Tô chủ tịch, sở dĩ tôi muốn anh tới đây, chỉ muốn nói với anh, tôi thật sự không phải muốn bắt cóc Thái Kim Đường, tôi chỉ bị hắn hãm hại, tôi oan uổng. Anh nhất định phải tin tôi, nếu không phải hắn có lệnh, tôi tuyệt đối sẽ không đối đãi với anh như vậy, càng không thoái tác văn kiện phê duyệt chi tiền cho trấn Thập Phương!
Tiêu Mãnh Trữ lớn tiếng hô to.
Vậy sao?
Tô Mộc thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi nói:
Anh biết không, với hành vi hiện tại của anh, không cần biết trước đó có mục đích gì, cũng đã hình thành tội bắt cóc. Mà bắt cóc là trọng tội, trong pháp luật đã quy định rõ ràng, ít nhất từ mười năm tù cho tới chung thân, còn phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Nếu người bị bắt cóc tử vong hoặc là sát hại nạn nhân, xử tử hình, cũng sẽ tịch thu tài sản.
Tiêu Mãnh Trữ, nhân cơ hội anh còn chưa phạm phải sai lầm lớn, nhanh chóng thu tay lại đi. Chỉ cần anh thả Thái Kim Đường, tôi cam đoan anh sẽ được thẩm phán công chính. Đừng quên, anh không phải lưu manh, chẳng lẽ muốn làm cho mình nhà tan cửa nát mới được sao? Nghĩ tới nếu vợ anh biết anh làm vậy, nàng sẽ thế nào? Nghĩ tới nếu con anh biết anh làm như thế, sẽ như thế nào?
Oanh!
Phòng tuyến tâm lý của Tiêu Mãnh Trữ bị xé mở một vết rách, hơn nữa hắn cũng không thật sự muốn chết, hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, nếu hắn muốn giết Thái Kim Đường đã sớm đẩy hắn xuống lầu.
Tô chủ tịch, nếu hiện tại tôi nguyện ý bỏ qua Thái Kim Đường, tôi còn có thể tố giác hắn, có thể xử lý khoan hồng với tôi không? Tôi biết rất nhiều chuyện của Thái Kim Đường, tôi còn biết hắn chuẩn bị lén lút ra nước ngoài!
Tiêu Mãnh Trữ gấp giọng nói.
Có thể! Chỉ cần anh chủ động phối hợp điều tra, xem như là tự thú, hơn nữa anh còn chủ động tố giác, sẽ rất có lợi cho tội trạng của anh. Tiêu Mãnh Trữ, tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh chịu buông con dao trong tay xuống, tôi cam đoan không ai dám vươn tay lung tung trong chuyện của anh, tùy ý bỏ đá xuống giếng. Nghĩ kỹ đi, có thể sinh hoạt hạnh phúc với vợ cùng nhi đồng, còn tốt hơn chết rất nhiều!
Tô Mộc nói.
Hiện tại Thái Kim Đường không dám nói câu nào, hắn biết rõ Tiêu Mãnh Trữ muốn tố cáo hắn, nhưng hắn không dám già mồm. Có lời gì để sau hẵng nói, lúc này lên tiếng không phải hành vi sáng suốt. Hắn còn đang bị Tiêu Mãnh Trữ khống chế, nếu bị đâm một dao, mạng nhỏ xem như chơi xong rồi.
Tô chủ tịch, tôi có thể tin tưởng anh sao?
Tiêu Mãnh Trữ lớn tiếng hỏi.
Anh có thể tin tưởng tôi, nếu không tin tôi, chẳng phải còn có Lý bí thư bên dưới sao?
Tô Mộc nói.
Lý Tuyển, đúng rồi, Lý Tuyển cũng đang ở đây!
Tiêu Mãnh Trữ lôi Thái Kim Đường, con dao không ngừng huy lên, hắn vẫn chưa có ý tứ thả người, vẫn đang uy hiếp con tin.
Lý bí thư!
