Hiện tại Tô Mộc đang vận dụng thôi miên bằng ngôn ngữ.
Hô!
Quan bảng xoay tròn, trong lầu tràn ngập chân khí vô hình, chân khí bao phủ cả Tiêu Mãnh Trữ lẫn Thái Kim Đường, thanh âm Tô Mộc trầm thấp vang lên.
Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được tự tiện hành động, người nào dám nổ súng, nhớ lỗi nặng!
Sau khi truyền mệnh lệnh, hắn lập tức mở miệng:
Tiêu Mãnh Trữ, tôi biết bây giờ anh vô cùng phẫn nộ, nhưng phẫn nộ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nếu anh thật sự giết Thái Kim Đường, có thể làm được gì? Chẳng lẽ bản thân anh muốn nhảy lầu tự sát sao? Nếu thật sự làm vậy, gia đình của anh, vợ con anh, họ phải làm thế nào?
Thoáng tạm dừng, thanh âm của hắn lại vang lên đầy mê hoặc:
Anh là cán bộ quốc gia, tối thiểu từng là vậy, anh nên hiểu luật pháp. Anh làm như vậy chết thì thôi, nhưng tạo thành ảnh hưởng thế nào cho gia đình, anh có nghĩ tới hay không? Khi vợ anh đi ngoài đường, bị người chỉ trỏ, sẽ có cảm giác thế nào? Khi con anh đi học bị bạn học cười nhạo, nhi đồng sẽ làm sao?
Ngoại trừ vợ con anh, còn có cha mẹ anh đi? Lão nhân gia nuôi anh thật không dễ dàng, anh làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, họ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ cho họ, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn thấy họ thống khổ như vậy sao?
Tiêu Mãnh Trữ, theo tôi được biết anh nhận qua giáo dục cao đẳng, anh cũng rõ ràng quốc gia bồi dưỡng anh không dễ dàng. Nếu vì người như vậy làm cuộc đời mình chôn vùi, anh thấy đáng giá sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy uất ức sao?
Theo pháp luật mà nói, hành vi của anh là phạm tội, tuyệt đối không nên làm như vậy? Theo tình cảm mà nói, sẽ mang tới thương tổn không thể bù đắp cho gia đình của anh! Theo đạo lý mà nói, anh vì người như Thái Kim Đường mà rơi vào ngõ cụt, nguyên bản anh chiếm đạo lý lại biến thành vô lý!
Cho nên, hiện tại anh nên nghe theo lời của tôi, buông con dao trong tay xuống, được rồi, buông xuống đi. Đừng có ý nghĩ phản kháng, bởi vì làm như vậy anh mới có cuộc đời mới. Dù bị giam vài năm, cũng có thể cho người nhà anh có hi vọng sống tốt hơn phải không!
Đương!
Tiêu Mãnh Trữ mơ hồ buông con dao, thân hình mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
Thái Kim Đường không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy mình có thể thoát khốn, vội vàng lao về hướng thang lầu. Mãi tới khi hắn được đặc công cứu xuống dưới, thân hình tê liệt mềm nhũn, miệng không ngừng kêu rên thống khổ.
Nhanh cứu tôi, tôi sắp chết, nhanh cứu tôi!
Hoa lạp!
Các đặc công xông lên nhanh chóng chế phục Tiêu Mãnh Trữ. Lúc này Tiêu Mãnh Trữ thoát khỏi trạng thái bị thôi miên, chẳng qua khi nhìn thấy tình cảnh của mình, liền điên cuồng hô to, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình nghịch chuyển lớn như vậy, vì sao hắn lại bị bắt? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Buông, các người buông, các ngươi không đi bắt tên cặn bã hỗn đản Thái Kim Đường, tại sao bắt tôi? Tô chủ tịch, tại sao anh làm như vậy? Anh đã đáp ứng tôi, anh không bắt tôi!
Tôi có nói không bắt anh sao?
