76, ca sĩ và phi công [ hạ ]
Chiến cơ trên bầu trời kéo theo một chiếc đuôi ánh sáng dài, thi triển kỹ thuật cao siêu vẽ ra các loại đồ án. Trong đó kỹ thuật của hai chiếc chiến cơ màu lam và màu hồng nhạt là xuất sắc nhất, biến hóa đủ các loại động tác yêu cầu cao khiến người xem không ngừng phát ra tiếng kinh hô.
Dải sáng năm màu xinh đẹp hóa thành những điểm sáng chậm rãi rơi xuống, giống như mưa sao băng.
Chiến cơ đang bay trên không trung đột nhiên mất đi bóng dáng, chỉ có chiếc đuôi ánh sáng vẫn không ngừng vẽ nên các đồ án rực rỡ. Làm khán giả lại một trận kinh hô.
“Oa -- là chiến cơ ẩn hình Y5 nga.” Connor hưng phấn hô to, một tay nắm vai Lưu Bình An, tay còn lại chỉ lên trời, “Tiểu An, ngươi xem, có phải hay không thực lợi hại. Lợi dụng vỏ ngoài kim loại trí năng, cảm ứng sắc thái bốn phía rồi tự thân tiến hành biến hóa. Giống như tắc kè hoa, tự ngụy trang. Là chân chính ẩn hình nga.”
Lưu Bình An vốn phi thường hâm mộ không quân, bởi vì khi đối phó với nhền nhện, không quân có ưu thế phi thường lớn. Bất quá cũng có lúc bởi vì bị tơ nhện cuốn lấy mà bị rơi. Chiến cơ ẩn hình trước kia chỉ là ẩn hình với rađa mà thôi, mà hiện tại chiến cơ này chân chính ẩn hình, quả thật có thể ở trên chiến trường phát huy uy lực càng lớn.
Chiến cơ một xanh một hồng nhạt trên bầu trời hiện hình, mọi người còn chưa kịp ngừng kinh hô, Kim Tinh phát ra một âm cao to rõ, hai tay cầm súng điện tử hướng lên trời. Họng súng đối diện hai chiến cơ kia.
Phanh một tiếng, họng súng bắn ra ánh sáng bảy màu, hướng bốn phía chậm rãi khuếch tán. Mà chiến hạm lại bắn ra 6 đường đạn, nhằm thẳng hai chiếc chiến cơ. Hai chiến cơ nhẹ nhàng rẽ sang hai bên tránh thoát, nhưng đạn giống như có sinh mệnh, 3 đường đuổi theo chiến cơ màu lam, 3 đường khác theo sát chiến cơ hồng nhạt.
“Là đạn theo dõi 6XN a.” Connor lại lần nữa kêu to, đối với vũ khí, hắn quả thực chính là một quyển bách khoa toàn thư. “Mỗi viên đạn đều có hệ thống động lực và hệ thống theo dõi trí năng, trên trời dưới đất, thậm chí tận dưới đáy biển đều tuyệt đối không bỏ qua mục tiêu, được xưng ‘Quấn chết ngươi’.”
“Vậy hai chiến cơ kia không phải rất nguy hiểm sao?” Chiến cơ bay quanh chiến hạm, mặt sau mang theo ba viên đạn lóe sáng trong bóng đêm, giống như ba ngôi sao băng. Có vài lần thiếu chút nữa đường đạn và thân máy thoáng lướt qua, Lưu Bình An vì phi công mà mướt mồ hôi.
“Hẳn là không phải đạn thật.” Edward nói: “Nhưng cũng rất nguy hiểm, trên đạn có hệ thống động lực, nếu đánh lên chiến cơ cũng sẽ gây nổ.”
“Thực xằng bậy! Đến cùng là tên nhà quê nào nghĩ ra tiết mục này nha?” Smith ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng bàn tay gắt gao nắm chặt dĩa thức ăn cũng làm lộ tâm tình khẩn trương của hắn.
Cho dù phi công kỹ thuật rất cao, thế nhưng thời gian dài cũng chưa thoát được đường đạn. Khán giả khẩn trương nhìn chăm chú cuộc truy đuổi chiến trên bầu trời, căn bản rất ít người chú ý tiếng hát của Kim Tinh.
“Uy, hai người các ngươi chơi vậy đủ rồi đó!” Thừa lúc lực chú ý của mọi người bị chiến cơ hấp dẫn, mà cũng là lúc âm nhạc rất to, Kim Tinh thấp giọng rống giận trong máy liên lạc.
“Tiểu Bạch, mười lăm lần xoay ba trăm sáu mươi độ của ngươi tựa hồ còn chưa làm đủ a.”
“Tiểu Minh, ý tưởng muốn đâm vào Lạp Phổ Tháp của ngươi cũng không có thực hiện a.”
Nghe thanh âm càng nói càng thái quá đến mức làm người khác đau đầu của hai tên hoạt bát truyền ra từ máy liên lạc, Kim Tinh trên đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều chữ thập. “Các ngươi...... Hành động theo kế hoạch cho ta!”
Kim Tinh rống giận khiến khán giả ngồi tương đối gần nghi hoặc nhìn nàng. Người sau lập tức mỉm cười ngẩng cao cất tiếng hát che dấu.
“Tuân mệnh! Đại tỷ!” Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai chiếc chiến cơ quay đầu lại, làm ra hành động khiến người xem chấn động.
Trên bầu trời một lam một hồng nhạt hai chiếc chiến cơ giống như thiểm điện toàn lực lao vào nhau. Không ít người xem trên chiến hạm thét chói tai, thậm chí có nữ nhân che mắt không dám nhìn kết cục kế tiếp.
