37, thức tỉnh…
Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt, Fitzgerald theo bản năng che trước người Lưu Bình An, Edward đột nhiên xoay người đẩy hai người ra. Bóng đen từ trên trời lao xuống, hai con nhện màu đen so với xe jeep còn lớn hơn gấp đôi giương nanh múa vuốt trước mặt bọn họ.
“Đi mau!” Edward rút kiếm laser ra, nhảy lên giữa không trung, hướng nhền nhện chém tới.
“Huấn luyện viên!” Fitzgerald muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Lưu Bình An giữ chặt.
“Chúng ta đi!”
Không có vũ khí, bọn họ ở lại chỉ là vật trói chân, hắn cảm thấy Edward nếu không nắm chắc tuyệt đối sẽ không tùy tiện công kích.
Fitzgerald nhìn về phía Edward, thấy động tác gã mạnh mẽ nhanh nhẹn, tốc độ khó người có thể so sánh, so với chính mình mạnh hơn rất nhiều, cho dù cùng nhền nhện triền đấu cũng hoàn toàn chiếm thượng phong. Tuy rằng trong lòng vẫn có lo lắng, nhưng vốn tính cách trung khuyển khiến hắn cảm thấy Tiểu An nói mỗi câu đều là luôn luôn đúng.
Nhìn thân ảnh hai người biến mất trong rừng, Edward quay đầu, đối mặt với hàm răng nanh nhền nhện đang mở ra, gã cong khóe miệng.
“Hừ, mới có hai, hoàn toàn không đủ xem. Bất quá, bổn đại gia ta tâm tình không tốt, liền cùng các ngươi chơi đùa một lát đi.”
Nhền nhện tựa hồ cảm giác được trên người gã tản mát ra khí thế bức người, đồng thời sợ hãi lui về phía sau, phát ra tiếng kêu xèo xèo cảnh giác.
Bọn Lưu Bình An đi trong rừng rậm, xa xa có thể nhìn thấy doanh địa của bọn họ ở sườn núi. Hiện tại trong doanh địa đại khái đã không còn ai, đại bộ phận đều tiến hành rút lui.
Nghĩ đến những người khác đều bình an vô sự, Lưu Bình An thở ra, cảm thấy trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng. Kỳ quái, hắn sao phải quan tâm những tên này, trong lúc nguy hiểm còn không lo cho chính mình a.
Đột nhiên sau lưng rùng mình một cái làm cho hắn cả người run rẩy. X, thật sự là họa vô đơn chí.
Phát hiện người phía sau đột nhiên dừng lại bước, Fitzgerald cũng dừng lại nghi hoặc quay đầu. “Làm sao vậy? Tiểu An.”
“Suỵt –” Lưu Bình An ý bảo hắn im lặng, hai người tiến đến nấp sau một gốc cây đại thụ. Bọn họ vươn đầu nhìn rừng cây bên cạnh có cái gì đó to lớn đang di động.
“Nhền nhện biến chủng?”
Lưu Bình An lấy tay che miệng Fitzgerald, nhền nhện biến chủng cảm giác rất linh mẫn, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần một dao động nhỏ bé cũng có thể làm cho chúng nó phát giác.
Fitzgerald cảm thấy dán trên môi mình môi là bàn tay có chút nhỏ, ma sát từ môi truyền đến cảm giác thô ráp. Hai người tiếp xúc thật sự rất gần, hơi thở độc đáo ý tứ hàm xúc trên người thiếu niên làm cho y có loại ý tưởng kỳ quái.
Y nghĩ muốn liếm tay thiếu niên.
Sau đó, con chó to không biết nghĩ cái gì liền làm thật.
Lưu Bình An đối với cảm giác ướt át trong lòng bàn tay chỉ nhíu mi một chút, cũng không có buông tay ra, bởi vì cảm giác tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải không thể chịu được.
Thẳng đến khi hai con nhền nhện chui vào rừng, cũng không phát hiện bọn họ ở bên này. Lưu Bình An chậm rãi buông tay ra, “Chúng ta đi thôi.”
