Tô Mộc, tha thứ cho em đi mà không từ giã. Em thật sự không biết nếu như đợi đến khi anh tỉnh lại, phải đối mặt với anh như thế nào. Có biết không? Đêm qua em thật sự rất hạnh phúc. Là anh đã biến em thành một nữ nhân chân chính. Chuyện tối ngày hôm qua, em không hối hận. Về phần em, anh cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Em sẽ không đi loạn. Em sẽ trở lại kinh thành. Nếu có thể anh hãy xem như chuyện xảy ra giữa chúng ta tối hôm qua từ trước tới nay chưa từng phát sinh. Em không muốn cùng anh xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào nữa. Tô Mộc, anh là một người đàn ông tốt, quên em đi! Chuyện của Mộc Thanh, vẫn mong anh hỗ trợ chiếu cố một chút. Việc trị liệu cho đứa trẻ Lưu Thắng kia, cũng hi vọng anh có thể dàn xếp tốt. Còn muốn nói thêm vài điều, nhưng không biết nên nói cái gì. Cứ như vậy đi.
Cứ như vậy đi!
Bốn chữ này thật sự giống như là một con dao hung hăng đâm vào tim Tô Mộc.
Cái gì gọi là quên em? Chẳng lẽ em cho rằng phát sinh ra chuyện như vậy, anh có thể làm như không có gì phát sinh sao?
Tô Mộc mặc dù ở trong vấn đề nam nữ có chút hoang đường, nhưng hoang đường như vậy lại không có nghĩa là không biết phân biệt nặng nhẹ.
Khương Mộ Chi, từ thời khắc em trở thành nữ nhân anh, anh sẽ không để cho em tiếp tục bị ủy khuất nữa.
Abg đã từng nói nếu như en thật sự muốn rời khỏi anh, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng nếu như em bị tác động của bên ngoài, khóc thút thít rời đi, không quan tâm đối phương là ai, anh đều sẽ không để cho bọn họ thực hiện được. Lại nói, em thật sự đủ lỗ mãng. Tối hôm qua lên anh đã nói chuyện với em, lẽ nào em quên rồi sao?
Anh có từng nói bệnh của lão gia tử Khương Đào Lý là bệnh nan y sao? Hơn nữa cho dù là bệnh nan y, chỉ cần có anh ở đây, sẽ là chuyện lớn sao?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc khổ sở cười, tiện tay cầm trang giấy gấp lại bỏ vào trong túi, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Khương Mộ Chi. Chỉ có điều bên kia đã tắt máy. Tô Mộc biết chắc sẽ như vậy, cho nên gửi một tin nhắn ngắn qua.
Đợi đến khi an bài xong những việc này, hắn mới đứng dậy thu thập thỏa đáng, rời khỏi tiểu khu đó.
Khi Tô Mộc trở lại văn phòng làm việc tại Huyện Ủy, còn ngồi chưa vững, Mộ Bạch đã từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói:
Bí thư, trong huyện chúng ta vừa phát sinh một việc. Là trong thành phố có một tổ điều tra xuống, đặc biệt nhằm vào việc huyện chúng ta vừa cho dừng thi công năm hạng mục công trình. Lúc này bọn họ đang trên đường tới huyện trấn bên kia. Tôi biết người dẫn tổ điều tra. Đó là văn phòng chính phủ thành phố. Trong tổ điều tra còn có người của cục giao thông và xây dựng thành phố.
Nghe được Mộ Bạch nói vậy, ánh mắt Tô Mộc không khỏi lạnh lẽo.
Tới thật đúng lúc!
Từ thời khắc Tô Mộc nhận được điện thoại của Kỷ Triết Học, đã biết trong thành phố chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, sẽ làm lớn chuyện ở trên phương diện chuyện này. Bây giờ nhìn lại quả nhiên là như vậy. Không ngờ trực tiếp phái xuống tổ điều tra. Làm vậy là muốn hoàn toàn xử lý mình sao? Là muốn từ bên trong tìm ra được nhược điểm của mình sao? Nếu như vậy, các người chỉ có thể hết hy vọng. Ta làm việc từ trước đến nay cũng không sẽ dùng việc công cho việc tư!
Chuyện này là ai tiếp đãi?
Tô Mộc hỏi.
Là phía bên chính phủ huyện. Chịu trách nhiệm tiếp đãi là Phó huyện trưởng Dương Thiện.
Mộ Bạch nói.
Dương Thiện?
Lông mày Tô Mộc rướn lên. Phía bên chính phủ huyện ngoài phó huyện trưởng thường vụ Dư Thuận đã bị mình kéo qua. Các Phó huyện trưởng còn lại vẫn đứng ở phía Hầu Bách Lương. Hầu Bách Lương có thể nắm huyện Ân Huyền trong tay nhiều năm như vậy, đối với chính phủ huyện vẫn có khả năng cầm giữ.
