75, ca sĩ và phi công [ thượng ]...
Chiến hạm có 1000 gian phòng, nếu là thời điểm bình thường thì bốn người một phòng, thế nhưng hiện tại dùng cho hội chợ, cho nên sửa thành hai người một gian, nhưng hành khách cũng chỉ có tám trăm gian, phòng còn lại đều dành cho nhân viên công tác.
Khi phân phòng lại là một trận tranh chấp, cuối cùng Smith và Lưu Bình An một gian, Fitzgerald và Edward, Kỉ Vũ và Connor. Thẳng đến lúc chuẩn bị khai mạc, Connor vẫn còn rối rắm.
“Vì cái gì...... Người ta muốn cùng phòng với Tiểu An a. Người ta muốn cùng nhau ngủ với Tiểu An.”
Lời này lập tức đưa tới ánh nhìn căm tức của Smith.
“Vớ vẩn.” Lưu Bình An vỗ gáy Connor, “Ngươi ở cách vách nha. Buổi tối có thể sang đây chơi.”
“Thật sự?” Connor đệ đệ hai mắt tỏa sáng, “Ta đây muốn tập kích ban đêm!”
Smith thật sự phát cáu, hung hăng nhìn chằm chằm Connor, tư thế đại ý ngươi dám đến liền bóp chết ngươi. Khiến Connor đệ đệ giống con vật nhỏ bé bị dọa sợ nấp sau lưng Lưu Bình An.
Tất cả hành khách theo chỉ thị tập trung tại boong tàu chiến hạm. Tuy rằng được xưng là boong tàu, nhưng kỳ thật là một đại sảnh quảng trường rộng lớn, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Bốn phía đã bố trí hoa tươi cùng các loại trang sức xa hoa, trên bàn dài đầy các loại thức ăn mỹ vị để khách nhân tùy ý lựa chọn. Các nhân vật nổi tiếng, quan to, người giàu, còn cả quân nhân, tất cả mọi người trong trang phục lộng lẫy, không gian mờ ảo, cốc thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy cùng tiếng mọi người thấp giọng nói nhỏ, hòa cùng hương hoa tươi và vị rượu ngon, tạo thành thế giới xa hoa như đồng thoại.
Nhưng Lưu Bình An không cảm thấy như đặt mình trong giấc mơ tốt đẹp, nội tâm dâng lên một loại chán ghét và phẫn nộ. Hắn vốn tưởng rằng đối với loại chuyện đã không còn quan tâm, nhưng tựa hồ vẫn là không thể bình thường mà đối đãi.
Connor phát hiện sắc mặt Lưu Bình An có điểm không thích hợp, dùng tay kéo hắn, “Tiểu An, ngươi làm sao vậy?”
Lưu Bình An phục hồi tinh thần, “Nga...... Không có việc gì. Chỉ là cảm giác......”
“Có phải hay không cảm giác nơi này rất tuyệt nha?” Connor đầy mặt hưng phấn, mở hai tay ra, “Chiến hạm hải - lục - không tam quân do tập đoàn siêu lớn cùng nhiều xí nghiệp công binh liên hợp chế tạo, mệnh danh Thiên Không Thành Lạp Phổ Tháp. Tổng chiều dài 423m, chia làm bảy tầng, có thể đồng thời chứa 1000 chiến cơ, 300 áo giáp loại nhẹ, 300 tàu đột kích hải – lục cơ. Chủ yếu sử dụng năng lượng hạt nhân, phụ là năng lượng mặt trời, có 50 khẩu pháo,180 pháo laser, trang bị tên lửa theo dấu cùng với pháo phản điện từ, lớp phòng hộ bằng năng lượng. Lợi hại nhất là......”
Còn chưa nói xong liền bị Lưu Bình An che miệng lại, bởi vì Connor lớn giọng đưa tới ánh mắt của các hành khách khác. Có săm soi cũng có chán ghét, thậm chí là khinh bỉ.
Cho nên ta mới không thích những gia hỏa tự cho là đúng này. Lưu Bình An lạnh lùng đảo qua hội trường, tầm mắt dừng lại trên người nào đó.
Mái tóc vàng kim giống như ánh mặt trời chói mắt, thanh niên mặc lễ phục trắng, một tay nâng chén rượu, đang nho nhã lễ độ cùng người khác trò chuyện. Bề ngoài tuấn mỹ, cử chỉ ưu nhã cùng với đôi mắt xanh ngọc bích chói mắt kia, khiến không ít khuê các lâm vào mê say. Thế nhưng vây quanh ở hắn bên người không chỉ là khuê các, mà cũng có không thiếu thanh niên tuổi trẻ.
Người này tựa hồ có khí chất đặc biệt làm người khác không tự giác tới gần và quý mến.
“Là Aslan a.” Connor định đi chào hỏi, bị Lưu Bình An một phen nắm lại. Lúc này, hắn cảm giác đối phương cùng bọn họ dường như không cùng một thế giới.
“Chúng ta đi lấy thức ăn đi.” Lưu Bình An tìm cớ kéo Connor. Lại nhìn thấy Fitzgerald ôm một đống lớn đồ ăn đi tới.
“Tiểu An, nơi này có thật nhiều đồ ăn ngon nga.” Vừa nói vừa đưa cái đĩa thức ăn chất cao như núi cho thiếu niên. Thiếu niên ánh mắt lập tức lòe lòe tỏa sáng.
Sau khi mọi người ngồi xuống quanh một cái bàn, Smith và Edward cũng đem thức ăn đến đây, bọn họ nói gặp đồng nghiệp rồi bị cuốn lấy.
