Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 7: Chương 7: Bệnh viện




38, bệnh viện…

Bởi vì sự kiện nhền nhện biến chủng trốn ra ngoài, học viện đình chỉ chương trình huấn luyện dã thú của học viên mới. Học viên năm hai đang tiến hành dã ngoại có vũ khí cũng tạm thời đình chỉ, trở về học viện.

Quân bộ rất coi trọng sự kiện lần này, yêu cầu giáo phương tra rõ ràng. Mà nhân viên canh giữ thất trách cũng bị mất chức hoặc giáng cấp xử phạt. Bên kia, Edward đi vào sở nghiên cứu, Smith đã chờ ở văn phòng.

“Quá chậm!”

Thấy đồng nghiệp oán giận, Edward chỉ cười khổ, “Sự kiện lần này huyên náo rất lớn, ta cũng có nhiều chuyện muốn làm rõ”

“Sự kiện lần này rõ ràng là âm mưu của nhền nhện”

“Ýcủa ngươi là trong học viện có gian tế?” Edward lắp bắp kinh hãi. Không nghĩ tới gián điệp nhền nhện cư nhiên trà trộn vào quân giáo bọn họ.

“Ta đã gọi cho hiệu trưởng của các ngươi, có người cố ý phá hủy hệ thống an toàn chiến khu mô phỏng.”

“Nhưng đến tột cùng mục đích của chúng nó là……”

Nhền nhện tuyệt đối không biết Lưu Bình An là ong chúa, vì chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết. Nhền nhện lẻn vào khẳng định là vì tìm ra và giết chết ong chúa.

Edward trong đầu chợt có ý tưởng lóe qua, nói: “Đúng rồi, nhền nhện tách ra tập kích mấy đội học viên, hơn nữa tất cả đều là đội ngũ có nữ sinh. Cuối cùng tập kích bọn Tiểu An nhiều khả năng chỉ là trùng hợp.”

“Ý của ngươi là, nhền nhện nghĩ ong chúa là nữ?” Smith nheo mắt. Hắn nhớ trước kia tựa hồ nhền nhện cũng dùng từ ‘Nàng’ để xưng hô ong chúa.

“Bên người ong chúa luôn luôn có ong đực, cho nên bọn chúng đồng thời tập kích nữ sinh, nếu có ong đực xuất hiện liền cho thấy nữ sinh đó là ong chúa.”

“Thật giảo hoạt.”

“Nhưng là, nhền nhện tựa hồ cũng may mắn đánh lầm mà tập kích được ong chúa, hơn nữa ong đực cũng xuất hiện.” Smith mở dụng cụ chiếu phim lập thể, màn hình tam giác hiện ra giữa không trung. “Ngươi xem, hình ảnh đã qua phân tích, quả thật là do ong đực làm.”

“Con nhền nhện này tuy rằng đường kính không lớn, nhưng cơ thể vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, tương đương với hợp kim tinh cương. Theo miệng vết thương, rõ ràng là bị người dùng sức bẻ gãy. Hơn nữa là bẻ toàn bộ chân của nó.”

Smith dùng cây bút mạ vàng chỉ vào đầu nhền nhện, “Nơi này, bị một kích chí mạng. Ong đực này sở hữu khí lực tương đối lớn, hơn nữa xuống tay cũng thực ngoan độc. Nhưng kỳ thật hắn không cần thiết phải bẻ gãy tất cả chân của nhền nhện, rõ ràng lúc ấy hắn đang trong trạng thái hoảng loạn, chỉ làm theo bản năng.”

“Ý của ngươi là……”

“Vị ong đực này không giống với ngươi, hắn là đột nhiên thức tỉnh, chưa thể khống chế tốt lực lượng của mình, thậm chí vẫn còn lưu lại đặc tính hung tàn của côn trùng giống đực.”

Edward nhíu mày, “Ý của ngươi là, người kia rất nguy hiểm? Như vậy Tiểu An…”

“Tuyệt đối sẽ không thương tổn ong chúa. Bất quá với những người khác khó mà nói.” Smith nhún nhún vai, “Chúng ta phải hảo hảo mà huấn luyện hắn cách sử dụng lực lượng mới được.”

“Ngươi biết là ai sao?”

Màn hình lập thể xuất hiện tư liệu một học viên, Edward nhận ra nam sinh này. Chính là đại cá tử ở một chỗ cùng Lưu Bình An.

Nhìn hắn sắc mặt không đúng, Smith nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Vẻ mặt ngươi cứ như hận không thể chém hắn.”

“Hừ, không có gì.”

“Nam sinh này ở cách vách ký túc xá với Tiểu An, lui tới với Tiểu An thực chặt chẽ sao?” Cùng ong chúa có quan hệ thân mật ong đực mới có thể sớm thức tỉnh, Smith làm người giám hộ đương nhiên biết nam sinh này cùng tiểu bằng hữu nhà mình có cái quan hệ gì. Chuyển biến sắc mặt của bạn tốt thực thối, làm hắn càng thêm tò mò.

“Đâu chỉ chặt chẽ.” Nghĩ đến thiếu niên ở trong động làm sự tình kia với nam sinh, Edward trong lòng lại một trận bực bội.

“Nga? Không chỉ chặt chẽ? Bọn họ không phải bằng hữu bình thường?”

“Chính ngươi hỏi hắn tối hôm qua làm chuyện gì.”

Lần này đến phiên Smith nhảy dựng lên, “Ngươi đây là ý tứ gì? Không phải ta đã phân phó ngươi muốn bảo vệ tốt hắn sao?”

