Chương 941: Hậu viện muốn cháy?
Bát Quái chi gấu lửa hùng thiêu đốt, làm như vậy Bát Quái chi hỏa hoàn toàn tịch quyển ra sau, đủ khả năng tạo thành uy hiếp lực là khó có thể tưởng tượng . Chiều nay nhất định là một đêm không ngủ, giống như là Tôn Nguyên Thắng người như vậy là nhỏ, nhưng phải biết rằng Tôn Nguyên Thắng sau lưng đại biểu thế lực cũng là khá lớn . Nếu là có thể thông qua nhằm vào Tôn Nguyên Thắng cùng Đồng Phương, do đó vớt đến một chút đầy đủ chỗ tốt, như vậy là để cho rất nhiều người cũng sẽ hơi bị nhớ thương .
Cái gì gọi là chuyện nhỏ? Cái gì gọi là đại sự?
Nếu như chuyện đại sự sinh không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào, thì đó chính là chuyện nhỏ. Còn chuyện nhỏ nếu trong nháy mắt có thể dấy lên cực đại, đó chính là đại sự. Hai loại tính chất này, có thể nói là vô cùng huyền diệu.
Việc ngươi cần phải làm chính là đắm chìm trong đó để suy nghĩ.
Tô Mộc thật sự vui thích ngủ một giấc, đợi đến sáng ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại hắn liền động thân rời đi, Ngô Thanh Nguyên không đi cùng hắn, bởi vì hôm nay Ngô Thanh Nguyên có chút việc phải làm. Tô Mộc cũng không phải người không biết gì, có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay liền xuất hiện trong đại học Yên Kinh. Có lẽ vì là chủ nhật, cho nên lúc này đại học Yên Kinh thật sự rất vắng lặng.
Trong không khí yên lặng như vậy, điện thoại của Diệp An Bang lặng lẽ gọi tới.
Tô Mộc, cậu chuẩn bị tâm lý đi, phòng giám sát tỉnh ủy đang thiếu một phó chủ nhiệm, đã chứng thực rồi, là một người tên là Dương Bách Kỳ.
Diệp An Bang rất bình tĩnh nói.
Nhanh như vậy sao?
Mặc dù Tô Mộc cũng biết chuyện bên trong phòng giám sát tỉnh ủy cũng không thể nào cứ như vậy, mặc dù mình đã nói là được, nhưng cũng không cần thiết nhanh như vậy chứ? Mình chẳng qua mới vừa làm việc, mới vừa thu phục bọn người Trương Chí Long, bây giờ phía trên lại phái người xuống. Không đúng, nghe ý tứ của Diệp An Bang, lần này người xuống đây hình như có chút kỳ lạ.
Dương Bách Kỳ là người nào?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
Là quan hệ của Tôn phó tỉnh trưởng, lúc trước làm ở sở giao thông tỉnh chúng ta, lần này chưa nói là thăng chức, nhưng cũng không thể nói là giáng chức, Dương Bách Kỳ có thể xem là một lựa chọn không tồi. Nếu như cậu cần tài liệu của Dương Bách Kỳ, sau này tôi sẽ gửi cho cậu.
Diệp An Bang nói.
Làm Bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy chấp chưởng công tác bổ nhiệm cán bộ cả tỉnh, Diệp An Bang muốn biết tình huống của một người, đó là chuyện vô cùng dễ dàng. Chẳng qua Diệp An Bang rất rõ ràng, nhiệm kỳ của hắn sợ rằng rất nhanh sẽ kết thúc. Trung ương sẽ có kế hoạch thống nhất, tuyển ra một Bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy mới.
Phó tỉnh trưởng Tôn Mộ Bạch sao?
Khóe miệng Tô Mộc vung lên.
Chuyện của cậu trong kinh thành tôi đã nghe nói, tiểu tử cậu đúng là đi tới chỗ nào cũng không yên ổn, đi tới đâu là ở đó xảy ra chuyện, đã thế còn không có chuyện nhỏ, lợi hại!
Diệp An Bang cười nói.
Tôi đâu muốn gây chuyện, là bọn hắn muốn tìm tôi gây phiên phức.
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
Được rồi, tôi biết cậu ủy khuất. Thế nào? Định lúc nào trở lại?
Diệp An Bang hỏi.
Máy bay sẽ cất cánh vào buổi chiều, buổi tối đến nơi, sẽ không làm trễ nãi công việc ngày mai.
Tô Mộc nói.
Vậy thì tốt, ngày mai cậu sẽ có một cảm giác hoàn toàn mới. Nếu Dương Bách Kỳ đàng hoàng nghe lời thì còn được, nếu như hắn muốn đối nghịch với cậu, cậu cũng không cần cố kỵ, cậu biết phải làm sao chứ.
