Chương 790: Khi không biết nói gì thì động thủ!
Phàm là người làm đại sự phải biết khống chế tâm tình, gặp chuyện gì cũng chỉ biết vọng động tuyệt đối sẽ bị người ta ám toán. Tô Mộc không chỉ một lần nhắc nhở mình phải tỉnh táo, cũng chính vì rèn luyện hàng ngày nhiều năm như vậy, mới khiến cho hắn có thể trong thời gian ngắn nhất, từ trong tức giận vừa rồi tỉnh táo lại, trên mặt xuất hiện một loại trấn định cực kỳ lạnh nhạt.
Thế nào? Có phải cảm thấy lão sư của cậu rất kém cỏi? Không hung hăng đánh tên kia một trận.
Tô Mộc đốt một điếu thuốc lá lạnh lùng nói.
Không, như vậy rất tốt.
Đỗ Phẩm Thượng dừng xe ở ven đường, vẻ cợt nhả trên mặt biến mất, thay vào đó là một loại ngưng trọng:
Lão sư, ngài biết không? Trước kia ngài rất cố chấp, cố chấp đến mức tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhưng cũng chính vì như vậy, ngài cho tôi một loại cảm giác bất cứ việc gì ngài cũng có thể giải quyết. Nói ra chính là có chút hư ảo, nhưng hiện tại tôi biết đó là giả dối, lão sư cũng là một con người bình thường.
Cảm giác như thế, thật sự rất tốt. Về phần động thủ đánh người, lão sư là cán bộ quốc gia, đương nhiên không thể làm, ta cũng không cần làm như vậy. Yên tâm đi, xí nghiệp điện tử Huy Hoàng của tên đó rất nhanh sẽ đóng cửa, đến khi đó hắn chỉ có thể cuốn gói rời khỏi nơi này. Chút chuyện nhỏ này, đồ đệ vẫn có thể làm được.
Con người bình thường?
Trong lòng Tô Mộc bất đắc dĩ cười khổ sở, có lẽ tâm trí của mình thật sự quá mức cực đoan, cho nên mới khiến Đỗ Phẩm Thượng cảm giác như thế. Nhưng Tô Mộc biết, mình cũng là một người bình thường, có hỉ nộ ai nhạc của mình, có bi hoan ly hợp của mình. Chuyện giống như hôm nay, hắn thật sự không có cách nào nhẫn nại. Hiện tại nhớ tới, có lẽ lúc ấy mình thật sự quá kích động.
Lẽ ra mình nên tin tưởng Lạc Lâm, ít nhất phải cho Lạc Lâm cơ hội giải thích. Nhưng đến cuối cùng mình lại rời đi như vậy, cho nên Lạc Lâm ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Nói như vậy, mình thật sự có chút quá đáng.
Nhưng quá đáng thì quá đáng, Tô Mộc hiện tại nghĩ đến chính là, tại sao Lạc Lâm lại làm như vậy? Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì sao? Ẩn tình này lớn đến mức có thể nói dối mình? Tin tưởng không có người nam nhân nào, có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của mình nói dối mình mà vẫn có thể thờ ơ, nếu nam nhân như vậy tồn tại, vậy thì không khỏi quá mức uất ức rồi.
Chờ Lạc Lâm gọi điện thoại giải thích vậy!
Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, liền lắp lại điện thoại di động cẩn thận, sau đó nói với Đỗ Phẩm Thượng:
Chuyện kế tiếp cậu an bài đi, sau khi an bài xong gọi điện thoại cho tôi là được. Hiện tại lòng tôi có chút rối loạn, tôi muốn ra ngoài một lát.
Được, bây giờ tôi sẽ đi đón bọn Khương Ninh. Đợi đón bọn họ rồi chạy tới, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Đi đi!
Tô Mộc gật đầu.
Đợi sau khi Đỗ Phẩm Thượng lái xe đi, Tô Mộc liền chẳng có mục đích đi thẳng về phía trước, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cả người toát ra một loại hơi thở chán chường.
Reng reng!
Khi Tô Mộc vừa tùy ý ngồi xuống hàng cây ven đường, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên. Là Chu Từ gọi tới. Tô Mộc không cần nghĩ cũng biết Chu Từ nhất định là cứu binh Lạc Lâm gọi tới, nghĩ đến loại hưởng thụ hai người mang đến cho mình đêm hôm đó. Tô Mộc cũng cảm giác lửa giận vừa rồi thật sự có chút giảm bớt.
Anh đây!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Tướng công, anh làm sao vậy? Có phải đang tức giận Lâm Lâm hay không? Em nói cho anh biết, chuyện hôm nay tuyệt đối là hiểu lầm, vừa rồi Lâm Lâm đã giải thích với em, thật ra chuyện là như vậy, nàng và tên Cận Nhân Kiệt kia không có một chút quan hệ. Anh nghe em nói…
Ở bên kia Chu Từ vội vàng nói.
Chẳng qua Chu Từ còn chưa nói hết, đã bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt.
Chuyện này anh muốn nghe Lạc Lâm tự mình giải thích.
Tướng công, thật ra thì… Được rồi, để em nói với cô ấy. Anh không biết, vừa rồi tiểu nha đầu đó gọi điện thoại cho em khóc như mưa.
Chu Từ lại lầm bầm hai câu mới cúp điện thoại.
Hàng cây ở đây trồng rất đẹp mắt. Hoàn cảnh thực sự ưu mỹ, mặc dù bây giờ là giờ tan sở cao điểm, nhưng vừa vặn vì như vậy, cho nên nơi này mới lộ ra vẻ càng thêm an tĩnh. Tô Mộc ngồi ở đây, hai mắt khẽ nhắm lại, nghĩ tới lát nữa sẽ nói với Lạc Lâm như thế nào, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhìn theo phương hướng thanh âm phát ra, phát hiện người nói chuyện chính là một nam một nữ, nhìn tuổi của bọn hắn, có lẽ cũng chỉ là học sinh trung học đệ nhất mà thôi.