Tôi ở đây?
Lý Tuyển lớn tiếng nói.
Lý bí thư, nếu tôi bỏ qua cho Thái Kim Đường, cô nói như thế nào? Tôi có thể được đặc xá hay không? Tôi có tin tức quan hệ tới Thái Kim Đường muốn khai báo với các người!
Thanh âm Tiêu Mãnh Trữ có chút cất cao.
Thỏa hiệp sao?
Lúc này Lý Tuyển đã đem ý tưởng của mình hoàn thiện, đúng vậy, nàng thật sự định làm như thế. Dù sao tới cuối cùng không phải nàng bị xử phạt, mà cơ hội như thế thật không thấy nhiều.
Lý Tuyển đã sớm dự liệu được Tiêu Mãnh Trữ sẽ hỏi lời này, cho nên hiện tại nàng cần làm chính là dẫn dắt hắn đi vào cạm bẫy. Vì vậy khi nàng vừa hô ra, tuy rằng nghe không có vấn đề gì, nhưng ai cũng cảm giác không đúng, đây rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu đi?
Tiêu Mãnh Trữ, anh có biết hành vi hiện tại của anh là tội gì sao? Là bắt cóc! Hiện giờ anh chỉ có một con đường, đó là bỏ vũ khí đầu hàng. Chỉ có như vậy mới giữ được mạng sống, khi nào anh thả con tin xong mới có thể nói tới chuyện đàm phán!
Lý Tuyển lớn tiếng nói.
Tô Mộc nhướng mày!
Lý Tuyển đang muốn làm gì? Làm như vậy tuyệt đối sẽ chọc giận Tiêu Mãnh Trữ, nàng thật sự không biết hay còn có ý đồ gì khác? Tô Mộc nhìn qua cửa sổ chứng kiến vẻ mặt của Lý Tuyển, nhất là vẻ mặt kinh ngạc của Liễu Linh Lỵ đứng sau lưng nàng, như có suy nghĩ gì gật gật đầu.
Cái gì?
Tiêu Mãnh Trữ thật không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, hắn vốn cho rằng Lý Tuyển dễ nói chuyện, nhưng nhìn ý tứ của cô ta rõ ràng không có dấu hiệu muốn thỏa hiệp, nàng muốn bức bách hắn sao?
Nghĩ tới đây, cảm xúc Tiêu Mãnh Trữ chợt hoảng loạn, con dao lại xẹt qua cổ Thái Kim Đường, một dòng máu liền chảy ra. Mặc dù chưa chết, nhưng làm Thái Kim Đường sợ hãi.
Tiêu Mãnh Trữ, bình tĩnh!
Tô Mộc trầm giọng quát.
Tiêu Mãnh Trữ, anh đừng như vậy, Lý bí thư, cứu tôi, hắn nói gì cô cũng đáp ứng đi, cứu tôi a! Lý bí thư, nể tình tôi làm trâu làm ngựa cho cô, giúp đỡ tôi đi! Chỉ cần tôi sống sót, tôi cam đoan sẽ không tiếp tục phạm sai lầm!
Thái Kim Đường lớn tiếng kêu thảm.
Đồ hỗn trướng kia đang nói bậy bạ gì đó!
Đáy lòng Lý Tuyển chán ghét, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Thái Kim Đường sẽ nói bậy bạ, nếu nói ra lời gì sẽ càng khó kết thúc. Nhưng nghĩ tới giữa mình cùng Thái Kim Đường không có quan hệ gì bất chính, cho dù trong lòng nàng bực tức nhưng không sợ hãi.
Thái Kim Đường, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu ông, hiện tại ông nên bình tĩnh, đừng nên hoảng hốt. Nơi này có đặc công giỏi nhất huyện, còn có tay súng bắn tỉa, ông không có việc gì!
Lý Tuyển lớn tiếng nói.
Lý bí thư!