Tô Mộc hờ hững nói, hắn cũng không có hảo cảm gì với Tiêu Mãnh Trữ. Thái Kim Đường không phải thứ tốt, Tiêu Mãnh Trữ là tốt sao?
Tiêu Mãnh Trữ, anh yên tâm, lời của tôi đều có nghĩa, nên phán thế nào sẽ phán như thế. Sau khi đi vào, anh biết nên làm sao tranh thủ được xử lý khoan hồng!
Tô Mộc nói.
Tôi?
Đi!
Tiêu Mãnh Trữ bị nhóm hình cảnh kéo ra ngoài, mà lúc này Mạnh Vi Khiêm cùng Chương Duệ đi nhanh lên lầu, ánh mắt nhìn Tô Mộc với vẻ sùng bái.
So sánh với Tô Mộc, Lý Tuyển thậm chí còn không có tư cách xách giày cho hắn! Một người chỉ biết nháo sự, làm gì có tư cách ở đây chỉ huy.
Tô chủ tịch, anh không sao chứ?
Mạnh Vi Khiêm hỏi.
Không có việc gì!
Tô Mộc lắc đầu:
Chương Duệ, anh nhanh chóng đi thẩm vấn đi, phái người bắt giữ Thái Kim Đường. Nếu vết thương trên cổ hắn không nghiêm trọng, thì không cần nhập viện. Hắn bị tình nghi tham ô vô trách nhiệm, nên đi trình tự thế nào thì lão Mạnh hãy đi làm.
Dạ!
Chuyện chó tranh mồi một miệng lông, Tô Mộc thật không muốn đi quản, chuyện như vậy có thể giải quyết, xem như mỹ mãn. Về phần sau này sẽ thế nào, là chuyện của Chương Duệ bọn họ xử lý.
Lý bí thư!
Tô Mộc đi xuống lầu, nhìn thấy Lý Tuyển còn chưa rời đi, nói:
Tiêu Mãnh Trữ đã bị bắt, Thái Kim Đường bị tình nghi vô trách nhiệm nghiêm trọng, đã hình thành phạm tội, tôi đã để Chương cục trưởng bắt người. Lý bí thư, tôi nghĩ cô sẽ không phản đối đi?
Tô chủ tịch, anh làm như vậy không phải có chút không hợp đạo làm người? Nói thế nào Thái Kim Đường vừa trải qua chuyện như vậy, anh còn muốn bắt hắn sao? Hắn vẫn còn bị thương đâu!
Sắc mặt Lý Tuyển lạnh lùng nói.
Lý bí thư, chuyện nào ra chuyện đó, cho dù không có chuyện hôm nay, tôi cũng sẽ điều tra Thái Kim Đường! Lý bí thư, vấn đề của hắn thật sự nghiêm trọng, Diêm Sùng Diêm trưởng phòng đã có đủ bằng chứng vô cùng xác thực!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Giỏi cho Tô Mộc, anh nhất định chống đối tôi tới cùng đi? Tôi nói không bắt anh cứ muốn bắt, bây giờ Thái Kim Đường còn chưa bị cách chức đâu, anh lại ngang nhiên bắt giữ một cục trưởng cục tài chính huyện, nếu làm như vậy có biết chuyện nghiêm trọng thế nào sao? Ảnh hưởng tồi tệ bao nhiêu sao?
Tô chủ tịch, trước khi chúng ta làm chuyện gì phải nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng, có phải ảnh hưởng đại cục hay không. Nếu mờ mịt thực hiện, khiến cho gây ra hậu quả không cần thiết, tới lúc đó ai gánh vác trách nhiệm? Ý kiến của tôi nên ổn thỏa là tốt nhất!
Lý Tuyển nói xong muốn mở cửa lên xe.
