Chương 1207: Xem ai đào hố lớn!
Hiện tại Liễu Linh Lỵ thật sự không biết nên nói gì với Lý Tuyển cho thỏa đáng!
Rõ ràng bây giờ đang là thời kỳ tốt đẹp để hợp tác với Tô Mộc. Ở trong thời kỳ này hai người hợp tác vẫn rất tốt. Nhưng thời kỳ tốt đẹp như vậy lại thật sự bị xé rách ở trong tay của cô. Là cô không muốn cho Tô Mộc cơ hội, không muốn chịu trách nhiệm về mười gia đình trong Hắc Tước Trấn này. Nếu không phải như vậy, phái người đi vào tới đưa đám người Sở Vân Quý về, báo tin cho Phó cục trưởng cục kiến nghị Liêu Thắng, ở trong công việc, chẳng lẽ không phải Lý Tuyển cô trao quyền đi làm sao?
Hiện tại Liễu Linh Lỵ thật sự có nhận thức tỉnh táo đối với Lý Tuyển. Nữ nhân này chính là một chính khách điển hình, vì lợi ích của mình có thể bỏ qua tất cả. Hiện tại Lý Tuyển phẫn nộ là vì cái gì? Đương nhiên là bởi vì Tô Mộc mang về mười thiếu nữ kia. Nếu như nói Tô Mộc cùng mình đối nghịch, lại không có cách nào phá được án kiện kia, Lý Tuyển thế nào cũng dễ nói. Nhưng bây giờ thì sao? Tô Mộc thật sự thành công! Sau khi thành công, Tô Mộc ở trong huyện Hoa Hải sẽ có uy vọng thế nào? Đây là chuyện Lý Tuyển không dám tưởng tượng.
Làm quan ở trong quan trường, anh cần chính là cái gì? Đương nhiên chính là uy vọng, là quyền phát biểu!
Nếu như không có uy vọng tuyệt đối, không có người nào nguyện ý nghe lời anh nói. Dưới tình huống như vậy, cho dù anh là bí thư huyện ủy thì như thế nào? Một lời nói ra lại không có người nào nguyện ý nghe theo, một bí thư huyện ủy bị xem là cái giá không, còn có ai theo? Nghĩ đến việc mình đến huyện Hoa Hải mấy năm qua, vừa nắm huyện Hoa Hải ở trong tay. Nhưng bây giờ Tô Mộc gây ra chuyện như vậy, sợ rằng bố cục của chính đàn huyện Hoa Hải sẽ phát sinh biến hóa.
Cho dù là các thường ủy huyện ủy trước đó đứng ở phía bên Lý Tuyển, cũng sẽ vì vậy mà buông lỏng.
Đây là quan trường!
Ở trong quan trường không có gì ngoài lợi ích vĩnh viễn. Những chuyện còn lại đều là giả tạo. Lý Tuyển có thể buộc bọn họ đến bên cạnh mình, đơn giản chính là dựa vào bối cảnh thâm hậu, hơn nữa còn có lời hứa hẹn. Hiện tại nếu như Tô Mộc đưa ra điều kiện tương tự, bọn họ sẽ xoay người đứng ở trong đội ngũ của Tô Mộc. Điều này quả thực rất bình thường. Hơn nữa phải biết rằng không chỉ có Tô Mộc. Ở bên cạnh còn có một phó bí thư đảng Ôn Lê đang nhìn chằm chằm. Nếu như thật sự cho hắn là người mềm yếu, anh tuyệt đối sẽ bị hãm hại tới mức không bò dậy nổi.
Linh Lỵ, hiện tại trong huyện nói như thế nào!
Lý Tuyển thâm trầm hỏi.
Hiện tại bởi vì Tô huyện trưởng đưa mười thiếu nữ trở về, mọi người đều đang lưu truyền hành động anh hùng của Tô huyện trưởng. Lời truyền trong cơ quan trực thuộc huyện không tính là gì. Nhưng ở trong hương trấn cũng được truyền đi. Bí thư, nếu thật sự truyền đi như vậy nữa, tôi sợ uy vọng của Tô huyện trưởng sẽ trở nên mạnh mẽ, không thể khống chế được.