Diệp An Bang quyết đoán nói.
Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Sau khi ngắt điện thoại, Tô Mộc liền trực tiếp móc ra một điếu thuốc, ngồi lên chiếc ghế dài, hít thở ánh sáng nhu hòa vào buổi sáng sớm, đầu óc bắt đầu cắt tỉa tin tức của Diệp An Bang. Tin tức kia tới thật sự là rất kịp thời, nếu như chờ đến ngày mai mới nói, ngược lại có chút gấp gáp. Chẳng qua tại sao cỉ có Diệp An Bang nói, người còn lại đến hiện tại vẫn chưa có động tĩnh?
Chẳng lẽ làm tốt công việc giữ bí mật như vậy sao?
Nếu như vậy, cũng phải suy nghĩ thật kỹ, xem người tên là Dương Bách Kỳ này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Dương Bách Kỳ, Tôn Mộ Bạch, Tôn Nguyên Thắng, Tôn Nguyên Bồi, Tôn Văn Nhạc . . .
Khi Tô Mộc đang ở bên này trầm tư, trong tòa nhà giáo vụ cách đó không xa, vừa vặn có một cánh cửa sổ đối diện với phương hướng của hắn, một mỹ nữ đang đứng đó nhìn Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.
Nàng dĩ nhiên chính là viện trưởng mỹ nữ Khương Mộ Chi.
Tôi biết cậu sẽ tới mà, vừa hay, chương trình học của đám người các cậu không giống những người còn lại, không cần đi con đường chính quy, chẳng qua sợ rằng cậu cũng không nghĩ tới, tôi lại là giáo viên tiếng Anh của cậu.
Khóe miệng Khương Mộ Chi nhếch lên.
Giáo viên Tiếng Anh!
Nếu Khương Mộ Chi muốn làm vị trí như vậy…, thật sự không có ai có thể tranh đoạt với nàng, cũng không có người nào đi tranh đoạt với cùng nàng. Làm một người tinh thông ngôn ngữ của mấy quốc gia, Khương Mộ Chi thật sự là thiên tài trong thiên tài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua!
Trong không khí như vậy, khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng học, đúng như Khương Mộ Chi suy đoán, khi Tô Mộc nhìn thấy nàng chẳng những xuất hiện ở chỗ này, còn đảm nhiệm vai trò giảng viên Tiếng Anh, hơn nữa còn được cố ý chế định làm chủ nhiệm lớp, hắn mới biết mình đã nhầm.
Cô gái đẹp này không phải là học sinh, mà là giáo viên, hơn nữa còn là giảng viên rất lớn.
Có thể nói ở đại học Yên Kinh bên trong, số lượng người muốn tranh giành học với Khương Mộ Chi, tuyệt đối không ít. Đúng vậy, có mỹ nữ như vậy làm giáo viên, ai mà chẳng thích học.
Chỉ có điều Tô Mộc cảm giác thấy ánh mắt Khương Mộ Chi nhìn hắn hình như có cái gì không đúng, giống như muốn tìm cho mình một chút phiền toái. Mặc dù nói từ khi lên lớp đến hiện tại, biểu hiện của Khương Mộ Chi vẫn vô cùng quy củ, nhưng càng như vậy càng khiến trong lòng Tô Mộc bất an. Dĩ nhiên cảm giác đó chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn ngủi rồi biến mất, thay vào đó là một loại tỉnh táo.
Cho dù Khương Mộ Chi muốn làm như vậy thì? Lẽ nào cô ta có thể ăn thịt mình hay sao?
Thiệt là, cần gì phải sợ?
Sau khi điều chỉnh tâm thái, Tô Mộc liền bắt đầu đắm chìm trong bài giảng của Khương Mộ Chi. Phải nói Khương Mộ Chi giảng bài thật sự có trình độ, phát âm và viết bảng rất tiêu sái tự nhiên, làm cho người ta nhìn thấy sẽ cảm giác rất hào hứng.
Thời gian vì vậy cứ lặng lẽ trôi qua mà không ai để ý, nói thật Tô Mộc thật sự có chút ít suy đoán đối với tình huống tạo thành lớp học này. Những người ngồi bên cạnh, mặc dù số lượng không nhiều, chỉ khoảng hai mươi người. Nhưng tin tưởng người có thể ngồi ở đây cũng không phải loại bình thường. Nếu có thể nhìn thấy lai lịch của bọn họ, cũng là chuyện không tệ.
Chính trong suy nghĩ như vậy, tiết học đã kết thục.