Ý thức được chính mình vừa làm cái gì, Fitzgerald vẻ mặt đỏ bừng. “Cái kia…… Tiểu An, ta vừa rồi……”
“Không xong……” Lưu Bình An đột nhiên sắc mặt đại biến, Fitzgerald không hiểu, theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn xuống chân.
Bọn họ đang đứng trong một bụi cỏ, xung quanh là vô số sợi tơ màu trắng.
“Chúng ta sập bẫy rồi.” Lưu Bình An rút dao găm đem mấy sợi tơ chém đứt, bày ra tư thế cảnh giác.
“Một lát chúng nó kéo đến đây, nghe được tín hiệu của ta ngươi chạy mau.”
Đối với lời nói của Lưu Bình An, Fitzgerald chỉ trả lời ba chữ, “Tuyệt đối không.”
Y tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình Tiểu An, chính mình lại chạy trốn. Hiện tại sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không.
“Ngu ngốc! Ngươi sẽ chết chắc.” Chỉ có dao găm làm vũ khí, Lưu Bình An rất rõ ràng trong hỗn chiến mình sẽ không thể bận tâm cho Fitzgerald, y không có kinh nghiệm thực chiến sẽ bị nhền nhện xử lý.
Fitzgerald mím môi, hoàn toàn không thỏa hiệp. Y kiếm một cây côn gỗ nắm trong tay, đứng bên sườn Lưu Bình An. Cho dù mình không có chỗ nào hữu dụng, ít nhất y cũng muốn cùng Tiểu An kề vai chiến đấu, dùng thân thể làm tấm chắn cho hắn.
Hai người không kịp nói nữa, hai con nhền nhện đã nhanh chóng vây quanh bọn họ. Mũi chân dài hướng hai người đâm tới, Lưu Bình An lăn một vòng trên mặt đất, đến bên dưới bụng nhền nhện.
Giơ dao găm lên muốn đâm vào bụng nhền nhện. Một đoạn tơ màu trắng bắn thẳng đến chỗ hắn, dính chặt trên tay nắm dao găm của Lưu Bình An. Đó là do con nhền nhện này phun tơ.
“Đáng giận!” Lưu Bình An ở phía dưới nhền nhện ra sức giãy dụa.
Nhền nhện vươn cái chân to tướng hướng tới hắn đâm loạn. Đang cùng một con nhền nhện khác triền đấu, Fitzgerald quay đầu nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm của thiếu niên.
Gấp đến độ hô to, nhưng là nhền nhện trước mắt cũng không buông tha y, trong tay côn gỗ đã sắp bị nhền nhện cắn đứt. Tay không tấc sắt, tánh mạng của mình y cũng nhanh chóng không thể bảo đảm, căn bản không có khả năng đi cứu thiếu niên.
Từ nhỏ đến lớn, y đều là người cường tráng nhất trong tất cả, vô luận là đánh nhau hay bất luận trận đấu nào, y đều có thể thoải mái thắng lợi. Y đối với năng lực bản thân vẫn tràn ngập tin tưởng, chưa bao giờ cảm thấy vô lực như thế.
Fitzgerald trong đáy lòng khát vọng, y muốn có lực lượng, lực lượng càng cường đại y càng có thể bảo hộ người quan trọng nhất của mình.
Có thứ gì đó bạo phát trong thân thể, dòng khí nóng không thể ức chế tràn đến tứ chi. Nhền nhện tựa hồ cũng cảm giác được nhân loại trước mắt có điểm không thích hợp, nó tính thử phun ra tơ nhện, vây khốn nhân loại trước mắt.
“Ngu ngốc! Ngươi phát ngốc cái gì nha? Mau……” Lưu Bình An ở dưới nhền nhện gian nan lăn qua lăn lại, chật vật né tránh công kích. Nhìn Fitzgerald cư nhiên ngây ngốc đứng nhìn nhền nhện công kích, gấp đến độ kêu to.
Hắn cũng không nghĩ hôm qua thật vất vả mới cứu được con chó ngốc này, hôm nay đã bị xử lý. Một phen tâm huyết của hắn liền lãng phí a. Ít nhất phải cho hắn lợi dụng tốt vài năm mới chết nha.
