Quan Bảng

Chương 937: Chương 937: Nhiệm vụ của ngươi chính là quấy rối




Chương 940: Nhiệm vụ của ngươi chính là quấy rối

Bất kỳ một thượng vị giả nào nếu nghiêm túc cũng tạo thành lực uy hiếp tuyệt đối kinh khủng, bởi vì nếu bọn họ quyết tâm làm chuyện gì đó, đừng nói là không thể làm được, chớ nói chi giống như hiện tại Tôn Văn Nhạc muốn dẫm đạp một con kiến hôi như Tô Mộc. Ở trong lòng Tôn Văn Nhạc, muốn bắt Tô Mộc thật ra rất dễ dàng, lúc trước chẳng qua là cố kỵ suy nghĩ của những người còn lại, nhưng bây giờ đã không òn.

Lão tử nhi tử đều bị các ngươi làm thành như vậy, danh tiếng giảm sút như thế, còn toát ra một cái video như vậy, nếu tiếp tục nén giận…, ta còn là thị trưởng một thành phố hay sao? Mặt mũi của ta làm sao tồn tại?

Cho nên ta sẽ không cố kỵ, chỉ cần có thể đạp Tô Mộc xuống, ta sẽ vận dụng tất cả thủ đoạn.

Nếu các ngươi biết thì thế nào? Trong quan trường phương pháp muốn bắt người nào đó, quả thực nhiều không đếm xuể, ta không tin, những đại lão của các ngươi đều có thể động thủ can thiệp? Nếu như vậy, ta tất nhiên phải lấy lại công đạo. Phải biết rằng thiên hạ của thiên triều, không phải là thiên hạ của ai đó, mà là thiên hạ của tất cả mọi người. Cho dù là thủ trưởng cao nhất làm việc, cũng không dám tùy ý làm bậy.

Thật ra trong quan trường trọng yếu nhất chính là uy tín, có uy tín liền ý nghĩa ngươi có thể nắm giữ quyền nói chuyện, có thể nắm giữ quyền nói chuyện mới ý nghĩa ngươi có thể làm được bất cứ chuyện gì. Có người nghe lời và không ai phản ứng tuyệt đối là hai khái niệm bất đồng. Để duy trì hai khái niệm đó, Tôn Văn Nhạc chỉ có đánh một trận.

Cho dù là vì vinh dự Tôn gia, cũng phải dốc sức chiến đấu đến cùng!

Cha, con biết phải làm sao rồi.

Tôn Nguyên Bồi nói.

Biết là tốt rồi. Vậy bên đây cha sẽ động thủ an bài, Tô Mộc không phải làm ở phòng giám sát tỉnh ủy tỉnh con sao? Tốt. Ta sẽ tìm cho hắn một ít việc mà làm.

Khóe miệng Tôn Văn Nhạc lộ ra nụ cười lạnh.

Tôn Nguyên Bồi biết, nếu Tôn Văn Nhạc nói muốn tìm một số việc thì việc đó tuyệt đối không nhỏ, tuyệt đối sẽ là việc rất lớn. Phòng giám sát tỉnh ủy, thật ra Tôn Nguyên Bồi cũng không quan tâm và lưu ý. Hiện tại thì tốt rồi, có Tôn Văn Nhạc xuất thủ, tin tưởng tuyệt đối sẽ làm cho Tô Mộc ăn đủ. Không chừng, còn có thể trực tiếp kéo Tô Mộc xuống. Như vậy là tốt nhất, nhưng bên mình cũng nên bố cục, đối phó với Tô Mộc.

Lão Tam, bây giờ lập tức tới huyện Hình Đường.

Sau khi Tôn Nguyên Bồi quẳng điện thoại xuống liền trực tiếp gọi cho một người.

Khi ở đây phụ tử bọn họ đang an bài, trên mạng cũng đang sôi sục. Mặc dù Tôn Văn Nhạc thông qua quan hệ đã đè áp chuyện này xuống, tất cả video đều bị cấm download. Nhưng lúc này đã quá muộn, rất nhiều mầm móng đã bắt đầu trải rộng trên internet. Chỉ cần ngươi muốn, là có thể tìm được video cửa hoa cúc bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.

Mọi người biết không? Người kia nghe nói là quan nhị đại? Hơn nữa còn là một vị quan nhị đại rất lợi hại?

Không thể nào? Video rất mơ hồ, làm sao ngươi biết được?

Ta đương nhiên có tin tức của ta rồi.

Cái gì? Hai người đó đều là quan nhị đại, một người trong đó còn có cha là Phó thị trưởng kinh thành? Thiệt hay giả?

. . .

