Chương 789: Một giây đau lòng
Đỗ Phẩm Thượng vội vàng dừng xe, hắn thật sự không biết tại sao Tô Mộc lại bất chợt như vậy, phải biết rằng Tô Mộc luôn là người rất biết khống chế tâm tình, làm sao hiện tại lại đột nhiên như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao? Không có đạo lý, từ nãy đến giờ Tô Mộc cũng chưa nhận được cú điện thoại nào, hay là nói…?
Khi Đỗ Phẩm Thượng theo ánh mắt Tô Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, liền phát hiện tại sao lại như vậy.
Phải biết rằng lúc này trên con đường dành riêng cho người đi bộ, phía trước một cửa hàng đồ uống có hai đạo thân ảnh, trong đó một người chính là Lạc Lâm. Mà chuyện khiến cho người ta tức giận chính là, bên cạnh Lạc Lâm còn có một nam tử. Nam tử này nếu như chỉ đứng yên còn chưa tính, nhưng Đỗ Phẩm Thượng rõ ràng nhìn thấy, hắn có hành động không quang minh chính đại với Lạc Lâm, thỉnh thoảng còn vươn tay, trêu chọc sợi tóc bên tai Lạc Lâm, làm ra cử động thân mật.
Còn Lạc Lâm? Trên mặt mặc dù có chút mất tự nhiên, nhưng không có nhiều ý tứ cự tuyệt. Nàng không cự tuyệt như vậy, làm cho người ta cảm giác không phải mất tự nhiên, mà là một loại xấu hổ. Hơn nữa lúc này trời rất nóng, Lạc Lâm mặc một bộ váy liền áo màu trắng, đứng ở đó càng thu hút sự chú ý của nhiều người. Mặc dù đeo một chiếc mắt kiếng con cóc, nhưng thật sự vô cùng duyên dáng yêu kiều.
Đỗ Phẩm Thượng biết Lạc Lâm!
Bởi vì ban đầu Tô Mộc đã nói với hắn, kêu hắn hỗ trợ điều động công việc cho Lạc Lâm, Lạc Lâm có thể tiến vào đài truyền hình tỉnh làm phóng viên, chính là Đỗ Phẩm Thượng đáp cầu dắt mối, nhờ cậy Khương Ninh. Không có cách nào, ai bảo cha của Khương Ninh là đài trưởng đài truyền hình tỉnh. Có sẵn môn đạo không đi, như vậy không phải là không có đạo lý.
Tô Mộc kêu Đỗ Phẩm Thượng trợ giúp Lạc Lâm, quan hệ của hai người có thể đơn giản được sao?
Chẳng qua Đỗ Phẩm Thượng làm sao cũng không nghĩ tới, Lạc Lâm lại làm ra chuyện như vậy ở chỗ này, đáng chết chính là còn bị Tô Mộc bắt gặp. Lúc này Đỗ Phẩm Thượng cũng không biết nên nói cái gì, bây giờ mới hiểu vì sao Tô Mộc đột nhiên kích động như thế.
Lão sư, có thể có hiểu lầm gì đó?
Đỗ Phẩm Thượng thấp giọng hỏi.
Hiểu lầm?
Tô Mộc trực tiếp lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi đi, ở bên kia sau khi điện thoại của Lạc Lâm vang lên mấy tiếng, liền vội vàng mở máy. Sau khi nhìn thấy người gọi đến, liền mỉm cười với nam tử kia, sau đó đi tới bên cạnh nghe máy.
Bây giờ em đang ở đâu?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Bây giờ… bây giờ em đang ở bên ngoài!
Lạc Lâm cười nói.
Bên ngoài? Làm cái gì?
Tô Mộc không nhượng bộ.
Làm việc. Sao vậy? Anh đang điều tra em sao?
Lạc Lâm cười khanh khách nói.
Làm việc? Trời nóng như vậy, hôm nay còn là chủ nhật, em còn nói em đi làm việc? Công việc của em chính là đi dạo phố sao? Công việc của em chính là cười đùa vui vẻ sao? Em giải thích cho anh đi!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Đỗ Phẩm Thượng ngồi bên cạnh, cảm thụ được nhiệt độ bên trong xe đột nhiên giảm xuống. Khi nhìn về phía nam tử kia, trong mắt cũng không khỏi hiện ra mùi vị lạnh lùng. Thật đúng là ăn gan hùm gan báo, ngay cả nữ nhân của lão sư ta cũng dám nhớ thương. Cho dù là hiện tại, Đỗ Phẩm Thượng vẫn cho rằng Lạc Lâm có thể có nỗi khổ tâm gì đấy. Nhưng nếu không giống như mình suy đoán, Lạc Lâm thật sự làm ra chuyện có lỗi với Tô Mộc, Đỗ Phẩm Thượng tuyệt đối sẽ chơi chết nàng.
