Quan Bảng

Chương 1327: Chương 1327: Trò chơi trưởng thành




Một giấc này ngủ rất ngọt ngào!

Trong trí nhớ Chương Linh Quân đã không rõ mình ngủ ngon như thế là khi nào, ngủ một giấc no đủ. Thân thể thường xuyên đắm chìm trong cảm giác bi thương, hiện tại cảm giác này trở về, làm cho nàng thoải mái muốn rên rỉ một tiếng. Khi nàng mở mắt ra thì thấy ngoài cửa mặt trời đã lên cao.

Đây là cuối tháng tám, sắp bước vào thời hoàng kim tháng chín, cho nên nói buổi sáng rời giường là giữa hè khô nóng, nhưng cũng sinh ra cảm giác nhẹ nhõm làm cho nàng thật sự vui vẻ.

Không xong, muộn rồi!

Đột nhiên Chương Linh Quân nghĩ đến hôm nay Hoàng Tiệp nói sẽ họp, định thời gian là tám giờ rưỡi sáng, hiện tại nhìn trời không giống tám giờ rưỡi. Dưới tình thế cấp bách, Chương Linh Quân nhanh chóng lao ra khỏi chăn.

Nhưng mà khi Chương Linh Quân vừa mới vén chăn lên định xuống giường, thân thể sững sốt. Nàng ý thức được đây không phải phòng nàng thuê, đây là nơi nào? Tại sao mình trần như nhộng thế này? Phải biết rằng chính mình mặc dù nói có đôi khi ưa thích ngủ trần, nhưng mà không có đạo lý ở nơi lạ lẫm này a?

Xảy ra chuyện gì?

Chương Linh Quân che miệng lại, định kêu thì bụm mặt nuốt trở về, lập tức nhanh chóng lật chăn lên, đầu óc bắt đầu hoạt động. Chẳng qua khi nàng nhớ lại, phát hiện bên ngoài bể bơi có một thân ảnh đi vào. Đối phương bơi lội nhanh nhẹn, mà tư thế thật tiêu chuẩn, hắn giống như con cá linh động trong nước.

Là Tô Mộc!

Chương Linh Quân khẩn trương biến mất, mà chuyển biến thành hương vị không rõ. Bởi vì người nọ là Tô Mộc. Cho nên nói Chương Linh Quân mới không kêu lên, mới tiêu trừ khẩn trương và khủng hoảng. Nhưng cũng không có nghĩa Chương Linh Quân không khẩn trương, nhưng mà không còn sợ hãi mà thôi.

Là như thế này!

Thời điểm Chương Linh Quân nhớ đứt quãng, trên mặt đỏ bừng. Nàng không nghĩ tới chính mình lại làm như vậy.

Nếu như không phải mình ngủ, xem chừng Tô Mộc sẽ thành chuyện tốt với nàng! Không đúng, chẳng lẽ nói quần áo của mình do Tô Mộc cởi ra sao? Nghĩ đến thân thể mình bị Tô Mộc xem sạch, Chương Linh Quân lại khẩn trương lên, tim đập rộn ràng, trái tim như nhảy lên cổ họng.

Mình làm sao dám gặp người đây?

Chương Linh Quân mặc dù nói đã sớm muốn buông lỏng phát tiết một phen. Nhưng dù sao không có chính thức nghĩ tới. Đêm qua cũng là ma xui quỷ khiến. Là thừa dịp say rượu muốn muốn hảo hảo phát tiết một phen, hiện tại chính thức thanh tỉnh thì không biết nên đối mặt với hắn thế nào! Nên đối mặt tình cảnh này ra sao?

Là đi?

Là lưu?

Chương Linh Quân ngẩng người nhìn qua cửa sổ bên ngoài, lúc nàng đang ngây người, không có lưu ý đến Tô Mộc đi ra lúc nào, thời điểm này xuất hiện trước mặt của nàng. Trên mặt tươi cười như mang theo gió xuân, trên tóc vẫn còn nước đang chảy xuống. Càng làm cho người ta cảm giác nhu hòa và yên lặng.

Tiểu Quân tỷ, tỷ tỉnh rồi!

Tô Mộc cười nói.

Ah!

Đột nhiên Chương Linh Quân bị làm bừng tỉnh, nhìn Tô Mộc đang đứng trước mặt, tranh thủ cuộn mình lại, hai tay cầm chăn che chắn.