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng nói.
Nói như thế nào đi nữa, hiện tại Liễu Linh Lỵ vẫn là thư ký của Lý Tuyển. Nếu như thật sự bào chữa quá đáng cho Tô Mộc, vậy ngược lại sẽ khiến Lý Tuyển hoài nghi. Chỉ có điều bây giờ cho dù Liễu Linh Lỵ nói gì khác, Lý Tuyển cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều. Bởi vì hiện tại ngoài Tô Mộc ra, cô ta thật sự không suy nghĩ tới bất cứ vấn đề gì khác.
Hừ!
Lý Tuyển hừ lạnh một tiếng, con ngươi chuyển động, trầm giọng nói:
Nếu nói như vậy, để hình tượng của Tô huyện trưởng tiếp tục cao lên, gọi điện thoại cho Lưu trưởng ban của ban tuyên truyền, bảo cô ấy đi ngay tới chính quyền huyện một chuyến, nói là tôi nói, bảo trưởng ban Lưu Á cố gắng hết sức thu thập về thái độ chính trực của Tô huyện trưởng, làm ra một chuyên đề tin tức ở trong huyện Hoa Hải!
Trong lòng Liễu Linh Lỵ thấy ớn lạnh!
Lý Tuyển làm vậy là muốn đối phó với Tô Mộc! Hơn nữa một chiêu này thật độc ác. Một đao xuống cắt Tô Mộc thương tích đầy người. Hiện tại mặc dù là đang lưu truyền, nhưng dù sao cũng là lưu truyền, không có lực ảnh hưởng lớn cho lắm. Nếu như thật sự làm thành một chuyên đề báo cáo, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng. Tạm thời không nói đến bắn súng phải bắn chim đầu đàn, chuyện này với Tô Mộc có quan hệ sao? Là Tô Mộc thật sự vào sinh ra tử cứu ra, còn thế nào nữa?
Nghĩ đến Lý Tuyển đào lên cái hố này đủ sâu, trong lòng Liễu Linh Lỵ liền thấp thỏm, không biết lần này Tô Mộc sẽ tiếp chiêu thế nào.
Được. Để tôi đi an bài!
Liễu Linh Lỵ nói.
Thôi đi. Vẫn gọi tới số điện thoại này cho tôi!
Lý Tuyển nói.
Vâng!
Ngay thời điểm Liễu Linh Lỵ xoay người rời phòng làm việc, phía sau đã vang lên tiếng nói chuyện của Lý Tuyển.
Trưởng ban Lưu Á sao? Chỗ tôi có chuyện cần cô đi làm. Đúng, chính là Tô huyện trưởng hiện tại của chúng ta. Vậy thì thế nào. . .
Liễu Linh Lỵ không có cách nào lộ liễu gọi điện thoại báo tin cho Tô Mộc, cho nên chỉ có thể ngồi ở phía sau bàn làm việc, lén lén lút lút nhắn tin cho Tô Mộc. Bên kia, sau khi Tô Mộc nhận được tin nhắn này, khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh đầy giễu cợt.
Lý Tuyển, nếu như cô thật sự muốn chơi với tôi, tôi tuyệt đối sẽ theo tới cùng!
Cuộc sống quan trường như vậy mới thú vị. Nếu chỉ có một mình tôi lăn qua lăn lại thật không có bao nhiêu sức lực. Dù sao từ khi tôi tiến vào quan trường đến bây giờ, cũng không phải chỉ dựa vào vận khí tốt tuyệt đối mới đi đến trình độ như bây giờ. Tôi thật ra muốn xem thử, cô chuẩn bị cái hố thế nào để hại tôi.
Nghĩ tới đây, con ngươi Tô Mộc chuyển động, trực tiếp gọi điện thoại ra ngoài, cho Tưởng Hoài Bắc.
