Chương 1206: Không người có thể sánh bằng uy vọng! (2)
Bất kỳ kẻ nào cũng có nhược điểm. Chỉ cần có thể tìm đúng nhược điểm này, liền có thể một đòn đánh bại. Ở trong quan trường, bất kỳ một người nào đang ngồi ở trên vị trí nào, tất nhiên cũng thoát đi không khỏi cái vòng này. Nhưng ở trong vòng tròn như vậy, rốt cuộc phải làm như thế nào, làm sao có thể tìm được nhược điểm này, cũng không dễ dàng. Hơn nữa đôi khi có vài nhược điểm, là do anh chủ động để lộ ra. Giống như Trâu Nhất Khoa hiện tại, trước bởi vì Dương Vinh đứng ở phía bên Tô Mộc, ngang nhiên vạch trần với Tô Mộc về vụ án các thiếu nữ mất tích. Nếu không phải hắn nói ra, Tô Mộc chưa chắc có thể biết về vụ án này. Không biết vụ án này, cũng sẽ không liên tiếp phát sinh những chuyện sau đó. Tối thiểu như là Âu Dương Dung sẽ không trở thành mục tiêu bị Tô Mộc chú ý, bị hắn trực tiếp đưa vào trong cục cảnh sát.
Được ăn cả ngã về không chính là nhược điểm của Trâu Nhất Khoa. Hắn cố ý để lộ ra cho Tô Mộc biết.
Nhưng nhược điểm như vậy, Trâu Nhất Khoa để lộ thoải mái như vậy, ở trong lòng hắn, đối với nhược điểm này không có bất cứ tiếc nuối nào. Sự thực đã chứng minh, Tô Mộc quả nhiên là người làm chuyện lớn. Dám đáp ứng hắn, tuyệt đối sẽ nói được thì làm được.
Huyện trưởng như vậy, nếu như còn không đáng theo, vậy Trâu Nhất Khoa thật sự không biết cách đối nhân xử thế.
Lão Dương, hiện tại tôi xem như đã hoàn toàn phục!
Trâu Nhất Khoa ngồi ở bên trong phòng làm việc của Dương Vinh, trên mặt lộ ra tâm tình kích động. Mỗi khi hắn nghĩ đến Tô Mộc thật sự phá được vụ án này, đồng thời đem mười nữ hài Sở Xuân Ny, lông tóc không bị tổn thương dẫn trở về, tâm tình đặc biệt thoải mái.
Hiện tại biết Tô huyện trưởng không phải là loại người như anh nghĩ trước đó rồi chứ?
Dương Vinh nói.
Đúng vậy, tôi thật sự nhầm rồi!
Trâu Nhất Khoa cảm khái nói.
Tô huyện trưởng thật sự khác với Bạch Trác. Cũng khác với Lý Tuyển. Hắn thật lòng muốn làm việc. Không nói nhiều, chỉ riêng việc xây dựng khu Hoa Cảnh, thật sự đã nói xong. Hai ngày tới, Vạn Tượng Phong Đầu sẽ đến trong huyện ký hiệp nghị. Đến lúc đó, huyện Hoa Hải chúng ta thật sự sẽ có một khu hoa cảnh quy mô lớn!
Trong mắt Dương Vinh lóe sáng. Nếu thật sự là như vậy, phần thành tích trên người Dương Vinh đã đủ vững.
Trâu Nhất Khoa rất hâm mộ liếc mắt nhìn Dương Vinh.
Được rồi. Đừng ở chỗ này kích thích tôi, khiến tôi trông thấy mà thèm. Có biết không, hiện tại các phó huyện trưởng trong chính quyền huyện, có ai không hâm mộ anh? Trên tay anh có hạng mục xây dựng khu hoa cảnh này, nếu như thật sự làm tốt, tuyệt đối là thành tích trốn không thoát đâu! Cái khác không dám nói, đi lên một bước là chuyện không có bất cứ vấn đề gì.