Hơn nữa phải biết rằng huyện Ân Huyền không giống với các huyện khu khác. Không ngờ có chừng sáu Phó huyện trưởng. Ở huyện Ân Huyền như vậy, Phó huyện trưởng thật sự có hơi nhiều.
Xem ra Dương Thiện này là người của Hầu Bách Lương.
Chỉ là Dương Thiện này rốt cuộc có biết chuyện kế tiếp sau khi Kỷ Triết Học an bài tổ điều tra này hay không?
Đường của huyện trấn bên kia sẽ không xuất hiện bất ngờ gì chứ?
Tô Mộc hỏi.
Tuyệt đối sẽ không!
Mộ Bạch quả quyết nói:
Ba con đường của huyện trấn đều đã an bài người tốt. Phụ trách chính là dẫn dắt giao thông. Về phần nói đến con đường bị hỏng, đều bị đánh dấu trọng điểm ra, tất cả đều vây lại.
Nói vậy, cứ để như thế đi. Nếu người ta đến đây điều tra thì để người ta điều tra. Trong huyện nên làm như thế nào thì làm như thế. Không cần thiết phải cố ý tiến hành ứng phó.
Tô Mộc nói.
Vâng!
Mộ Bạch gật đầu nói.
Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, chỉ cần gặp phải tổ điều tra xuống, lấy tư cách trong huyện dù thế nào cũng chắc chắn sẽ tích cực phối hợp mới đúng. Nhưng bây giờ, nếu các người không dựa theo quy định mà an bài, vậy đừng trách tôi đối với các người cũng không làm theo quy định.
Tô bí thư!
Mạnh Thường Trực đúng lúc đi tới.
Lão Mạnh, thế nào?
Tô Mộc hỏi.
Là như vậy, trước đó không phải bí thư bảo tôi an bài chuyện kiểm tra sức khỏe cho cán bộ lãnh đạo trong toàn huyện sao? Tôi đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai là có thể tiến hành. Chỉ có điều vì các đồng chí khác tránh không được có việc bận, nên buổi chiều thường ủy huyện ủy có thể tiến hành kiểm tra sức khoẻ.
Mạnh Thường Trực nói.
Tốc độ như vậy là đủ rồi!
Không có cách nào không tới!
Đây là chuyện Tô Mộc phân phó tiếp theo, là vì trách nhiệm đối với cán bộ lãnh đạo trong toàn huyện. Nếu như nói chuyện như vậy lại gây khó dễ, thật sự không có chuyện gì khác có thể mời tới được
Lại nói, bệnh viện huyện và cục vệ sinh bên kia đối với loại hoạt động kiểm tra sức khoẻ này, từ trước tới nay đều có sự chuẩn bị. Chỉ cần có mệnh lệnh, tuyệt đối có thể bắt đầu trong thời gian rất ngắn.
Như vậy sao. . .
Tô Mộc hơi trầm ngâm một chút, sau đó trực tiếp nói:
Vậy trước tiên bắt đầu kiểm tra sức khoẻ từ thường ủy huyện ủy đi. Đem văn kiện truyền đạt mệnh lệnh xuống, để mỗi người bọn họ đều dựa theo thời gian và theo trật tự để tiến hành. Nếu có ai đó thật sự không bớt ra được thời gian, lưu lại đến ngày mai. Chỉ có điều anh phải nhớ kỹ, nếu là vì sức khỏe của lãnh đạo toàn huyện, tuyệt đối không thể bỏ sót bất kỳ kẻ nào, biết không?
Vâng, tôi hiểu được. Chuyện này tôi sẽ tự mình đi làm.
Mạnh Thường Trực nói.
Được!
Tô Mộc cười nói.
Chỉ có điều Tô bí thư, ngài có nghe nói hay không? Ngay sáng sớm hôm nay, trong thành phố phái xuống một tổ điều tra, đặc biệt nhằm vào hạng mục tạm dừng công trình xây dựng ở huyện chúng ta. Tôi nghe người trên thành phố nói, đây là do Kỷ phó thị trưởng tự mình chủ động quản lý.
Mạnh Thường Trực nói.
Mạnh Thường Trực vẫn tương đối đáng tin, biết gặp phải chuyện như vậy đầu tiên là tiến hành báo cáo. Thái độ như vậy chính là tốt nhất. Tô Mộc mỉm cười nói:
Trong thành phố đã như vậy, cứ tùy bọn họ đi. Huyện ủy chúng ta dù sao cũng không nhận được thông báo, vậy cứ coi như không có chuyện này. Nên làm cái gì thì làm cái đó đi. Tôi cũng muốn xem thử, quyết nghị đã trải qua huyện Ân Huyền quyết định, còn có ai có thể phủ định được.
Vâng!
Mạnh Thường Trực gật đầu nói.
Nói đến đây Mạnh Thường Trực cũng cảm giác rất không thoải mái. Phải biết rằng tỏng chuyện này người sáng suốt đều có thể biết, Tô Mộc làm đúng. Hạng mục năm công trình này đã sớm nên dừng xây dựng. Tô Mộc làm như vậy là theo lòng dân.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, trong chuyện này Tô Mộc cũng không phải chuyên quyền, mà đi theo đúng trình tự chính quy, là thông qua trên hội thường ủy huyện ủy.