Khi tin đồn như vậy đang nhanh chóng truyền bá, Tô Mộc đã được Lý Nhạc Thiên đưa về chỗ của Ngô Thanh Nguyên. Ngô Thanh Nguyên vẫn chưa ngủ, chỉ có điều Tô Mộc có chút bất ngờ chính là, sau khi hắn đi vào lập tức bị Ngô Thanh Nguyên gọi vào trong thư phòng. Hắn rất nhanh biết được nguyên nhân, bởi vì Ngô Thanh Nguyên đang chỉ vào video cửa hoa cúc đang tràn ngập trên các website.

Nói xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ngô Thanh Nguyên hỏi.

Ngô Thanh Nguyên dĩ nhiên có được tin tức từ con đường của mình, cho dù Tô Mộc không nói. Hắn cũng sẽ biết chuyện đã xảy ra bên trong Mão Quan, chớ nói chi chuyện này còn liên lụy đến Tô Mộc, nếu hắn không biết mới là quái sự.

Lão sư, chuyện là như vậy. . .

Sau khi Tô Mộc kể lại mọi chuyện từ đầu tới đuôi, sắc mặt Ngô Thanh Nguyên đã trở nên âm trầm.

-Đồ hỗn trướng, tại sao chuyện bẩn thỉu như thế cũng làm được.

Lão sư, tôi thừa nhận biện pháp giải quyết của tôi cũng có vấn đề.

Tô Mộc cúi đầu nói.

Không, cậu không có bất cứ vấn đề gì!

Ngô Thanh Nguyên quả quyết nói:

Ta kêu cậu vào đây không phải vì muốn gây áp lực gì cho cậu, ta chỉ muốn nói cho cậu biết, đôi khi có một số việc sẽ phải linh hoạt, không thể lúc nào cũng cứng nhắc giáo điều. Phải nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không phải là không thể làm. Hơn nữa chỉ cần cậu không có chuyện gì, còn lại đều là chuyện nhỏ.

Lời nói đơn giản nhưng lại có thể nghe ra sự quan tâm của Ngô Thanh Nguyên đối với mình, trong lòng Tô Mộc thật sự cảm động.

Vâng, lão sư, tôi biết phải làm sao rồi.

Như vậy, ngày mai sau khi cậu lên lớp buổi sáng, buổi trưa ta sẽ dẫn cậu đi gặp một người, cũng là đệ tử của ta, hiện tại xen lẫn coi như không tệ, đến lúc đó nếu cậu tới kinh thành, có vấn đề gì cần giải quyết trực tiếp tìm hắn là được.

Ngô Thanh Nguyên nói.

Vâng, lão sư!

Trong lòng Tô Mộc thật sự kích động.

Người có thể làm cho Ngô Thanh Nguyên nói ra xen lẫn coi như không tệ, tuyệt đối là lợi hại, hơn nữa còn là học sinh của Ngô Thanh Nguyên, được hắn tự mình chỉ điểm, đủ loại dấu hiệu này đã có thể nói rõ vấn đề. Hơn nữa Tô Mộc biết người như Ngô Thanh Nguyên, có ưu thế lớn nhất, chính là quan hệ thầy trò. Chỉ cần hắn muốn, bên cạnh tuyệt đối có thể tạo thành mạng lưới nhân mạch phức tạp khó có thể tưởng tượng.

Thân là học sinh của Ngô Thanh Nguyên, những người đó một cách tự nhiên sẽ muốn kết hợp chung một chỗ. Dưới tình huống như thế, trong những học sinh này, nhất định sẽ có người làm dê đầu đàn. Dù sao đây cũng là một khoản tư chất phong hậu, không ai muốn bỏ qua.

Nếu như vậy, mình sẽ sắm vai nhân vật gì trong đó?

Những vấn đề này thoáng cái đều tràn vào trong đầu Tô Mộc, hắn dĩ nhiên cũng bắt đầu thất thần trước mặt Ngô Thanh Nguyên.

Nhưng Ngô Thanh Nguyên chẳng những không có ý tứ trách tội, trên mặt ngược lại toát ra vẻ tán thành, thật sự là một hạt giống không tệ. Mình chỉ cần chút chỉ điểm, Tô Mộc đã có thể suy một ra ba, bắt đầu lĩnh ngộ. Thật ra Ngô Thanh Nguyên làm như vậy, không phải là muốn để cho Tô Mộc bắt đầu tiếp xúc với hệ thống nhân mạch của mình người. Ngô Thanh Nguyên là một nhà học vấn, nhưng nhân tình lão luyện, bất cứ chuyện gì cũng đều đòi hỏi học vấn.

