Ta hiểu!
Ta hiểu!
Ta thực hiểu!
Đỗ Phẩm Thượng kinh ngạc nhìn qua Tô Mộc, ánh mắt lộ ra hương vị xấu xa, nói:
Lão sư, được lắm, thật lợi hại ah, ngài không chơi thì không chơi, khi chơi là song phi! Khục khục, nhưng mà xem ra tôi tới không đúng lúc, chỉ sợ quấy rầy hào hứng của lão sư! Thật sự là, thời điểm nhìn thấy lão sư ăn mặc như vậy thì nên hiểu mới đúng.
Đáy lòng Đỗ Phẩm Thượng nghĩ như vậy, tranh thủ thời gian đứng dậy, nhìn Tô Mộc nói ra:
Lão sư, tôi nghĩ tôi nên về nhà! Trong nhà còn có chuyện đang chờ tôi, tôi cũng không thể phụ hảo tâm của lão đầu tử được.
Được, trở về đi!
Tô Mộc có thể nói cái gì, hắn không ngờ thời điểm này hai nàng còn cười ra tiếng, nhưng mà xem ra, chuyện đêm nay hơi loạn. Loạn đến mức chính mình phải giải quyết dứt khoát, lần lượt cho các nàng rời đi.
Đỗ Phẩm Thượng cười đứng dậy, đi tới cửa còn duỗi ngón cái với Tô Mộc, thấp giọng nói:
Lão sư, kiềm chế một chút!
Kiềm chế cái đầu anh, còn không mau cút đi!
Tô Mộc cười mắng.
Đúng vậy, lúc này đi! Nhưng mà lão sư, ngài còn chưa cho tôi lễ vật mà!
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm xoay người rời đi.
Ngày mai trước khi tôi rời đi, tôi sẽ điện thoại cho anh, đến lúc đó gọi đám Lưu Kiên lên, tôi cho các người một câu trả lời!
Tô Mộc nói.
Hiểu rõ!
Đỗ Phẩm Thượng lúc này mới thống khoái rời khỏi, đợi đến lúc Đỗ Phẩm Thượng rời đi, Tô Mộc không chần chờ chút nào, trực tiếp đi tới buồng vệ sinh, kéo Ngụy Mạn ra sau đó đưa nàng ra cửa.
Cái gì cũng không nên hỏi. Cái gì cũng không nói, không phải như em nghĩ đâu, em trở về đi, có chuyện gì sau này hãy nói!
Tô Mộc nói.
Ân!
Ngụy Mạn cũng không có làm ầm ĩ, gật đầu, nàng cũng không có thân phận làm ầm ĩ.
Sau khi Ngụy Mạn rời đi, lúc ở trong thang máy nhìn ra ngoài, trên mặt mang theo thần sắc hiểu ý.
Xem ra Tô ca bị nghẹn thời gian quá lâu, cũng không biết nữ nhân ngủ trong phòng là ai, hy vọng không phải là những kẻ loạn thất bát tao.
Ngụy Mạn rời khỏi, cuối cùng vẫn làm tâm tình căng thẳng của Tô Mộc buông lỏng một chút. Nhưng mà thơi điểm này nên làm cái gì cho phải đây. Trực tiếp gõ cửa. Bảo hai người trong phòng đi ra hay sao? Như vậy thì cái gì cũng lộ. Vốn cũng chẳng có chuyện gì với Ôn Ly cả.
Cũng không biết hai người xảy ra chuyện gì, làm sao lại cười lên cơ chứ. Nhức đầu ah!
Ngay thời điểm Tô Mộc đang buồn bực. Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Thân ảnh Ôn Ly từ trong đi ra ngoài, so sánh với vừa rồi, nàng hiện tại trên mặt rõ ràng mang theo vẻ thẹn thùng và trêu tức.
Nếu như Ngụy Mạn không xuất hiện ở đây. Có lẽ Ôn Ly sẽ làm cái gì đó. Nhưng mà hiện tại tâm tình Ôn Ly giảm đi rất nhiều. Hơn nữa nhìn qua được bệnh trạng của Tô Mộc đã biến mất, cũng không có tâm tư gì.
Về phần nói đến tiếng cười vừa rồi, Ôn Ly cũng không có bao nhiêu hoài nghi. Trong phòng ngủ vẫn tắt đèn, tăng thêm tâm tình của nàng khẩn trương, trong lúc nhất thời nàng nàng cũng chẳng phân biệt được tiếng cười là của Chương Linh Quân hay là hồi âm, mà không có ý tiếp tục thăm dò.