Sau khi Tưởng Hoài Bắc nghe Tô Mộc nói xong, không nhịn được bất đắc dĩ cười.
Gia hỏa cậu thật sự điên rồi. Cậu nhất định phải làm như vậy sao? Nếu thật sự làm như vậy, có nghĩa là cậu cùng ban tuyên truyền huyện nảy sinh sự ngăn cách. Đến lúc đó nếu như cậu còn muốn tranh thủ tới trưởng ban tuyên truyền huyện, sẽ gặp khó khăn!
Khó khăn sao? Không chừng trong họa lại được phúc! Anh Tưởng, cứ làm như vậy đi. Chỉ có điều không nên quá nóng vội. Đợi đến khi ở bên tôi xác định xong, phía bên anh mới hành động!
Tô Mộc cười nói.
Được, tôi biết!
Tưởng Hoài Bắc nói.
Đúng rồi, chuyện Âu Dương Dung xử lý như thế nào? Có phải đến bây giờ vẫn chưa có quyết định hay không?
Tô Mộc hỏi.
Bị cậu nói đúng rồi. Hiện tại, chuyện của Âu Dương Dung có chút phiền phức. Bởi vì đã có người đứng ra, thay Âu Dương Dung gánh vác tất cả mọi chuyện! Hơn nữa thái quá nhất chính là, ngôi biệt thự kia thật sự đứng tên của người đó.
Tưởng Hoài Bắc nói.
Là ai?
Tô Mộc cau mày nói.
Ban Đầu!
Tưởng Hoài Bắc nói.
Ban Đầu? Không ngờ là hắn!
Trong đầu Tô Mộc liền hồi tưởng lại. Lúc đó ở trong biệt thự, người đó tay cầm súng, nổ súng uy hiếp. Hắn đã bị hình cảnh bên cạnh Lý Dật Phong bắn nát bàn tay. Thật không ngờ bây giờ hắn lại chủ động ra mặt nhận toàn bộ trách nhiệm trong việc này. Đã biết Âu Dương gia có hậu chiêu. Quả nhiên là như thế. Nếu như trong này không phải là việc Âu Dương gia làm, Ban Đầu sao có thể nhận được tin tức! Thật sự cho rằng dưới tình huống không có người thông báo tin tức dưới tình huống, Ban Đầu sẽ nhận trách nhiệm trong mọi chuyện sao?
Anh Tưởng, cứ xử lý cho công bằng là được!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Yên tâm đi, trong thành phố biết sẽ phải làm sao. Cho dù lần này Âu Dương Dung có thể tránh được một kiếp, cũng đừng mong nhẹ nhõm được như vậy. Thật ra, người Âu Dương gia đã biết chuyện này là do cậu đưa tới. Bọn họ sợ rằng sẽ đi tìm cậu. Cậu phải cẩn thận một chút.
Tưởng Hoài Bắc nói.
Tìm tôi?
Tô Mộc cười nhạt xem thường nói:
Tôi thật sự không tin bọn họ có thể gây khó dễ được với tôi?
Sau giờ ngọ. . .!
Ngay khi Tô Mộc vừa bước từ trong phòng Mộ Dung Cần Cần ra, nghĩ tới việc phải nói chuyện cùng Trâu Nhất Khoa, đúng lúc này Lưu Á đi qua. Đương nhiên Lưu Á cũng không phải đi qua một mình. Sau lưng cô ta còn có mấy người nữa đi cùng. Đó là người của đài truyền hình huyện và tòa soạn báo huyện.
Ở huyện Hoa Hải, hai ban ngày này chính là công cụ dư luận mạnh nhất mà ban tuyên truyền huyện ủy nắm giữ. Mà lúc này, người có thể đi theo Lưu Á đến đây, tất nhiên là tinh anh nhân tài. Nhưng bọn họ lại không bị an bài theo chặt Lưu Á. Theo sát Lưu Á chính là một người làm việc trong ban tuyên truyền của huyện ủy, là Hoàng Năng. Là một cây bút được Lưu Á chọn trúng. Trên pương diện chơi văn chữ thật sự không tồi. Sở dĩ cô ta dẫn theo người của đài truyền hình và tòa soạn báo huyện đến đây, chẳng qua là đề phòng nếu có chuyện chẳng may xảy ra, Tô Mộc muốn nói lớn đặc biệt nào đó.