“Chó ngốc! Fitzgerald!”
Tiểu An gọi y, y phải nhanh đi cứu Tiểu An. Fitzgerald cánh tay phát lực một chút, cư nhiên chặt đứt tơ nhện mềm dẻo mà bình thường cần dao găm chuyên dụng mới có thể làm được.
Tay bắt được chân nhện đang đâm tới, “ba” một tiếng, chân nhện bị y vặn gãy. Nhền nhện màu đen ăn đau phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiến đến, y nhanh chóng đem toàn bộ chân nhền nhện bẻ xuống, dễ dàng rôm rốp giống như bẻ bánh bích quy.
Cuối cùng, Fitzgerald một quyền đánh vào đỉnh đầu nhền nhện, đầu nhện vỡ tan, chất lỏng màu lục chảy xuôi xuống.
Lưu Bình An kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, con chó ngốc này như thế nào đột nhiên biến thành đại lực sĩ? Nhưng loại lực lượng này tuyệt đối nhân loại không thể có được, chẳng lẽ y biến thành siêu nhân?
Nguyên bản đang công kích Lưu Bình An, nhền nhện thấy đồng bạn gặp nạn, quay đầu định đi hỗ trợ. Đột nhiên một đạo lam quang (ánh sáng xanh lam) xỏ xuyên qua thân thể khổng lồ của nhền nhện, nó kêu thảm thiết một tiếng.
Có thêm mấy đạo lam quang phóng tới, nhền nhện kêu thảm rồi ngã xuống. Lưu Bình An xoay đầu nhìn về phương hướng lam quang phóng tới, chỉ thấy cách đó không xa, nam tử tóc trắng ghìm súng nửa quỳ trên thân cây.
Nhìn nhền nhện ngã xuống, hắn đứng lên, cởi kính bảo hộ, đúng là Gavin Chris.
“Tiểu An!” Thiếu niên tóc vàng vóc dáng nhỏ bé từ trong rừng rậm chạy ra, nhào vào lòng Lưu Bình An.
Connor gắt gao ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi trét tèm lem trên quần áo Lưu Bình An. Lưu Bình An một đầu hắc tuyến, không lưu tình chút nào đem hắn đẩy ra, cho hắn ra phía sau.
“Các ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Lưu Bình An nhăn mi, bọn họ không phải rút khỏi doanh địa về học viện sao?
“Tiểu An, ngươi không sao chứ?” Giọng nam trong trẻo tràn ngập lo lắng.
Lưu Bình An ngẩng đầu, chỉ thấy Aslan mang súng chạy tới. Không nghĩ tới đối phương sẽ xuất hiện ở đây, Lưu Bình An trong lòng có loại cảm giác kỳ dị khó có thể diễn đạt bằng lời, trái tim căng thẳng.
Động tác kế tiếp của Aslan làm Lưu Bình An càng thêm kinh ngạc. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy thiếu niên.
“Ngu ngốc! Mau buông ta ra.” Lưu Bình An đang muốn giãy dụa, đột nhiên nghe có người lớn tiếng kêu tên Fitzgerald.
“Uy, Fitzgerald, Fitzgerald……”
Lưu Bình An quay đầu, Fitzgerald té trên mặt đất, Eugene đang nâng hắn lên, kêu tên của hắn.
“Hắn thế nào?” Lưu Bình An vội vàng hỏi. Vừa rồi Fitzgerald phát huy lực lượng bất khả tư nghị, nhưng hiện tại lại đột nhiên té xỉu, chẳng lẽ việc sử dụng lực lượng đối với thân thể hắn tạo thành thương tổn?
“Hắn chỉ ngất đi thôi. Nhưng hô hấp và nhịp tim đều bình thường, hẳn là không nguy hiểm đến tính mệnh.” Eugene gọi Gavin, bọn hắn cùng nhau nâng Fitzgerald lên.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau trở về doanh địa, có phi cơ trực thăng đang đợi.” Aslan ra mệnh lệnh ngắn ngủi. Những người khác gật gật đầu, tất cả nhanh chóng hướng doanh địa đi tới.