“Đâu phải hắn làm gì ta cũng ngăn được. Ta cũng không phải hai mươi bốn giờ đều đi theo bên người hắn làm bảo mẫu. Uy, ngươi đi đâu?” Nhìn đến tên bạn thân cởi áo khoác trắng, mặc vào áo khoác quân đội, bước ra ngoài cửa, Edward kỳ quái đi theo.

“Ta muốn đi học viện xem Tiểu An.”

Lưu Bình An bị đưa đến bệnh viện học viện kiểm tra, hắn bị trầy da, việc này hắn cũng không lo ngại. Hắn lo lắng là Fitzgerald, sau khi đưa đến bệnh viện đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Tuy bác sĩ nói y chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ không có việc gì. Nhưng Lưu Bình An cảm thấy không có khả năng đơn giản như vậy.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Fitzgerald, thanh niên an tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt lại, mày rậm nhíu chặt, bộ dáng tựa hồ rất đau khổ.

Lưu Bình An vươn ngón tay điểm lên giữa chân mày y, nhẹ nhàng mà xoa, tựa hồ muốn xóa tan vẻ mặt nhăn mi nhíu.

“Đại bổn cẩu cũng không thể vẫn ngủ lười nga.”

Con chó to tựa hồ nghe được thanh âm hắn, môi giật giật. Lưu Bình An áp sát vào môi y mới nghe được.

“Nước…”

Trong phòng siêu nước rỗng tuếch, Lưu Bình An oán giận một chút thái độ phục vụ của bệnh viện quân giáo, sau đó cầm siêu ra khỏi phòng. Đang muốn tìm người hỏi chỗ lấy nước, nhưng nhóm hộ sĩ phi thường bận rộn, đại khái là vì sự kiện nhền nhện làm gia tăng không ít ca bị thương.

Lúc này, ở hành lang hắn nhìn thấy một người hắn nhận thức.

Đeo kính mắt, thanh niên nhã nhặn nho nhã đang cùng một hộ sĩ nói chuyện, hộ sĩ một bên ghi chép một bên gật đầu. Bởi vì thật sự tìm không thấy những người khác, Lưu Bình An đành phải đi qua.

“Xin chào.”

Bị gián đoạn cuộc trò chuyện, thanh niên cũng không giận, quay đầu nhìn Lưu Bình An, hơi sửng sốt.

“Nha, ngươi là…” Hắn nhớ rõ ngày khai giảng, thiếu niên làm cho hắn theo thất kinh và tỉnh táo. Hắn hình như là tên là Lưu Bình An.

“Tiểu An, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Clarence Channing để hộ sĩ rời đi trước, thân thiết hỏi Lưu Bình An, “Ngươi bị bệnh sao?”

“Không phải.” Đối phương cư nhiên nhớ rõ tên mình, nhưng là Lưu Bình An căn bản không nhớ tên đối phương, điều này làm cho hắn có điểm túng quẫn.

“Làm sao vậy? Tới thăm bệnh sao?”

“Ta muốn hỏi nơi nào có thể lấy nước ấm.” Lưu Bình An nâng tay cầm siêu.

“Hiện tại hộ sĩ đều bề bộn nhiều việc, ta giúp ngươi.” Clarence vươn tay tiếp nhận siêu.

“Không cần. Ta tự làm được rồi.” Không biết vì cái gì, thái độ đối phương ôn nhu làm cho Lưu Bình An cảm thấy có điểm chân tay luống cuống. Hắn không quen người khác đối đãi ôn nhu với hắn.

Thanh niên cười, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ thiếu niên, thực thiện ý nói: “Cũng không xa, ta dẫn ngươi đi.”

Bọn họ sóng vai đi trên hành lang sáng ngời, khi Clarence biết Lưu Bình An bọn họ bị nhền nhện tập kích, có vẻ phi thường lo lắng.

“May mắn các ngươi bình an vô sự. Thật sự tốt quá.” Thanh niên lộ ra biểu tình chân thành, làm cho Lưu Bình An không thể chán ghét hắn.

Lưu Bình An cảm thấy thanh niên tựa như một đạo gió xuân ấm áp, ôn nhu mơn trớn, làm cho tâm linh người ta cũng có thể được an ủi. Nhưng loại ôn nhu này có khi cũng là một loại độc, làm cho người ta sau khi nghiện rất khó từ bỏ.

Lưu Bình An đối với người như thế, vẫn đều là kính nhi viễn chi.

Lấy đầy siêu nước, Clarence còn đưa hắn trở lại phòng Fitzgerald. Nhìn thiếu niên đem một chút nước uy đến miệng Fitzgerald, Clarence đột nhiên có điểm ghen tị nam sinh với nằm trên giường.

Thân thể gầy nhỏ như vậy, lẽ ra nên được người khác hảo hảo chiếu cố. Lại còn phải chiếu cố một người so với chính mình cường tráng hơn rất nhiều. Clarence trong lòng không khỏi oán giận nam sinh nằm trên giường, đối với thiếu niên dâng lên một cỗ tình cảm thương tiếc.

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn nhóm hồi phục thật cao hứng, cư nhiên có không ít người ở chú ý văn này đâu. Nhưng vì cái gì cất chứa chỉ có hai trăm nhiều đâu ?

Xem ra thân nhóm các hữu các duy trì tiểu công. Lén có vẻ duy trì Fitzgerald hòa Aslan, tuy rằng huấn luyện viên cũng không sai. Nhưng đại gia không biết là huấn luyện viên cùng Smith rất xứng đôi sao ? đại thúc công thụ, hãn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.