Anh vào lúc nào?

Tô Mộc thật sự im lặng! Biết rõ ngươi có phản ứng như vậy, nhưng cũng không cần mãnh liệt như thế chứ? Tất cả mọi người là người trưởng thành, ta sở dĩ tiến vào, cũng là bởi vì muốn nói chuyện mà thôi. Dù sao chúng ta vừa rồi không có chính thức làm cái gì, cho nên ngươi không cần phải như thế.

Nghĩ vậy, Tô Mộc chẳng những không có rời khỏi, ngược càng đứng ở cửa sổ, mỉm cười nói:

Tiểu Quân tỷ, chuyện đêm qua tỷ có khả năng còn ấn tượng nha. Cho nên chuyện cụ thể tôi không nói, tôi chỉ muốn nói cho tỷ biết, y phục trên người là tôi cởi, hiện tại cũng giặt rồi, đặt ngay ở đó. Về phần nói tỷ muốn truy cứu trách nhiệm cởi quần áo gì đó, chờ sau khi mặc tử tế đi ăn điểm tâm rồi nói sau.

Nói xong Tô Mộc liền quay người rời phòng!

Lúc này chỉ còn lại mình Chương Linh Quân, nàng tranh thủ thời gian cầm y phục lên mặc, nhưng mà sáng sớm mặc lễphujc, nhìn thế nào cũng quỷ dị, cho nên khi nàng đi ra ngoài làm mọi người ngạc nhiên.

Nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp!

Chương Linh Quân mặc tử tế, trực tiếp ra khỏi phòng, nhìn qua đang ngồi trước bàn ăn, Tô Mộc xem béo, trên mặt mang theo thần sắc phức tạp, cắn môi đi qua, chậm rãi ngồi đối diện Tô Mộc.

Tiểu Quân tỷ, ngày hôm qua…

Chuyện hôm qua tôi không muốn nghe, anh cũng không nói! Tô Mộc, tôi biết rõ đêm qua mình kích động, cho nên làm ra chuyện có thể là do xúc động. Bất kể chúng ta có xảy ra chuyện gì hay không, tôi đều hy vọng anh sẽ quên.

Chương Linh Quân trực tiếp đánh gãy Tô Mộc lời nói, thái độ có chút cường ngạnh nói.

Thái độ này làm cho Tô Mộc nhíu mày. Chuyện này không giống Chương Linh Quân trong ấn tượng của hắn, chẳng lẽ nói tất cả đêm qua là do cồn kích thích? Nàng chỉ muốn phát tiết một phen? Nhưng mà mình trở thành Ngưu Lang như vậy sao? Nghĩ vậy, Tô Mộc tâm tình không tốt.

Tiểu Quân tỷ, tôi biết rõ!

Tô Mộc nói ra.

Tô Mộc, anh biết tôi bây giờ độc thân, cho nên nói tôi không muốn phát sinh chuyện còn lại.

Chương Linh Quân nói ra.

Tôi biết rõ! Tiểu Quân tỷ, tỷ yên tâm, đêm qua hai người chúng ta không có chuyện gì, chỉ hơi tiếp xúc thân mật mà thôi. Về phần nói tới, cũng đơn giản là tôi xem sạch thân thể tỷ thôi, tôi nhất định phải thừa nhận. Nhưng hiện tại tỷ bảo tôi làm thế nào? Tôi không cách nào trả lại cái gì.

Tiểu Quân tỷ, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi biết rõ trong lòng tỷ muốn giải phóng nội tâm của mình, tôi cũng không cầm các chuyện này đi áp chế gì đó. Tỷ cũng không cần lo lắng tôi quay phim hay chụp ảnh gì.

Tiểu Quân tỷ, tôi ăn no, hôm nay tôi có chuyện phải đi. Căn phòng này tôi đã làm thủ tục trả phòng, tỷ có thể chờ ở đây tới mười hai giờ. Về phần nói điện thoại di động của tỷ, vừa rồi có điện thoại vang lên, hẳn là Hoàng Tiệp, tỷ có thể đi trở về, cứ như vậy đi!

Nói xong những chuyện này, Tô Mộc liền đứng dậy trực tiếp rời khỏi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.