Người đạt tới cấp độ của Ngô Thanh Nguyên, một cách tự nhiên sẽ biết, trên thế giới này hoàn toàn không có cái gọi là chuyện đơn thuần, bất cứ chuyện gì nếu ngươi không trù tính…, kết quả cuối cùng cũng sẽ rất thê thảm. Cho nên muốn chân chính suy nghĩ cho mình cho người bên cạnh, ngươi sẽ phải làm được một điều, chính là thành lập lên một đồng minh vững chắc. Có đồng minh như vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể tiến hành thuận lợi.

Dĩ nhiên những lời này Ngô Thanh Nguyên sẽ không nói ra, Tô Mộc cũng chỉ là một trong những người Ngô Thanh Nguyên khảo sát. Nếu như sau này Tô Mộc thật sự có thể thành công còn dễ nói, nếu không thể thành công, Ngô Thanh Nguyên sẽ không để ý trực tiếp để Tô Mộc làm một nhà học vấn. Dù sao tính nhạy cảm của Tô Mộc ở phương diện kinh tế, các học sinh còn lại thật sự rất khó bằng được. Cho dù là Trịnh Kinh Luân, cũng kém hơn một phần.

Kế tiếp Tô Mộc lại cùng Ngô Thanh Nguyên tán gẫu đủ loại chủ đề.

Cùng lúc đó.

Trong một phòng trà ở thành phố Thịnh Kinh, Tôn Mộ Bạch đang ngồi bên cạnh một người, người này tên là Dương Bách Kỳ. Hai người thật ra cũng có chút quan hệ, nói ra Dương Bách Kỳ cũng là họ hàng bên vợ Tôn Mộ Bạch. Chẳng qua quan hệ này cũng không quá thân cận, nhưng cũng bởi vì không thân cận, ngược lại Tôn Mộ Bạch chọn người đứng ra làm chuyện này cũng rất yên tâm.

Hơn nữa phải biết rằng Dương Bách Kỳ cũng không còn trẻ, nếu có thể làm thành chuyện này, Tôn Mộ Bạch sẽ trực tiếp đồng ý cho hắn một chức phó sảnh. Cấp xử và cấp sảnh mặc dù chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng địa vị lại cách xa vô cùng.

Cho nên Dương Bách Kỳ hiện tại thật sự rất kích động.

Tôn tỉnh trưởng, ngài yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt công việc được giao, nghiêm túc kiềm chế bản thân, ở phòng giám sát tỉnh ủy làm ra một phen thành tích, không làm mất thể diện của ngài.

Dương Bách Kỳ vỗ ngực nói.

Phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy!

Đúng là một tin mừng bất ngờ!

Tôn Mộ Bạch chính là muốn cắm tai mắt vào trong phòng giám sát tỉnh ủy. Thật ra chuyện này cũng là Tôn Văn Nhạc ở sau lưng an bài, nói xác thực lúc trước Tôn Văn Nhạc đã bắt đầu vận hành, chẳng qua vừa vặn gặp chuyện của Tôn Nguyên Thắng phát sinh, cho nên lúc này mới trực tiếp đẩy nhanh tiến trình, đưa ra chuyện này.

Lão Dương, anh cũng là lão đồng chí rồi, có một số việc nên biết. Sau khi đến phòng giám sát tỉnh ủy, nhiệm vụ của anh chính là quấy rối!

Tôn Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra.

Cho dù mình nói ra lời này, cũng không sợ Dương Bách Kỳ cắn ngược lại, cho hắn lá gan đó hắn cũng không dám làm!

Dương Bách Kỳ thật sự ngây ngẩn cả người!

A, chuyện này là thế nào! Mình tới đây là muốn biểu thị lòng trung thành, chỉ có điều phương thức biểu đạt này lại xuất hiện đại thành kiến. Cái gì là nghiêm túc kiềm chế bản thân, đến tai Tôn Mộ Bạch hoàn toàn là uổng phí. Thứ Tôn Mộ Bạch muốn là một người nghe lời, một người có thể động đến Tô Mộc. Chỉ cần làm xong chuyện này, như vậy vị trí của hắn chẳng những sẽ giữ được, thậm chí còn thăng lên một cấp.

Nhiều năm qua Dương Bách Kỳ không có bản lĩnh gì, nhưng quan trường càng già càng lão luyện, chuyện phá rối hãm hại người khác lại am hiểu vô cùng.

Sớm biết chuyện như vậy, ta còn do dự cái gì!

Tôn tỉnh trưởng, ngài yên tâm, tôi biết phải làm sao rồi.

Biết là tốt rồi, thứ hai đi trình diện!

Vâng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.