Ha ha. Lão trâu anh sao lại nói lời chua chát như thế! Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, tôi không biết có nên nói cho anh nghe chuyện đó hay không?
Dương Vinh cười nói.
Chuyện gì?
Trâu Nhất Khoa hỏi.
. . .
Thật sao?
Vẻ mặt Trâu Nhất Khoa đầy khiếp sợ.
Anh cho là thế nào?
Dương Vinh thần bí nói:
Đây chính là một tư liệu tuyệt đối tin cậy của tôi. Anh suy nghĩ một chút xem. Nếu như thật sự làm dựa theo sự phân phó của Tô huyện trưởng, chúng ta chỉ việc từng bước một đi về phía trước. Tô huyện trưởng có thể quên lợi ích của chúng ta sao? Tô huyện trưởng có bối cảnh cường đại như vậy, anh cho rằng sau khi chúng ta dựa vào, hắn sẽ không coi trọng sao? Hiện tại chuyện phải làm nhất chính là, dốc sức dựa vào, vì Tô huyện trưởng làm việc mới là thật. Còn các chuyện luận công ban thưởng, chính là chuyện sau này. Lão Trâu, đừng trách huynh đệ không chỉ rõ đường cho anh. Nếu như anh thật sự muốn tiến bước, nên sớm chủ động bày tỏ thái độ đi!
Tôi hiểu!
Trâu Nhất Khoa nặng nề gật đầu.
Sớm biết Tô Mộc có bối cảnh như vậy, Trâu Nhất Khoa sao có thể không để ý tới mặt mũi Tô Mộc. Thật đúng là thiếu chút nữa hủy cả tiền đồ của mình.
Sau giờ ngọ!
Buổi trưa, Tô Mộc tự mình mở một bữa tiệc ở nhà khách của chính phủ huyện, chúc mừng mười gia đình của Sở Xuân Ny toàn gia đoàn viên. Trong lúc đó, những lời cảm ơn tạm thời không đề cập tới. Đợi đến buổi chiều, khi Tô Mộc bắt đầu làm việc, trong quan trường toàn bộ huyện Hoa Hải đã truyền nhau về hành động anh hùng vĩ đại của Tô Mộc. Cơ quan trực thuộc bên trong huyện còn tốt một chút, ở mấy hương trấn trong huyện Hoa Hải, lời truyền bá càng lúc càng nhanh. Nhưng chủ yếu nhất chính là không ngừng tạo dựng hình tượng của Tô Mộc.
Trong lịch sử của huyện Hoa Hải, có huyện trưởng nào chịu vì chuyện của dân chúng nông thôn, phiền lòng cố sức như vậy chứ?
Lời hứa của Tô Mộc ba ngày trước được lan truyền xem như là điển hình của một vị quan tốt!
Phải biết rằng đây cũng không phải là chuyện giả tạo gì, mà là chuyện rõ ràng đã phát sinh ở bên cạnh họ. Đám người trên Hắc Tước Trấn ở trong huyện Hoa Hải ít nhiều gì cũng có mối quan hệ thân thích rất rắc rối phức tạp. Ở trong một hệ thống biên chế đầy thân thích như vậy, hình tượng Tô Mộc thật sự càng lúc càng cao lớn. Bọn họ không có cách nào đưa tiền tặng lễ cho Tô Mộc, chỉ có thể thông qua loại biện pháp đơn giản nhất này để diễn tả sự cảm tạ trong lòng.
Nhất là ở trên Hắc Tước Trấn, uy tín của Tô Mộc đạt tới một trạng thái mà trước đó chưa từng có.