Thế nhưng hai dải sáng một lam một hồng nhạt thẳng tắp ngay tại nháy mắt tiếp xúc nhích sang, hai thân chiến cơ gần sát nhau mà xuyên qua, mà 6 viên đạn lại va vào nhau, toàn bộ nổ tung, ánh lửa bừng lên sáng chói.
“Thật sự là quá tuyệt vời!” Fitzgerald và Connor, Kỉ Vũ ba người giống như những người khác, hưng phấn đứng lên lớn tiếng hoan hô.
Lưu Bình An vừa rồi cũng đổ mồ hôi, thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, nghe Smith ở một bên thầm mắng, trước mặt đột nhiên có một ly đồ uống lạnh. Ngẩng đầu liền thấy Edward tươi cười, “Khát nước sao? Uống đi.”
“Cám ơn!” Không biết nguyên nhân gì, cư nhiên lại vì một cốc nước mà cảm thấy vui vẻ. Lưu Bình An cảm giác khẳng định là di chứng do vừa mới bị dọa giật mình.
Lúc này, âm nhạc đã chuyển sang mềm nhẹ uyển chuyển, Kim Tinh hát ca khúc trữ tình, khói lửa màu sắc rực rỡ từ từ rơi xuống, lãng mạn vô cùng.
Chiến cơ tốc độ bay chậm lại, trên bầu trời vẽ một hình trái tim thật to, sau đó ở giữa vẽ một ngôi sao năm cánh.
“Hai phi công kia kỹ thuật rất lợi hại a.” Bọn Connor rốt cuộc kêu đủ, ngồi lại trên ghế.
“Là phi công ở căn cứ không quân nào nha?” Lưu Bình An đối với không quân hoàn toàn không biết chút gì. Không quân có căn cứ khác, không cùng quân doanh với lục quân.
Edward như có chút đăm chiêu nói: “Ta chung quy nhớ ra cặp song sinh kia đã gặp qua ở đâu rồi.”
“Edward, xin ngươi không cần tư duy nhanh như vậy được không, chúng ta hoàn toàn theo không kịp a.” Smith sửa sang dáng ve lại, vừa rồi kỳ thật hắn đổ mô hôi nhiều nhất.
“Không...... Cặp song sinh kia là......”
Lúc này, mọi người lại một trận hoan hô. Hai chiếc chiến cơ dừng trên khung đỉnh trong suốt, trên đỉnh tự động mở ra hai cửa sổ nhỏ, hai thanh niên theo xích sắt hàng không tuột xuống vũ đài Kim Tinh đang đứng. Mà chiến cơ sử dụng hệ thống tự động bay về trong chiến hạm.
Mũ bảo vệ tháo xuống, hai người lộ ra gương mặt giống nhau như đúc, chỉ là hai bên má mỗi người có một ngôi sao hồng nhạt. Bọn Lưu Bình An lập tức nhận ra, hai người là đôi song sinh mới gặp hôm nay. Bọn họ và Kim Tinh cùng chào cảm ơn.
Edward tiếp tục nói: “Bởi vì tiền tuyến đang căng thẳng, hội chợ sẽ không mời quân nhân chân chính đến biểu diễn. Bọn họ là......”
“Mộ Dung Thái Bạch và Mộ Dung Khải Minh, thiên tài phi công học viện không quân Thái Dương. Trong các học viện quân sự cũng rất có danh tiếng, được xưng là ‘Thái Dương Song Tử Tinh’. Các căn cứ không quân lớn đều muốn mời chào bọn họ.” Có người hai tay cắm trong túi áo, thong thả tùy ý bước tới gần, tiếp lời Edward.
Tất cả mọi người đều tập trung tầm mắt lên người tới, Connor lớn tiếng hô tên hắn, “Eugene!”
Eugene mặc tây trang đen với sơ mi màu lam nhạt, nhưng không có đeo caravat, có vẻ tiêu sái lại không mất trang trọng. Eugene giơ một tay lên chào hỏi, “Yêu!”
Lúc này, vũ đài bên kia còn đang tiếp tục huyên náo, nhưng ca sĩ cùng phi công Song Tử tinh đều chuẩn bị đi ra. Eugene đẩy đẩy kính mắt, nói: “Tặng thêm tin tức nôi bộ, Kim Tinh nguyên danh là Mộ Dung Trường Canh, là tỷ tỷ của đôi song sinh kia.”
“Di?”
Không ngờ tỷ tỷ của cặp song đôi cư nhiên chính là ca sĩ ngôi sao siêu cấp. Kỉ Vũ chuyển tầm mắt tới vũ đài bên kia, mà cặp song sinh tựa hồ cũng cảm thấy tầm mắt bên này.
Hai người quay đầu, lần lượt hướng Kỉ Vũ hôn gió, khiến người sau đầy mặt ngơ ngác. Mà có người lập tức liên tưởng đến nguyên nhân vừa rồi phi cơ dụng tâm vẽ ra trái tim bọc ngôi sao năm cánh trên bầu trời.
Lưu Bình An một tay ôm cổ Kỉ Vũ, nắm tay nộ khí rào rạt nói: “Cư nhiên dám dò xét sao may mắn của chúng ta? Đáng giận!”
Tác giả có lời muốn nói: Mùa xuân của sao may mắn đến ! ! ! Tung hoa ! ! ! ! Kỳ thật Kỉ Vũ cũng không phải ong đực, cũng không phải tiểu công của Tiểu An. Cho nên ta chính thức đem Kỉ Vũ tác hợp đi.
Lại thanh minh, nhóm tiểu công chân chính sẽ không bị tác hợp người khác đi, mọi người có thể an tâm.