Ở thành phố Thịnh Kinh này, không có chuyện gì là Đỗ Phẩm Thượng muốn làm mà không làm được.
Lúc này Lạc Lâm mới ý thức được ngữ khí của Tô Mộc có cái gì không đúng, nghe thấy lời nói lạnh lùng của Tô Mộc, vội vàng cầm điện thoại di động nhìn xung quanh, muốn xem có thân ảnh của Tô Mộc hay không, sau khi phát hiện chỉ phí công, liền nói nhanh:
Tô Mộc, anh hiểu lầm rồi. Không phải như anh nghĩ đâu, thật sự em đang làm việc, chỉ có điều… Ai nha, em không cách nào giải thích qua điện thoại cho anh được…
Vậy sao? Vậy thì đừng giải thích trong điện thoại, cứ mặt đối mặt giải thích đi!
Tô Mộc cầm điện thoại di động, vẻ mặt hờ hững từ bên cạnh vọt ra, đứng trước mặt Lạc Lâm, âm điệu trầm thấp nói:
Bây giờ có thể giải thích chưa?
Tô Mộc. Làm sao anh lại xuất hiện ở đây?
Lạc Lâm ngạc nhiên nói.
Lạc Lâm, hắn là ai vậy?
Không đợi Tô Mộc nói thêm cái gì, nam tử kia liền từ bên cạnh đi tới, hắn mặc một bộ y phục đắt tiền, quét qua Tô Mộc, trong mắt rõ ràng dâng lên vẻ khinh thường, nhìn Tô Mộc giống như nhìn một tên nhà quê. Tin tưởng nếu như không phải Lạc Lâm đang nói chuyện với Tô Mộc…, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn Tô Mộc một cái.
Đây là một người bằng hữu của em!
Lạc Lâm nói, sau khi nói xong, nhìn vẻ mặt Tô Mộc càng ngày càng trầm thấp, vội vàng nói:
Tô Mộc, vị này là Cận Nhân Kiệt, là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi xuất sắc của thành phố Thịnh Kinh, hiện tại chúng em đang…
Hiện tại chúng tôi đang đi dạo phố, thế nào? Có vấn đề sao? Học muội, hắn và em có quan hệ gì?
Cận Nhân Kiệt nhíu mày nói.
Học muội? Xưng hô như thế không biết tại sao, nghe vào trong tai Tô Mộc lại cảm thấy chói tai như vậy, làm sao, chẳng lẽ ngay cả can đảm nói thật với anh em cũng không có hay sao? Người ta gọi em là học muội, em lại nói là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi gì đó, quan hệ khác biệt trong chuyện này, chẳng lẽ anh không biết sao?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Mộc hít sâu một hơi lãnh đạm nói.
Tô Mộc, chuyện này sau này em sẽ giải thích rõ cho anh?
Lạc Lâm gấp gáp kêu lên.
Sau này sao? Không cần!
Tô Mộc lạnh nhạt xoay người, thân ảnh thoáng dừng lại nói tiếp:
Thật ra em cũng biết, em hoàn toàn không cần thiết giải thích cái gì với anh, chỉ cần một tin nhắn báo cho anh là được. Còn nữa, con người anh bất cứ chuyện gì cũng có thể tha thứ, nhưng không muốn tha thứ nhất chính là lừa gạt. Sống trên đời này anh ghét nhất là nói dối, tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong câu đó, Tô Mộc liền quyết đoán rời đi.
Cận Nhân Kiệt nhìn vẻ mặt Lạc Lâm như muốn khóc, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc la lớn:
Ngươi là nam nhân kiểu gì vậy, đây là thái độ gì chứ, tại sao ngươi lại nói học muội của ta như vậy, ngươi…
Ngươi câm miệng cho ta!
Đỗ Phẩm Thượng hờ hững quét nhìn, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt Cận Nhân Kiệt, cười lạnh nói:
Nhà doanh nghiệp trẻ tuổi, Lạc ký giả, cô thật sự khiến cho tôi bất ngờ. Một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi quan trọng như vậy sao? Chói mắt như vậy sao? Nhà doanh nghiệp trẻ tuổi, vị tiên sinh này, không biết anh ở xí nghiệp nào?
Điện tử Huy Hoàng!
Cận Nhân Kiệt rất kiêu ngạo nói.
Điện tử Huy Hoàng phải không?
Khóe miệng Đỗ Phẩm Thượng hiện ra nụ cười lạnh, sau khi quét qua Cận Nhân Kiệt rơi trên người Lạc Lâm:
Lạc ký giả, chỗ lão sư tôi sẽ thay cô trấn an, nhưng tôi nghĩ tốt nhất cô nên nhanh chóng giải quyết xong chuyện này. Tốt nhất là hiểu nhầm, dĩ nhiên nếu như không phải là hiểu lầm, vậy thì không cần bất kỳ giải thích nào nữa. Còn nữa, nếu như nói nhà doanh nghiệp trẻ tuổi của điện tử Huy Hoàng này đáng giá để cho cô phỏng vấn như vậy, vậy thì hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, hắn rất nhanh sẽ không còn tư cách này.