Lưu trưởng ban!
Sở Tranh nhanh chóng đứng lên nói.
Tiểu Sở, thế nào? Tô huyện trưởng hiện tại có rảnh rỗi hay không?
Lưu Á hỏi.
Lưu trưởng ban chờ một lát. Tôi đi báo cáo!
Sở Tranh gõ cửa đi vào. Trâu Nhất Khoa đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy Lưu Á đến đây, liền quả quyết dừng lại, không tiếp tục đi tới nữa. Nếu như thật sự đi qua, vậy đúng là không có mắt nhìn.
Lưu trưởng ban, mời vào!
Sở Tranh rất nhanh liền đi ra. Sau khi Lưu Á ra hiệu cho Hoàng năng theo mình đi vào phòng làm việc, Tô Mộc cũng từ chỗ ngồi đứng lên, mặt tươi cười nhìn Lưu Á.
Lưu trưởng ban, sao ngày hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ tôi thế?
Chỉ là một câu nói rất bình thường như vậy, nhưng lọt vào trong tai Lưu Á lại khiến cô ta suy nghĩ không ngừng. Tô Mộc nói lời này không phải đang nhắc nhở, mình từ trước đến nay không chủ động tới nơi này báo cáo công tác chứ? Đây là tiến hành gõ đối với mình sao? Nhất định là như vậy!
Có thể trở thành trưởng ban tuyên truyền của huyện ủy, nói thật, Lưu Á không chỉ có năng lực mạnh mẽ, bản lĩnh quan sát lời nói và sắc mặt cũng rất mạnh. Sau khi nghe Tô Mộc nói lời này, cô ta vội vàng cười nói:
Tô huyện trưởng, ngài không phải là mỗi ngày bận trăm công nghìn việc sao? Tôi nào dám tùy tiện tới đây làm phiền ngài công tác!
Ha ha, ngày hôm nay qua là có chuyện gì phải làm sao?
Tô Mộc ra hiệu Lưu Á ngồi xuống sau đó cười hỏi.
Tô huyện trưởng, lần này tôi qua chủ yếu là muốn làm một chuyên đề đưa tin cho ngài. Người này là Tiểu Hoàng, Hoàn Năng người của ban tuyên truyền huyện ủy chúng ta. Chuyên đề đưa tin lần này sẽ do hắn tới làm. Chuyện chủ yếu là về hành động của Tô huyện trưởng khi nghĩ cách cứu viện lần này, giải cứu mười thiếu nữ của Hắc Tước Trấn bị mất tích ra. Tô huyện trưởng, ngài cũng biết hiện tại huyện Hoa Hải chúng ta có nhu cầu cấp bách chính là tư liệu sống như ngài. Cho nên vẫn mong Tô huyện trưởng ra sức ủng hộ công tác của ban tuyên truyền huyện ủy chúng ta!
Lưu Á mỉm cười nói.
Lưu Á nữ nhân này là một người thông minh. So với Lý Tuyển, rõ ràng suy nghĩ càng có chủ trương hơn!
Thật ra lần này Lưu Á qua, trong lòng cũng không nắm chắc, không biết Tô Mộc sẽ nói ra những lời như thế nào. Nhất là khi Lưu Á chạm đến ánh mắt Tô Mộc, có cảm giác bị nhìn thấu, tim Lưu Á đập nhanh hơn. Đồng thời, cô ta thật sự không biết Tô Mộc rốt cuộc làm sao làm được.
Với tuổi tác như hắn, làm sao có thể nắm giữ được ánh mắt như vậy?
Muốn tuyên truyền sao? Được, tôi phối hợp, chỉ có điều. . .