Tô Mộc là không biết Ôn Ly nghĩ như thế nào, nếu thật biết rõ thì chẳng biết có im lặng đứng đây hay không?
Đúng, chính là như vậy!
Tô ca, em về đây!
Ôn Ly thấp giọng nói.
Ân, anh tiễn em!
Tô Mộc nói ra.
Tô ca, không cần tiễn đâu, em tự đi được! Tô ca, về sau em có thể gặp anh không?
Ôn Ly ngẩng đầu hỏi.
Đương nhiên có thể!
Tô Mộc nói.
Sau khi nghe Tô Mộc trả lời thuyết phục, tâm tình đang căng thẳng của Ôn Ly thả xuống đợi nàng đi tới cửa, thừa dịp Tô Mộc không có phòng bị, lại nâng mũi chân lên hôn đôi má Tô Mộc một cái, sau đó cười khanh khách rời đi.
Em sẽ không nói Ngụy Mạn tối nay tới đây đâu, Tô ca, anh cứu yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật.
Giữ bí mật?
Bí mật cái gì?
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Mộc bất đắc dĩ, ta cũng không có định làm gì các ngươi, ngươi vừa nói như vậy làm như ta thật làm chuyện gì đó trái với lương tâm a. Dưới gầm trời này còn có đạo lý như vậy hay sao? Thật là tiểu nha đầu không có thuốc chữa mà, tính toán, mặc kệ các nàng đi.
Vậy là thanh tịnh rồi?
Nghĩ tới đi vào trong phòng ngủ tìm Chương Linh Quân, Tô Mộc tranh thủ thời gian xông vào, jhu mở cửa ra lại nhìn thấy Chương Linh Quân đang rúc trên giường lớn. Ở chỗ này ngược lại là không cần phải lo lắng sẽ có khả năng ẩm ướt gì đó, cho dù nằm ngủ trên mặt đất cũng là tấm thảm xa hoa.
Tiểu Quân tỷ!
Tô Mộc tiến lên, muốn ôm lấy Chương Linh Quân, lại phát hiện tgương mặt của nàng đỏ bừng. Điều kỳ quái nhất là Chương Linh Quân từ khi Ôn Ly rời đi, tất cả phòng bị đã buông lỏng, thân thể buông lỏng nên đã ngủ rồi.
Là ngủ thật!
Vốn Chương Linh Quân rất mệt mỏi, bây giờ dưới kích thích của rượu, hơn nữa nhiệt độ trong phòng rất ấm, bối rối đã qua, còn không chờ Tô Mộc đi vào phòng thì đã ngủ.
Đây tính toán là cái gì?
Vừa rồi ba nữ tử ở đây, lúc đó rất tốt, hai rời khỏi, một ngủ, ta làm sao bây giờ? Còn nghĩ đến hưởng hết hồng phúc tề thiên. Tô Mộc bất đắc dĩ cười khổ, ôm lấy Chương Linh Quân sau đó phóng lên giường, vẫn cởi quần áo dạ phục của nàng ra.
Không cởi ra không được ah, bởi vì trên người nàng đầy hương rượu đỏ, nếu không cởi ra thì ngủ không thoải mái, không có biện pháp là ngày mai không có quần áo mặc! Dù sao vừa rồi hai người thiếu chút nữa thành chuyện tốt, Tô Mộc cũng không có nhiều cấm kỵ.
Nhưng mà thời điểm cởi quần áo, Chương Linh Quân trong giấc ngủ cảm thấy người mát lạnh, khi bờ mông nhác lên, nàng vậy mà lầm bầm.
Đừng cởi quần, em không chích!
Phiền muộn, đây là chuyện gì ah, không phải là có tâm lý oán hận đấy chứ? Vì sao còn nghĩ tới làm từ phía sau chứ.
Phế cả buổi, cuối cùng vẫn cởi quần áo dạ hội ra, Tô Mộc vừa định lấy đứng dậy rời khỏi, nhưng mà nhìn thấy thân thể xinh đẹp này, bước chân dừng lại, hai mắt nhìn qua khu hoa viên bí mật, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Thật sự là thật đẹp!
Bộ ngực hoàn mỹ của Chương Linh Quân, hoa viên bí mật mời gọi, hai chân thon dài không ngừng giãy dụa, vòng eo gợi cảm, cứ như vậy hiện ra trước mắt của mình. Nếu nói hắn không động tâm thì đó là giả.
