi này không phải là là cấm khu sao?
Các ngươi là ai?
Ban Đầu đứng ra lớn tiếng hỏi.
Ngươi là ai?
Lý Dật Phong nhìn thấy đã nắm được toàn trường, từ phía sau đứng ra, ánh mắt lạnh như băng quét qua:
Bắt tất cả bọn chúng lại, ai dám phản kháng, đánh gục ngay tại chỗ!
Đánh gục ngay tại chỗ? Các ngươi dám làm như vậy! Nơi này là…
Đoàng!
Ban Đầu còn chưa nói hết, đã bị một tâm phúc bên cạnh Lý Dật Phong quyết đoán nổ súng, bởi vì khi Ban Đầu nói chuyện, trong tay vẫn cầm chặt khẩu súng. Hắn kích động nổi đóa như thế, ai biết hắn có nổ súng bắn lén cảnh sát hay không. Vừa rồi Lý Dật Phong đã nói rất rõ ràng, bọn họ quả quyết sẽ không cho Ban Đầu bất kỳ cơ hội động thủ. Cho nên viên đạn này ngang nhiên trúng mục tiêu cổ tay Ban Đầu, khiến cổ tay hắn bị đứt đoạn.
Bàn tay bị bắn thành phấn vụn!
Máu tươi vương vãi khắp nơi!
Cảnh tượng này nhất thời khiến cho tất cả mọi người bắt đầu nơm nớp lo sợ, cho dù bọn họ xuất thân là quân nhân giải ngũ, vậy thì có thể thế nào? Đối mặt với họng súng đen ngòm của các đặc côn, nếu ai dám lộn xộn, thật sự sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ! Không nhìn thấy bài học của Ban Đầu sao? Vì vậy không có người nào còn dám làm gì, tất cả đều thúc thủ chịu trói.
Tô ca, Địch ca, các anh không sao chứ?
Lương Phá Lỗ vừa nói vừa xông vào bên trong, Lý Dật Phong đứng bên cạnh, nhìn Lương Phá Lỗ trực tiếp xông vào, ngay cả cơ hội ngăn lại cũng không có, cũng vội vàng bám theo, sợ Lương Phá Lỗ có bất kỳ nguy hiểm nào. Đám đặc công ngoại trừ áp tải những người này rời đi, còn lại đều vọt vào căn phòng dưới đất. Bởi vì lúc trước đã nghe thấy thanh âm, cho nên Địch Lâm và Đoạn Bằng cũng không động thủ, hai người đứng bên cạnh, nhìn bọn Lý Dật Phong xông tới.
Địch ca, anh không sao chứ? Tô ca đâu?
Lương Phá Lỗ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không nhịn được gấp giọng hỏi, tại sao không nhìn thấy thân ảnh của Tô Mộc?
Tôi không sao! Tô ca ở bên ngoài!
Địch Lâm nói.
Nơi này là… địa ngục sao?
Sau khi Lương Phá Lỗ nhìn thấy Địch Lâm và Đoạn Bằng không có chuyện gì, mới để ý đến xung quanh, khi hắn nhìn thấy tình cảnh ở nơi này, không nhịn được sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Ngay cả Lý Dật Phong và đám đặc công cùng tiến vào sau đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt cũng không khỏi âm trầm.
Nơi này thật sự là một địa ngục nhân gian!
Nếu thật sự có người biến nơi này thành như vậy, quả thực là vô cùng châm chọc!
Đây là khu trực thuộc của Lý Dật Phong, trong khu trực thuộc của mình lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như không phải mình phát hiện, đợi đến khi bị người khác chọc ra, vậy tính chất sẽ càng nghiêm trọng, nghĩ đến điều này, trong mắt Lý Dật Phong càng chớp động vẻ lạnh lùng.