Thật ra tiết học sáng hôm nay, chủ yếu nhất vẫn là đi cho có thủ tục. Hiện tại những người trong phòng học này, có mấy người chân chính hiểu Tiếng Anh? Bọn họ sở dĩ tới đây, đơn giản là muốn có một tờ văn bằng nghiên cứu sinh mà thôi. Nói ra Khương Mộ Chi cũng cảm thấy tức giận với tình huống như vậy, tại sao người ta đi theo con đường chính quy, mới có thể nhận được chứng nhận tốt nghiệp, còn các ngươi lại có thể như vậy.
Dưới sự thúc đẩy của tâm tình như vậy, khi sắp tan học, Khương Mộ Chi liếc nhìn Tô Mộc, bắt đầu bộc phát.
Tô Mộc, đọc lại đoạn tiếng Tiếng Anh vừa rồi cho tôi!
Khương Mộ Chi trực tiếp gọi.
Đọc tiếng Anh? Chuyện đơn giản như vậy sao?
Chẳng qua ý nghĩ này mới vừa mọc lên, sắc mặt rất nhiều người liền bắt đầu cổ quái. Bởi vì bọn họ bất chợt ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là bài học tiếng Anh vừa rồi của Khương Mộ Chi hình như rất không được tự nhiên, tất cả đều là những từ tiếng Anh hiếm thấy. Bọn họ muốn đọc được cũng vô cùng khó khăn, chưa nói đến Tô Mộc nhìn qua còn trẻ như vậy, liệu hắn có thể làm được không?
Lần này ta xem ngươi đấu thế nào với ta!
Khương Mộ Chi biết Tô Mộc có lẽ biết tiếng Anh, nhưng tuyệt đối sẽ không tinh thông. Phải biết rằng vừa rồi mình đã cố ý tìm đoạn hội thoại rất trúc trắc để đọc, trong đó có rất nhiều từ đừng nói là bọn họ, cho dù ở đại học Yên Kinh, không phải người nào cũng có thể hiểu được. Mà đoạn văn này thật ra không tồn tại trong bất kỳ sách giáo khoa nào, là đoạn văn Khương Mộ Chi thích nhất, nói chính xác là chính nàng viết ra.
Lấy bài viết của mình làm khó người khác, có thể nói là rất độc ác!
Bình thường, Khương Mộ Chi sẽ không làm như vậy, nhưng Tô Mộc thật sự rất đáng hận, đáng hận đến mức nàng phải thông qua biện pháp như thế để thu thập Tô Mộc, cho hắn biết cái gọi là mất thể diện là xảy ra chuyện gì, đến lúc đó xem Tô Mộc làm sao dám ngang ngược càn rỡ?
Thật sự là nữ nhân rất có cá tính!
Tô Mộc hiện tại nghĩ có thể ngày hôm qua mình đã có chút nặng lời với Khương Mộ Chi, nhưng hắn vẫn không hối hận. Có một số việc cần làm vẫn phải làm, giải thích gì đó, chỉ có người ngớ ngẩn mới làm. Thật sự tưởng rằng làm như vậy, chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao? Chưa nói đến Tô Mộc chỉ cảm thấy lời nói ngày hôm qua của mình có chút nặng lời, chứ không có bất kỳ sai lầm nào, càng không thể nói xin lỗi.
Chẳng qua Khương Mộ Chi công khai muốn làm khó mình như vậy, nếu để cho nàng được như ý…, chẳng phải là lộ ra vẻ mình quá vô năng sao?
Dù sao cũng không có chuyện gì, khóe miệng Tô Mộc đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.
Khương Mộ Chi, giáo viên giống như mỹ nữ như cô ở đại học Yên Kinh, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi? Nếu bất chợt truyền đi tin tức cô là hoa đã có chủ, cô còn có thể đứng trên đài cao hoàng kim được sao?
Nếu cô đã muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi đến cùng!
Khương lão sư, cô xác định là tôi sao?
Tô Mộc hỏi.
Dĩ nhiên, chính là cậu!
Khương Mộ Chi quyết đoán nói.
Nếu tôi có thể đọc, có phải sẽ tan học hay không?
Đúng!
Vậy thì được, tôi đang đau họng, cho nên tôi sẽ viết!
Viết?
Trong ánh mắt nghi ngờ của Khương Mộ Chi và mọi người, Tô Mộc trực tiếp bước ra phía trước, cầm phấn viết, trong nháy mắt trên bảng đen nhất thời xuất hiện những dòng chữ tiếng Anh lưu loát. Khi những dòng chữ này xuất hiện, vẻ mặt Khương Mộ Chi đại biến.
Điều này sao có thể!