Mạnh Vi Khiêm vừa nghe lời này, lập tức đi tới, sắc mặt có chút tối sầm nói:
Lý bí thư, nơi này giao cho chúng tôi xử lý đi, cô tạm thời đừng nói thêm lời nào, tránh tạo thành hậu quả không thể dự liệu!
Được, Mạnh bí thư, nơi này giao cho ông!
Lý Tuyển lạnh nhạt đặt loa sang bên, thối lui ra sau, sắc mặt ra vẻ nghiêm túc nhưng đáy lòng lại cười lạnh. Nàng biết mình đã thành công, Tiêu Mãnh Trữ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nếu hắn còn không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng thì đúng là kẻ ngu xuẩn.
A!
Quả nhiên Tiêu Mãnh Trữ nhìn thấy thư kích ở trên nóc nhà cách đó không xa, cảm xúc biến thành nóng nảy, con dao không ngừng huy động, hai mắt đỏ lên, giống như sắp sửa nổ tung.
Gạt tôi? Các người dám gạt tôi? Lý Tuyển, cô dám uy hiếp tôi? Nói cái gì có tay súng bắn tỉa! Tốt, bọn hắn ở nơi nào? Cho bọn hắn bắn chết tôi đi! Lý Tuyển, cô dám giết tôi!
Tiêu Mãnh Trữ phát điên hô to.
Lý Tuyển, cô thật quá nhẫn tâm! Cô cho rằng làm như vậy thì có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu cô để Tiêu Mãnh Trữ giết tôi, tôi cũng không bỏ qua cho cô. Tô chủ tịch, tôi cử báo với anh, tôi muốn cử báo chuyện Lý Tuyển mua bán quan tước!
Thái Kim Đường hét lớn.
Lời của Thái Kim Đường vừa hô lên, sắc mặt Lý Tuyển lập tức tối sầm, cái gì gọi là bán quan tước, mình bán quan tước hồi nào? Hoặc là nói Thái Kim Đường có bằng chứng gì hay sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lý Tuyển cũng không giữ được vẻ trầm ổn, nhìn Mạnh Vi Khiêm nói thẳng:
Mạnh bí thư, tôi cho rằng hiện tại Tiêu Mãnh Trữ không khống chế được cảm xúc, cho nên tôi ra lệnh cho ông lập tức nổ súng bắn chết hắn!
Bắn chết Tiêu Mãnh Trữ?
Sắc mặt Mạnh Vi Khiêm biến hóa, hắn không ngờ Lý Tuyển độc ác như vậy. Thái Kim Đường vừa nói ra lời kia, Lý Tuyển liền muốn lấy tính mạng của hắn. Thử nghĩ nếu mình thật sự bắn Tiêu Mãnh Trữ, Tiêu Mãnh Trữ cũng sẽ giết Thái Kim Đường. Nếu làm như vậy hành động cứu viện hôm nay sẽ biến thành chuyện cười!
Mấu chốt chính là, hắn làm sao trả lời với Tô Mộc? Tô Mộc vẫn còn ở trên lầu đàm phán với Tiêu Mãnh Trữ đâu.
Lý bí thư, có phải nên đợi một chút hay không? Tô chủ tịch còn chưa nói gì đâu!
Vẻ mặt Mạnh Vi Khiêm nghiêm túc nói.
Mạnh bí thư, tình thế vạn phần nguy cấp, đối phương đã như chó cùng rứt giậu, chẳng lẽ ông thật sự muốn chờ gây thành đại họa mới động thủ sao? Nếu thật là vậy, ông gánh nổi trách nhiệm sao?
Lý Tuyển quát lạnh.
Quan lớn một cấp đè chết người!
Nghĩ tới đây Mạnh Vi Khiêm cũng điều chỉnh tâm tình, nhìn qua Chương Duệ. Chương Duệ lập tức truyền lệnh cho nhân viên thư kích bên trên.
Tô Mộc mẫn tuệ cảm giác không khí không thích hợp, hắn biết mình không thể tiếp tục kéo dài.
Vì thế, hắn chợt động!