Không có vẻ non nớt của trẻ tuổi, lại có khí chất thành thụ của thiếu phụ, Chương Linh Quân chẳng khác gì quả đào chín mọng, thân hình uyển chuyển hàm xúc. Khí chất thành thục này phóng ra khắp phòng, có thể không kích động sao?
Khắc chế! Khắc chế!
Nếu thật làm ngay thời điểm này, ta chính là cầm thú.
Mặc dù nói ta không ngại có hữu nghị lần đầu với Chương Linh Quân, nhưng dưới tình huống nàng không thanh tỉnh thì không nên. Nhưng mà hình ảnh hấp dẫn này không lái đi được.
Đây là suy nghĩ chân tâm của Tô Mộc!
Không được, ngủ đi!
Tô Mộc dùng sức lắc đầu, khu trục suy nghĩ này ra khỏi đầu, quay người ra khỏi phòng, cầm quần áo Chương Linh Quân đi giặt và hong khô, hắn liền cởi sạch quần áo đi bể bơi bên ngoài lặn.
Biệt thự Động Đình!
Đỗ Phẩm Thượng bảo đám Lưu Kiên rời đi, liền một mình đi về phòng mình, trong biệt thư có rất nhiều phòng, nhưng Đỗ Phẩm Thượng vẫn ưa thích phòng này, bởi vì nơi này có nhiều kỷ niệm của hắn.
Lúc trước chính ở nơi này, Đỗ Phẩm Thượng quen biết Tô Mộc, lúc đó hai người hoàn thành hậu tục. Cũng chín ở chỗ này, Tô Mộc cũng chính thức đi vào nội tâm Đỗ Phẩm Thượng, trở thành đạo sư trọng yếu nhất đời Đỗ Phẩm Thượng.
Trong căn phòng u ám, Đỗ Phẩm Thượng vẫn đứng ở cửa sổ, đốt một điếu thuốc lá, không nhanh không chậm hít thuốc, gương mặt tuấn lãng phiêu dật trong khói thuộc.
Nhớ rõ khi đó cũng là buổi tối!
Nhớ rõ khi đó cũng là sinh nhật tiệc tối!
Nhớ rõ khi đó Đỗ Phẩm Thượng như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, lẻ loi hiu quạnh trốn trong gian phòng này. Trong đầu Đỗ Phẩm Thượng không nghĩ sung sướng gì đó, nghĩ đến là thê lương.
Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Hôm nay lại là sinh nhật của con đấy, mẹ bây giờ ở nơi nào? Chẳng lẽ nói ngay cả thời gian sang gặp con cũng không có? MẸ và Đỗ Triển ly hôn, nhưng ly hôn là ly hôn, con vẫn là con mẹ mà!
Hôm nay là sinh nhật của con, con muốn cầu nguyện! Con muốn sinh nhật sang năm mẹ sẽ tới gặp con. Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần cho con một bát mì là đủ rồi.
Cha, con biết ly hôn lúc trước không phải do cha muốn, cha cũng bị ép buộc. Cha yên tâm, con còn chưa ngu xuẩn tới mức diễn cảnh cha con trở mặt thành thù đâu, con đáp ứng cha sẽ cố gắng học tập, con muốn sự nghiệp của cha trong tay con sẽ phóng dị sắc.
Nhưng mà đây có phải là mộng tưởng xa vời không? Hay là dã tâm? Cha, con thật không nắm chắc, không biết trước! Mẹ, mẹ biết không? Con thật sự cảm thấy sợ hãi. Tập đoàn lớn như vậy, hắc bạch hai đạo, con phải lựa chọn thế nào đây! Con có thể chọn ra sao? Con sợ hãi!
…
Nghĩ tới đây, Đỗ Phẩm Thượng nở nụ cười thoải mái, bắn điếu thuốc đi, bắn ra một đường cung ưu mỹ trên không trung, rơi xuống gạch bên dưới.
Lúc trước Đỗ Phẩm Thượng cũng suy nghĩ, khi đó hắn cũng nghĩ nhiều thế này, nhưng mà vào lúc hắn sợ hãi thì Tô Mộc xuất hiện bên cạnh hắn, ngồi xuống sau đó nói với hắn rất nhiều.
Đỗ Phẩm Thượng có thể nhớ rõ Tô Mộc nói mỗi câu với mình, nhất là câu cuối cùng kia, thời điểm Tô Mộc đứng dậy rời khỏi đã nói câu này, nó vẫn còn ký ức mới mẻ trong lòng Đỗ Phẩm Thượng.
Xuất thân của anh thì sợ gì dã tâm?
Đỗ Phẩm Thượng tự nói!