Chuyện đã thông qua, hình thành nghị quyết, các người trong thành phố làm ra tổ điều tra như vậy là có ý muốn như thế nào? Là muốn gây khó dễ cho Tô Mộc sao? Nếu thực sự là như vậy, các người chỉ sợ cũng sẽ gặp xui xẻo.
Mạnh Thường Trực tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn, những người này ở trên địa bàn của mình gây chuyện. Không có nghe thấy sao? Không nhận được thông báo, bất kỳ ban ngành nào, bất kỳ kẻ nào cũng dựa theo an bài trước đó để làm việc. Đây cũng chính là nói, nếu ai dám chủ động đi tới tìm tổ điều tra, vậy chuẩn bị tinh thần bị Tô Mộc thu thập đi.
…
Chính phủ huyện, phòng làm việc của huyện trưởng.
Lúc này Hầu Bách Lương ngồi ở chỗ này, thần sắc rõ ràng có chút sung sướng. Không nói chuyện khác, chỉ riêng về tổ điều tra đến đây, khiến hắn cảm giác là hành vi rất không tệ.
Hầu Sổ Căn triển khai hoạt động thế nào, mình mặc dù không có đi hỏi thăm, nhưng cũng có thể đoán được một chút. Huyện Nhất Kiến mấy năm nay ở dưới sự ủng hộ của mình, chẳng những ở trong huyện Ân Huyền này lăn lộn phong sinh thủy khởi, ở trong thành phố cũng chịu trách nhiệm xây dựng một ít hạng mục.
Quan hệ giữa Hầu Sổ Căn và Kỷ Triết Học cũng xem như không ệ.
Có đôi khi Hầu Bách Lương cũng biết, quan hệ của mình chưa chắc đã rộng bằng Hầu Sổ Căn. Mình có thể ngồi vững trên vị trí huyện trưởng này, phần nhiều chính là dựa vào phó bí thư Thị ủy Giang Hà. Mà ở cấp thành phố, chỗ dựa của Hầu Bách Lương cũng chỉ là Giang Hà. Hắn không có khả năng đứng ở trong đội ngũ của người khác.
Nhưng mà Hầu Sổ Căn lại khác!
Có thân phận xí nghiệp gia, Hầu Sổ Căn có thể qua lại gặp gỡ với rất nhiều người. Giống như chuyện lần này, Hầu Bách Lương chỉ hơi chỉ điểm xuống một chút, chuyện còn lại đều là do Hầu Sổ Căn triển khai hoạt động.
Tô Mộc, đầu năm nay tôi cũng không tin không điều tra được vấn đề gì. Bất cứ chuyện gì chỉ cần muốn truy cứu, chung quy có thể có vấn đề nhảy ra. Anh dám ngang nhiên ngừng năm hạng mục công trình trong huyện như vậy, cứ chờ bị tổ điều tra điều tra đi.
Hầu Bách Lương tự nói.
Loại người mới đến như anh, nếu như bị trong thành phố quát lớn, uy tín trong nháy mắt xuống dốc không phanh. Nói vậy, Hầu Bách Lương tôi vẫn có thể nắm giữ đại cục ở huyện Ân Huyền. Tôi thật sự không tin, năm công trình này, anh có thể dễ dàng giải quyết được hết.
Reng reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Hầu Bách Lương đổ chuông. Sau khi tiếp nhận, bên kia là giọng nói của Hầu Sổ Căn.
Anh, hiện tại anh đã biết năng lực của em chưa?
Biết năng lực của cậu rồi. Nhưng chuyện này cậu tốt nhất là làm đẹp một chút cho tôi.
Hầu Bách Lương nói.
Anh cứ yên tâm đi. Biết người dẫn đội là ai không? Đó là Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố La Ý. La Ý và em là quan hê lâu năm. Lần này lại nhận mệnh xuống tới. Bên kia có Kỷ phó thị trưởng, La Ý biết phải làm chuyện này thế nào. Anh, anh cứ chờ đi. Không bao lâu nữa, tất cả năm hạng mục công trình đều có thể khởi công.
Hầu Sổ Căn tự tin nói.
La Ý sao?
Hầu Bách Lương tự nói.
La Ý, Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố, là người theo sát Kỷ Triết Học. Trước đây nếu như không phải nhờ có Kỷ Triết Học, La Ý là kiên quyết không có khả năng được đề bạt lên. Trên cấp bậc hành chính, La Ý là cấp phó xử.
Kỷ Triết Học lần này xem ra là chơi thật, không ngờ để La Ý dẫn đội xuống. Chỉ có điều không biết lần này thái độ của thành phố là gì? La Ý lúc này lại đang làm những gì?
La Ý sao?
La Ý lúc này đang đứng ở trên đường của huyện trấn, hai tay chống nạnh, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu căng, chỉ trỏ.