“Các ngươi vì cái gì lại ở chỗ này? Không phải đều rút về học viện sao?” Trên đường, Lưu Bình An hỏi.
“Aslan kiên trì muốn thủ đến cuối cùng.” Connor lau nước mắt nước mũi, thanh âm hơi nghẹn ngào nói:“Aslan nói làm liên đội trưởng, hắn phải đợi toàn bộ đội viên rút lui, hắn mới rút lui. Chúng ta mấy người cũng tự nguyện ở lại chờ ngươi. Đợi suốt một buổi tối không thấy các ngươi trở về, Aslan mượn vũ khí của cảnh vệ viên, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài tìm.”
Lưu Bình An trong lòng dâng lên một cỗ cảm động, nguyên lai có đồng bạn cảm giác tốt như vậy.
Sau khi bọn họ rời đi, Edward cũng tới chỗ khu rừng. Khi gã nhìn thi thể nhền nhện, nét kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt kiên nghị của gã.
Hắn kéo thi thể nhền nhện lên xem, có thể tạo thành thảm trạng này tuyệt đối không phải do bất luận vũ khí nào, cũng như không phải nhân loại bình thường có thể làm được. Hẳn là ‘Ong đực’, có một ong đực thức tỉnh rồi.
Tuy rằng quân giáo có rất nhiều ong đực, nhưng chỉ có mình hắn thức tỉnh. Hiện tại rõ ràng có một người cũng thức tỉnh, đồng thời phát ra lực lượng vượt quá người thường. Nhưng là……
Nhớ lại thời điểm thức tỉnh, hắn là bị ép buộc thật lâu mới được. Không biết vị ong đực kia thì thế nào, hơn nữa, rốt cuộc là gã đệ tử này là ai?
Hắn tăng tốc trở lại doanh địa, cảnh vệ viên ở lại cảnh giới nói cho hắn, toàn bộ học viên đã rút lui.
“Một nam sinh người phương Đông vóc dáng nhỏ bé và một nam sinh cao lớn cũng đã rút lui chưa?”
“Vâng. Nhóm học viên liên đội 3 khi ra ngoài tìm kiếm gặp được hai người kia, mang theo bọn họ trở về, hơn nữa đã cùng nhau rút lui.”
Edward nhíu mày,“Học viên liên đội 3? Tên nhóc tóc vàng mắt xanh?”
“Vâng.”
“Ai cho bọn họ tự tiện rời nơi này? Nếu bọn họ ở bên ngoài gặp phải nhền nhện thì làm sao bây giờ? Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết?”
Bị hung hăng trách cứ, cảnh vệ viên thực ủy khuất. Thanh niên tóc vàng kia là con trai nghị viên nha, bọn họ chỉ là cảnh vệ viên nhỏ bé, nào có năng lực ngăn cản hắn nha. Hơn nữa cái tên như thợ săn kia, không nói gì lập tức đã đem ba cảnh vệ viên đánh ngã trên mặt đất, còn dùng dao lau đến lau đi trên cổ bọn họ.
Thanh niên tóc vàng cười nói với bọn họ: “Hợp tác một chút, ta sẽ nói ca ca nghĩ biện pháp điều bọn ngươi đến cương vị rất tốt nga.”
Một bên roi một bên kẹo, bọn họ đương nhiên chọn kẹo a.
Edward tức giận đến nghiến răng, hắn cùng những cảnh vệ viên này cùng nhau rút lui. Phải cùng ong chúa có quan hệ thân mật ong đực mới có thể sớm thức tỉnh, tiếp xúc ong chúa càng nhiều, lực lượng lại càng cường đại. Năm đó thời điểm ong chúa còn chưa có hình người, Edward chỉ cùng con sâu nhỏ kia đứng cùng nhau vài phút.
Hiện tại nghĩ đến thật sự ghen tị nha.
Rốt cuộc là gã học viên nào? Phải mau chóng liên hệ với Smith. Nghĩ đến đây, Edward gọi điện thoại cho Smith.