“Cái tên biến thái đáng giận kia, nếu lần sau để ta nhìn thấy hắn, khẳng định đánh hắn đến không biết trời đất!” Smith nghiến răng kèn kẹt, hung hăng dùng dao đâm miếng thịt bò, tựa hồ khối thịt bò đáng thương kia chính là đối tượng cho hắn trút căm phẫn.
“Mấy ngày sắp tới còn rất nhiều cơ hội nha.” Edward trêu chọc nói.
“Smith gặp được ai?” Lưu Bình An hiếu kì hỏi.
“Bạn học kiêm kẻ địch của hắn.”
Kẻ địch?
Lưu Bình An trong đầu hiện lên là chuột và mèo, Kỉ Vũ trong đầu hiện lên là Aslan cùng An Nam, Gerrard trong đầu trống rỗng. Mà Connor trong đầu hiện lên chỉ có hai chữ gian tình.
“Ai là bạn học kiêm kẻ địch với hắn! Tên biến thái kia và ta hoàn toàn không có quan hệ!”
“Đó là bởi vì ngươi không chịu nhận thua mới nói vậy thôi.” Edward trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ.
“Ai không chịu nhận thua? Gia hỏa kia dõng dạc, lại còn nói cái gì năm nay có kiệt tác siêu việt. Bảo hắn cút đi, ai cũng không có khả năng vượt qua kế hoạch ong......”
May mắn Edward phản ứng nhanh chóng dùng chuối chặn miệng người nào đó, nếu không bí mật quân sự hôm nay liền bị tiết lộ.
Vốn Lưu Bình An còn định truy vấn, đèn đại sảnh lại tắt toàn bộ. Trên đỉnh xuất hiện một chùm ánh sáng, ánh sáng chậm rãi mở rộng, toàn bộ khung đỉnh hoàn toàn mở ra. Xuyên thấu qua lớp thủy tinh cường hóa trong suốt, bầu trời màu lam nhạt bao phủ toàn bộ cự hạm.
Màn hình lập thể khổng lồ xuất hiện phía trên đại sảnh, trung niên nhân trên màn hình là hạm trưởng. Mà đứng bên cạnh hắn là người chủ sự hoạt động lần này. Sao khi đọc bài diễn văn khai mạc ngắn gọn, hạm trưởng tuyên bố chiến hạm xuất phát.
Căn cứ Lạp Phổ Tháp to lớn trong tiếng hoan hô và vỗ tay chậm rãi bay lên. Khi cất cánh tuy rằng có điểm chấn động, nhưng lên giữa không trung lại vững vàng như trên đất bằng.
Sàn đại sảnh bắt đầu biến hóa, kia cũng không phải đá cẩm thạch bình thường, mà là bản điện tử, có thể huyễn hóa ra các loại cảnh sắc. Hiện tại là trời xanh mây trắng, cùng màu với bầu trời hiện giờ, làm người ta tựa hồ như hoàn toàn đang ở trên bầu trời, mà không phải trong chiến hạm.
Lúc chiến hạm bay lên cao, mặt trời cũng bắt đầu chậm rãi lặn xuống. Thiên không nhiễm một màu hồng, lam nhạt biến thành lam sẫm, các vì sao ẩn ẩn lóe ra.
Đại sảnh không có ánh sáng, tối dần, giữa đại sảnh dâng lên một khối hình vũ đài. Trên sàn xuất hiện dòng sông màu sắc huyễn hoặc. Âm nhạc vang lên, tiếng nhạc mạnh mẽ làm người khác nhiệt huyết sôi trào.
Vài chùm sáng chậm rãi từ sau lớp khung trên đỉnh dâng lên, đó là năm bộ phi cơ chiến đấu mở đèn. Tập trung tại trung ương vũ đài, một nữ tử vận quần áo sắc màu rực rỡ như Tinh Linh, trên lưng là đôi cánh trong suốt lóe quang hoa.
“Lúc sắc con sông lan tỏa thiên không, nữ thần đem bóng đêm che khuất màn trời,
Ta khát cầu những ngôi sao bé nhỏ kia, chỉ dẫn ta con đường vận mệnh......”
Tiếng hát nữ tử to rõ vang vọng phía chân trời, tóc dài hồng nhạt theo thân hình nhẹ nhàng bay múa, con ngươi màu lam nhạt sóng mắt lưu chuyển, bờ môi phấn hồng phát ra ca khúc mê người. Ngôi sao vàng hai bên bờ vai cũng khả ái chói mắt.
Dưới đài mọi người một trận hoan hô, thậm chí có thiếu nữ thét chói tai.
“Đó là ai nha?” Lưu Bình An nhỏ giọng hỏi, “Nữ nhân kia tựa hồ thực được hoan nghênh a.”
“Trời ơi, Tiểu An, ngươi không xem TV, báo chí sao? Là Kim Tinh nha! Nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất năm nay nga.” Connor vỗ trán. Lần này vé vào cửa hội chợ bán chạy như vậy nguyên nhân thứ hai chính là nghi thức khai mạc có Kim Tinh biểu diễn.
Lưu Bình An đối với nàng lời bình chỉ là “Khá dễ nghe” mà thôi. Đại khái ở trong lòng hắn, giọng hát hay nhất là muội muội Agnes.
“Từ hôm nay trở đi khởi hành......” Theo tiếng hát cất cao, Kim Tinh vung tay lên, năm chiếc chiến cơ trên đỉnh đồng thời bay ra, vẽ nên ánh sáng năm màu. Mà cái gậy phát sáng trong tay Kim Tinh cũng biến thành vô số điểm ánh sáng, bay về phía người xem.
Điểm sáng đụng vào người lập tức biến thành bươn bướm bảy màu. Khiến không ít người sợ hãi than thở không thôi.