Cho dù là lão trấn trưởng Trương Phượng Lâm, hiện tại cũng ngang nhiên biểu thị sự ủng hộ đối với Tô Mộc. Ở trong lòng Trương Phượng Lâm, tâm tư muốn tiếp tục tiến bộ đã tắt. Hắn chỉ muốn vì dân chúng làm ra chút chuyện thật sự, làm ra chút chuyện tốt. Cách làm của Tô Mộc hiện tại quả thực chính là trực tiếp trúng tim gan của Trương Phượng Lâm. Cơ sở hoa cảnh được đầu tư khởi công xây dựng, đây là sự trợ giúp rất lớn đối với kinh tế của Hắc Tước Trấn, sẽ giải quyết hết vấn đề sức lao động vào nghề của Hắc Tước Trấn. Vụ án các thiếu nữ mất tích được phá án và thủ phạm bị bắt giam. Tô Mộc đúng hẹn đem mười nữ hài Sở Xuân Ny trở về, càng làm cho Trương Phượng Lâm với tư cách đảng viên lâu năm cảm động sâu sắc.
Trương Phượng Lâm ở trong Hắc Tước Trấn đã nói, nếu ai dám đối nghịch với Tô huyện trưởng, hắn tuyệt đối không tha cho người đó!
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, Tô Mộc không biết. Hiện tại, hắn đang ngồi ở trong phòng làm việc, xử lý công văn. Chẳng bao lâu, Sở Tranh liền gõ cửa tiến vào, nói là Dương Vinh có chuyện gì đó muốn đến đây báo cáo. Tô Mộc trực tiếp để Dương Vinh tiến vào. Đợi sau khi Dương Vinh đi vào, Tô Mộc liền mỉm cười đánh tiếng mời ngồi xuống.
Huyện trưởng, lần này thật sự phải cảm ơn ngài. Nếu như không có ngài, những hài tử kia thật sự không biết sẽ trở thành thế nào!
Dương Vinh nói.
Được rồi, lão Dương, anh tới chỗ của tôi không phải để nói những lời này!
Tô Mộc nói xong, liền đưa tới một điếu thuốc lá, là loại thuốc đặc cung. Dương Vinh cười híp mắt nhanh chóng nhận lấy, trong lòng lại không hề khó chịu khi bị Tô Mộc gọi là lão Dương. Ngược lại hắn cảm giác rất thư thái.
Lão Dương, không phải là Dương phó huyện trưởng. Điều này nói rõ cái gì? Cách xưng hô thân mật như vậy, chẳng lẽ còn không thể chứng minh địa vị của mình ở trong lòng Tô Mộc sao? Nghĩ đến trên gáy của mình đã khắc một chữ Tô rất lớn, tâm tình Dương Vinh cũng thả lỏng.
Đương nhiên thả lỏng như vậy nói là tâm tình thả lỏng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có, Dương Vinh tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua. Nếu như thật sự làm như vậy, Dương Vinh thật sự không có mắt nhìn. Đây là chuyện Dương Vinh tuyệt đối sẽ không làm!
Huyện trưởng, là như thế này, trải qua hai ngày thực địa khảo sát, Mộ Dung tổng tài của Vạn Tượng Phong Đầu đã quyết định chủ ý, chuẩn bị thành lập điểm thí nghiệm đầu tiên ở Hắc Tước Trấn bên trong huyện chúng ta. Đợi đến khi cơ sở hoa cảnh ở Hắc Tước Trấn được hình thành quy mô, sẽ nói đến chuyện đầu tư sau đó.
Dương Vinh nói.
Chuyện tốt. Lão Dương, thật không ngờ công tác của anh làm rất đúng chỗ!
Tô Mộc cười nói.
Đâu có đâu có. Đều là nhờ huyện trưởng lãnh đạo tốt!
Dương Vinh vội vàng nói.
Nói như vậy, thái độ như vậy, nếu như thật sự đặt ở trước đây, bảo Dương Vinh làm, hắn tuyệt đối sẽ cảm giác toàn thân không thoải mái. Tô Mộc mới bao nhiêu tuổi, sao với con trai mình cũng không hơn bao nhiêu. Bảo mình nói chuyện như vậy, cảm thấy có phần hơi quá đáng. Nhưng hiện tại, lúc Dương Vinh làm ra động tác như vậy, cả người lại không cảm thấy có bất kỳ cảm giác không tự nhiên nào. Ngược lại hắn cảm giác rất tự nhiên. Đây là mị lực đặc biệt của quan trường. Không nói tuổi tác, chỉ có chênh lệch đẳng cấp.