Ảnh hưởng? Nếu không bắt giữ Thái Kim Đường mới có ảnh hưởng! Chẳng lẽ cô không nghe được Tiêu Mãnh Trữ đã nói, Thái Kim Đường đang chuẩn bị bỏ chạy ra nước ngoài, nếu hắn đã có ý nghĩ như vậy, hắn thật sự bỏ trốn, ai gánh trách nhiệm này? Lý bí thư, tôi muốn thỉnh giáo, có phải cô nguyện ý gánh vác hay không?
Khóe môi Tô Mộc lộ nụ cười trào phúng.
Không phải Tô Mộc không biết đoàn kết lãnh đạo, không theo sát bước chân lãnh đạo, nhưng lãnh đạo này có chỉ thị vô năng! Hơn nữa cách làm vừa rồi của Lý Tuyển, Tô Mộc còn không biết ý đồ của nàng sao? Đem chuyện làm lớn, chờ thượng cấp xử lý hắn.
Tô Mộc cũng không muốn gây chuyện, cũng nguyện ý tuân thủ quy củ quan trường, nhưng không ý nghĩa hắn chịu thua, hơn nữa chịu thua không khí khái. Trước kia Lý Tuyển chưa từng tiếp xúc Tô Mộc, hai người chưa từng làm việc chung, cho nên không biết thái độ làm người của Tô Mộc. Nếu nàng biết được, tuyệt đối không phải như bây giờ.
Thái độ gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây của hai người thật sự làm những người đi phía sau kinh hãi đảm chiến. Dù là Lâm Nghi Đạt cũng không dám ngang nhiên tiến lên ủng hộ Lý Tuyển, bởi vì lúc này Tô Mộc đang tức giận.
Lâm Nghi Đạt là người có ánh mắt, hắn làm sao không nhìn thấy thái độ lôi lệ phong hành của Tô Mộc khi bắt giữ Tiêu Mãnh Trữ. Hắn là người của huyện ủy, nhưng đừng quên Tô Mộc còn là phó bí thư huyện ủy thứ nhất. Chỉ cần có thân phận này, muốn thu thập Lâm Nghi Đạt sẽ không vấn đề gì.
Ai cũng phải suy nghĩ cho chính mình!
Đồng chí Tô Mộc, mời anh chú ý thân phận của mình!
Xưng hô của Lý Tuyển đã bắt đầu biến hóa.
Thân phận của tôi là cái gì? Lý bí thư, cô có ý gì vậy? Thân phận của tôi có quan hệ gì với chuyện này sao? Hơn nữa thân phận của tôi là ai, tôi lấy thân phận gì hội báo tình huống này với Lý bí thư, chẳng lẽ Lý bí thư không biết sao? Nếu Lý bí thư kiên trì ý kiến của mình, tôi sẽ hội báo với thành ủy cùng ủy ban thành phố, hội báo với Tưởng chủ tịch được phân công quản lý huyện Hoa Hải!
Tô Mộc trầm giọng nói, khuôn mặt băng sương.
Lý Tuyển thật sự phẫn nộ!
Tô Mộc dám uy hiếp nàng!
Phía trước bức bách mình trong cục tài chính, hiện giờ lại ngang nhiên uy hiếp, đây là nghiêm trọng gây hấn với uy tín cùng quyền uy bí thư huyện ủy của mình, nếu mình còn ẩn nhẫn, cũng không phải là mình.
Đồng chí Tô Mộc, nếu đã như vậy chúng ta chuẩn bị mở hội nghị thường ủy thảo luận quyết định đi! Lâm chủ nhiệm, thông tri xuống, nửa giờ sau dự họp trong phòng họp huyện ủy!
Lý Tuyển lạnh lùng nói, nói xong xoay người ngồi vào trong xe, xe lao đi nhanh như chớp.
Tô chủ tịch?
Mạnh Vi Khiêm đi tới thấp giọng hỏi.
Không ngại, là thời điểm cho nàng thanh tỉnh một chút!
Khóe môi Tô Mộc nhếch lên nói.
Ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, bóng đêm buông xuống!