Chương Linh Quân nhìn Tô Mộc mặc quần áo chỉnh tề xong, mỉm cười biến mất, toàn thân nàng như bị sấm rền đánh trúng, ngơ ngác ngồi ở trên ghế, thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện thái độ của mình không đúng, thế cho nên làm cho Tô Mộc hiểu lầm.

Nhưng mà Chương Linh Quân cố tình muốn giải thích với Tô Mộc, rồi lại không biết nên giải thích thế nào. Thân phận mình bây giờ là cái gì, chính mình xứng đôi với Tô Mộc sao? Nghĩ đến ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc lúc gần đi, Chương Linh Quân thậm chí có xúc động muốn khóc. Lúc này Hoàng Tiệp lại gọi điện tới.

Cô bây giờ đang ở đâu?

Hoàng Tiệp thẳng tiếp hỏi.

Ô ô!

Chương Linh Quân giống như tìm được tổ chức, khi nghe Hoàng Tiệp nói chuyện thì khóc rống lên. Vừa khóc lại làm cho Hoàng Tiệp lo lắng, vốn định hỏi Chương Linh Quân vì sao vắng trong hội nghị hôm nay, hiện tại xem ra có chuyện xảy ra.

Cô ở đâu chờ tôi qua, ta lập tức đi qua!

Hoàng Tiệp hỏi ra địa chỉ trong lời Chương Linh Quân, cũng lái xe đi. Thời điểm hai người gặp mặt, Tô Mộc đã đánh xe tới biệt thự Động Đình. Đợi đến lúc hắn đi vào Động Đình thì cảm xúc mới khôi phục.

Mặc dù nói Tô Mộc cũng biết Chương Linh Quân có tư ẩn và ám khuất, nhưng nghĩ đến thái độ của Chương Linh Quân, lại nhớ tới tình cảm của mình lúc xưa với Chương Linh Quân tan vỡ, Tô Mộc vẫn cảm thấy đau lòng.

May mắn hiện tại có chuyện trọng yếu cần hoàn thành, tạm thời Tô Mộc ném bi thương ra sau đầu.

Trong biệt thự Động Đình, bởi vì Đỗ Phẩm Thượng sớm triệu hoán, cho nên nói Tô Mộc đến nơi thì đám Lưu Kiên đang chờ. Nhưng mà không có ai ăn cơm, tất cả đều vây quanh bàn ăn, đây là do nghe Tô Mộc đã đến cửa biệt thự cho nên chờ đợi.

Chủ tịch!

Bí thư!

Thần tượng!



Lúc Tô Mộc vừa đi vào đây, bên tai có các xưng hô vang lên, các xưng hô loạn xuất hiện.

Tô Mộc im lặng nhìn Khương Trữ nhảy dựng lên, kéo cánh tay hắn đi tới bàn ăn, hết sức ân cần cầm bát đĩa cho Tô Mộc. Giống như bảo mẫu còn hơn cả bảo mẫu.

Anh nói Khương Trữ, quen nhau nhiều năm như vậy, vì sao chưa từng gặp qua em hầu hạ anh như thế chứ?

Bao Hùng Phi hừ hừ.

Đi chết đi, ai hầu hạ đầu heo anh chứ!

Khương Trữ không chút khách khí nói.

Được rồi, đã sớm biết là bi thương mà.

Bao Hùng Phi đáng thương nói.

Kỳ thật Tô Mộc cũng rất ưa thích cùng nói chuyện phiếm với đám người Đỗ Phẩm Thượng, bởi vì ở chung với bọn họ hắn có cảm giác tinh thần phấn chấn, giống như dám người này vĩnh viễn không biết chán chường là gì.

Chỉ có vĩnh viễn bảo trì tư tưởng này mới có thể làm cho Tô Mộc trong công tác sau này dũng hướng vô địch. Hắn không muốn cứ như vậy bị quan trường đồng hóa quá sớm, trở thành lão hồ ly tay trơn trượt.

Lão sư, chúng ta vừa ăn vừa nói?

Đỗ Phẩm Thượng hỏi.

Đương nhiên, vừa ăn vừa nói!

Tô Mộc cười nói.

Ngay lúc Tô Mộc vừa định ăn cháo gạo, Khương Trữ tiến tới thấp giọng nói với hắn một câu, làm cho Tô Mộc phun cháo ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.