Là anh thì là của anh. Ở chỗ của tôi không nhất thiết phải đùa bỡn như vậy!
Tô Mộc cười nói.
Được, được!
Dương Vinh vội vàng nói.
Chỉ có điều, lão Dương mặc dù nói Vạn Tượng Phong Đầu chuẩn bị ký hiệp nghị với trong huyện chúng ta, nhưng anh vẫn không thể buông lỏng. Phải biết rằng đây là cơ sở đầu tiên được xác định là của huyện Hoa Hải chúng ta. Sau này sẽ có mấy cơ sở khác lần lượt được xây dựng. Cho nên cơ sở đầu tiên này có thể thành công hay không, có thể thành công tới trình độ nào, đều rất quan trọng. Ở trong quá trình này, anh làm Phó huyện trưởng được phân công quản lý ban ngành này, phải làm cho tốt công tác khai thông với bên cục chiêu thương của huyện, phải làm cho tốt công tác khai thông với chính quyền trấn ủy Hắc Tước Trấn, phải làm cho tốt việc khai thông với bên ban tài nguyên quốc thổ trong huyện.
Tô Mộc nói tùy ý như vậy, Dương Vinh ngồi ở phía trước lắng nghe, càng nghe càng cảm giác bội phục. Từ nội dung mỗi hạng mục trong từng lời Tô Mộc nói ra tuyệt đối không giống như Bạch Trác lúc trước, không nói rõ ràng tất cả công tác cần chuẩn bị tốt. Với Tô Mộc ở đây, chỉ cần là ban ngành có liên quan đến đều được Tô Mộc điểm ra một lần. Dương Vinh thật sự không cho rằng, Tô Mộc điểm ra từng cái như vậy chỉ là ứng phó tùy ý, là nghĩ đến đâu điểm tới chỗ đó. Hắn điểm đến ban ngành nào, tuyệt đối đều có liên quan tới việc ký hợp đồng lần này.
Đã sớm nghe nói Tô Mộc giỏi làm kinh tế, hiện tại xem ra quả nhiên là sự thật!
Muốn ở trên phương diện kinh tế gây khó dễ cho Tô Mộc, chắc hẳn toàn bộ huyện Hoa Hải còn chưa có ai có thể làm được!
Tạm thời chỉ những việc này thôi. Anh phải an bài sao cho thật hoàn thiện, tránh xuất hiện bất kỳ cạm bẫy nào, biết không?
Tô Mộc nói.
Được. Tôi hiểu rõ phải làm như thế nào. Huyện trưởng, sau này tôi sẽ trở thành người liên hệ với Vạn Tượng Phong Đầu. Nếu như nói xác định ký hợp đồng, vậy phải mau chóng chuẩn bị nghi thức. Đến lúc đó vẫn mong huyện trưởng tham gia!
Dương Vinh với thần sắc nghiêm túc và trang trọng nói.
Đó là chuyện tất nhiên. Tôi nhất định sẽ đi tới cổ động. Chỉ có điều chuyện như vậy, nếu đã xác định, nên báo cáo thì vẫn phải đi báo cáo với Lý bí thư, biết không?
Tô Mộc lơ đãng chỉ điểm.
Vâng!
Tâm tư Dương Vinh thoáng động.
Mặc dù không biết Tô Mộc làm như vậy là vô tình hay là cố ý, chỉ có điều nếu Tô Mộc phân phó, Dương Vinh chỉ cần nghe theo là được. Đến lúc đó cho dù làm, Tô Mộc cũng sẽ không truy cứu.
Mà thời điểm Tô Mộc muốn Dương Vinh báo cáo với Lý Tuyển, Lý Tuyển đang ở bên trong phòng làm việc, sắc mặt thâm trầm, giống như bão tố muốn bạo phát.