Ngươi có ý gì?
Cận Nhân Kiệt nhíu mày nói.
Không có ý gì! Nếu ngươi nghe không hiểu tiếng người…, ta cũng chỉ có làm ra chuyện, để cho ngươi biết.
Đỗ Phẩm Thượng nói xong liền giơ điện thoại lên, nhấn số gọi đi trước mặt hai người, ngay sau đó một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai hai người.
Điều tra trong thành phố có phải có một xí nghiệp điện tử Huy Hoàng hay không, có liên quan đến một người tên là Cận Nhân Kiệt, nếu xác định thì mau sớm thu mua cho tôi. Tôi bất kể các cậu dùng cách gì, tóm lại trước lúc mặt trời lặn, phải làm xong chuyện này, cứ như vậy!
Sau khi nói xong, Đỗ Phẩm Thượng xoay người rời đi.
Tại sao ngươi lại nói như vậy, ngươi biết điện tử Huy Hoàng là thế nào không? Ngươi biết ta có bao nhiêu tiền không? Ngươi dám nói ngươi muốn thu mua xí nghiệp của ta, ngươi nằm mơ đi, ta không tin tưởng ngươi, giả bộ cái gì chứ.
Cận Nhân Kiệt lớn tiếng hét lên.
Lạc Lâm đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sau giây phút ngây người ngắn ngủi, vội vàng ném hộp đồ uống trong tay vào thùng rác, đuổi theo Tô Mộc. Nhưng đợi đến khi nàng xuất hiện tại đó, Đỗ Phẩm Thượng đã lái xe rời đi, chỉ lưu lại một đạo xe ảnh, nhanh chóng biến mất trong dòng xe phía trước.
Lạc Lâm hồn xiêu phách lạc, lảo đảo bấm số điện thoại của Chu Từ:
Chu tỷ, em nghĩ em làm hỏng chuyện rồi…
Cận Nhân Kiệt không để ý đến ánh mắt của những người bên cạnh, trực tiếp đi tới bên cạnh Lạc Lâm, muốn kéo cánh tay của nàng, lại bị Lạc Lâm né tránh, khi Cận Nhân Kiệt đụng chạm ánh mắt của Lạc Lâm, phát hiện bên trong ánh mắt vừa rồi còn có chút tình nghĩa, lúc này đã biến thành lạnh lùng như đao.
Học muội, em làm sao vậy? Em đừng có gấp, hắn không làm gì được anh đâu, điện tử Huy Hoàng của anh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Cận Nhân Kiệt bất chợt lạnh run, vội vàng nói.
Cận Nhân Kiệt, làm phiền anh sau này đừng gọi tôi thân thiết như vậy, xin gọi thẳng tên của tôi, Lạc Lâm. Còn nữa, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu, sau này anh không cần quản chuyện của tôi. Tóm lại sau này đừng dây dưa đến tôi nữa, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.
Lạc Lâm lớn tiếng nói.
Sau khi nói xong, Lạc Lâm liền xoay người gọi một chiếc xe rời đi.
Cận Nhân Kiệt đứng tại chỗ, trên mặt xẹt qua vẻ lạnh lùng, trong đáy lòng dữ tợn gào thét :
Tiện nhân, thật sự là tiện nhân, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể bỏ rơi ta sao? Quả thực chính là trò cười! Muốn nuốt trọn xí nghiệp của ta, nằm mơ đi. Lạc Lâm, sớm muộn có một ngày tôi sẽ cưỡi lên người cô.
Tất cả những gì vừa phát sinh thật sự là quá nhanh, cho nên những người còn lại còn chưa kịp hiểu là chuyện gì thì chuyện đã kết thúc. Nhưng cho dù là nhìn thấy màn này, cũng không có ai để ý, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, đơn giản chính là cô gái lăng nhăng bị bạn trai bắt được ngay tại trận mà thôi. Chuyện như vậy, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành một tin tức thoáng qua, sau giây phút nghị luận ngắn ngủi, sẽ rất nhanh bị lãng quên.
Nhưng những người còn lại có thể không để ý, người trong cuộc tuyệt đối không thể như vậy.
Giống như Tô Mộc hiện tại, sắc mặt xanh mét ngồi trong xe, từ sau khi ngồi vào, liền hung hăng ném điện thoại di động qua một bên, làm pin điện thoại trực tiếp bay ra. Đỗ Phẩm Thượng ngồi bên cạnh lái xe, cũng không dám nói thêm cái gì.
Tô Mộc trong cơn phẫn nộ, cho dù là Đỗ Phẩm Thượng, tuyệt đối cũng không dám trêu chọc.
Chẳng qua chuyện này, rốt cuộc nên giải quyết như thế nào đây?