Nhưng nội dung nói chuyện thật sự khiến cho Tô Mộc có loại tự ti mặc cảm.
Anh nói thật không? Cả đời này đều nghe lời của em?
Anh thề, anh tuyệt đối sẽ nghe lời en. Chỉ cần em chịu ở bên anh, anh bảo đảm sau này lời nói của em chính là thánh chỉ, em kêu anh đi hướng đông anh tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, em kêu anh…
Được rồi, đừng lèo nhèo nữa, em biết anh muốn nói gì rồi.
Thế nào? Vậy em có đồng ý hay không?
Đồng ý cái gì?
Làm bạn gái của anh, em đừng giả vờ không biết nữa?
Em còn muốn suy nghĩ!
Nghĩ cái gì chứ? Nếu không chúng ta qua bên “phòng tổng thống”, anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em rồi.
Thật sao?
Dĩ nhiên, nhưng em đừng hiểu lầm, anh không có ý tứ muốn thuê phòng với em, anh chỉ là muốn tìm một nơi thật đẹp, nghe em nói đồng ý.
Vậy đi thôi!
…
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, đôi nam nữ cứ như vậy dắt tay, đi về phòng trọ cách đó không xa. Tô Mộc không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, hắn cũng không muốn biết.
Nghĩ đến ban đầu mình cũng giống như bọn họ, tỏ tình với Lạc Lâm, nghĩ đến mình và Lạc Lâm không dễ dàng mới có thể ở bên nhau, nghĩ đến những khó khăn hai người đã vượt qua, Tô Mộc cảm giác chuyện vừa rồi, mình thật sự có chút tiêu cực, không cho Lạc Lâm cơ hội giải thích.
Anh đây!
Nghĩ tới đây, còn không đợi Lạc Lâm gọi điện thoại cho mình, Tô Mộc liền trực tiếp nhấn số gọi đi, khi bên kia vừa nhấc máy liền nghe thấy tiếng khóc như mưa. Tô Mộc mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Lâm, nhưng có thể tưởng tượng được, bây giờ nàng đang đau khổ đến cỡ nào.
Xin lỗi!
Đợi đến khi Lạc Lâm ngừng khóc, hai người tựa hồ đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, hai người lại bắt đầu trầm mặc.
Bây giờ em đang ở đâu? Anh qua đó tìm em!
Tô Mộc nói.
Em ở…
Sau khi Lạc Lâm nói ra sau khi đi, liền tựa vào cửa sổ, cầm chặt di động trong tay, trên mặt lại bắt đầu chảy nước mắt. Đây là căn nhà nàng mua sau khi đến thành phố Thịnh Kinh làm việc, trang trí vô cùng tinh sảo. Người biết chỗ này, ngoại trừ cha mẹ của nàng, không còn ai biết nữa.
Mình sẽ không lau nước mắt, mình phải để cho hắn nhìn thấy, hắn đã khi dễ mình như thế nào.
Nhưng chuyện này hình như mình cũng làm không đúng, mình nên nói xin lỗi hắn trước sao? Tại sao hắn lại nói xin lỗi mình.
…
Khi Tô Mộc xuất hiện trước mặt Lạc Lâm, trên mặt Lạc Lâm lại tuôn ra từng đợt nước mắt. Nước mắt vốn không muốn chảy xuống nữa, chẳng những không thể khống chế, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mộc, lại đua nhau chảy xuống.
Xin lỗi!
Không, là lỗi của em.
Lạc Lâm!
Ôm em đi!
Hai người đứng trước cửa, đối mắt nhìn nhau, muốn nói điều gì nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong tràng diện lúng túng này, Tô Mộc thoáng cái ôm Lạc Lâm vào trong lòng, sau đó là một trận mưa hôn như cuồng phong đổ xuống. Tô Mộc kích động như vậy, Lạc Lâm đồng dạng cũng bị kích thích, hai người cứ như vậy trực tiếp nằm xuống mặt đất.
Kèm theo một tiếng rên rỉ vang lên, hai người liền sa vào một loại đối chiến nảy lửa.
Đây là một trận đối chiến không có thắng bại, không phân tướng tá, song phương đều liều mạng hấp thu lẫn nhau, thoáng cái chinh phục đối phương, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể của mình. Mồ hôi nước mắt cứ như vậy hỗn tạp chung một chỗ, đó là một loại cảm giác trước nay chưa từng có, trong cảm giác như thế, Lạc Lâm giống như hóa thành một bướm, mải miết bay múa.
Đừng dừng lại… Tiếp tục đi…
Khi những tiếng lẩm bẩm như vậy vang lên, Tô Mộc hơi dừng lại tiết tấu lại bắt đầu tăng nhịp, những lời này quả thực mang đến kích thích không thể chống cự. Trong nhịp điệu nhún nhảy điên cuồng, mười ngón tay Lạc Lâm đột nhiên giữ chặt bả vai Tô Mộc, cả người co quắp, đầu óc phút chốc trống rỗng.
Trong nháy mắt, căn phòng sa vào yên tĩnh.
Tô Mộc cứ như vậy ôm ấp Lạc Lâm, bên tai truyền đến từng cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, vang lên tiếng chuông gió, cho đến lúc này hắn mới có thời gian nhìn xung quanh, quan sát căn phòng của Lạc Lâm.
Trang trí ở đây quả nhiên là tinh sảo!
Nhất là kiểu phòng bếp mở ra, càng làm cho hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.
Nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Thật ra chuyện là như vậy…