Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 51: Chương 51: Chơi bài trừng phạt [thượng]




82, chơi bài trừng phạt [ thượng ]

Ăn cơm chiều xong, mọi người gom lại phòng Aslan cùng chơi đánh bài. Bởi vì phòng Aslan ở là loại xa hoa, so với phòng bình thường rộng hơn một ít.

“Ha ha, thật sự quá may mắn!” Nơi có Song Tử tinh luôn luôn có tiếng tranh cãi ầm ĩ, bởi vì tự thân bọn họ và tranh cãi ầm ĩ là cùng nghĩa nhau.

“Thật nha, may mắn và sao may mắn luôn đi cùng nhau nga.” Thái Bạch ôm vai Kỉ Vũ, “Không thể tưởng được trên đài biểu diễn cư nhiên là chỗ an toàn nhất. Mấy tên gia hỏa đánh nhau toàn bộ đều nhảy xuống đài.”

Bọn họ ba người khá gần phía trước, hơn nữa là vị trí trung ương, tương đối khó lùi ra. Bắt đầu rối loạn không lâu, Kỉ Vũ nhìn thấy người đánh nhau trên đài đều ngã xuống đài biểu diễn, vì thế đề nghị bò lên trên đài. Ba người thoải mái tránh thoát rối loạn.

“Không cho phép cướp đi sao may mắn của chúng ta!” Lưu Bình An đem Kỉ Vũ từ trong lòng Thái Bạch kéo ra. X, quả nhiên là như thế này. Bọn họ tuyệt đối có ý đồ.

Cửa phòng mở ra, Lý Duy và Fitzgerald mỗi người ôm hai túi to tiến vào. Aslan định đỡ lấy, nhưng Lý Duy thối lui một bước tỏ vẻ không cần hắn giúp. Mà những người khác vừa thấy gói to trong tay bọn họ, lập tức phóng đến đây. Lấy đồ ăn vặt và rượu bên trong bày hết lên bàn.

“Vất vả ngươi rồi. Lại để ngươi đi mua này nọ.” Aslan nhìn đồng bạn đang tranh đồ ăn vặt, có điểm bất đắc dĩ, lắc lắc đầu cười nói với Lý Duy.

“Đừng nói như vậy, Aslan đại nhân.” Lý Duy đứng thẳng tắp, “Hỗ trợ ngài là công tác của ta.”

“Ai nha, ngươi cũng không phải bộ hạ, mà là đồng bạn của ta nga.” Aslan đưa cho hắn một lọ đồ uống, “Ta nhớ rõ ngươi thích uống trà cam.”

“Vâng...... cám ơn......”

Lý Duy trong mắt trừ kính ngưỡng còn lóe qua một tia tình cảm càng sâu, đáng tiếc Aslan không có phát hiện. Bởi vì bên kia mọi người đã bắt đầu chơi bài, lớn tiếng thúc giục Aslan đến cùng chơi.

Giường trong phòng có thể gấp đứng lên, dựa vào tường. Bọn họ trải đệm trên sàn, vây quanh thành vòng tròn ngồi xuống.

Bởi vì Connor chiếm vị trí bên phải Lưu Bình An, Aslan đành phải ngồi vào bên trái, “Các ngươi đang chơi cái gì? Toa cáp sao?”

“Đúng. Nhưng không phải toa cáp bình thường nga! Là bài trừng phạt đó!” Thái Bạch của cặp song sinh hưng phấn giải thích cho Aslan: “Mọi người trước viết một tờ giấy trừng phạt. Tỷ như: Hít đất năm mươi lần, cởi một kiện quần áo, vân vân. Sau mười lượt tính tiền đặt cược một lần, người thua nhiều nhất sẽ rút một tờ giấy trừng phạt, sau đó theo những gì viết trên giấy mà làm nga!”

“Này...... Nghe cũng rất thú vị.” Kỳ thật Aslan vừa rồi nhìn trộm được hình như có một tờ viết là: Hôn người ngồi bên cạnh ngươi một cái.

Mọi người đều nhất trí cho rằng Kỉ Vũ khẳng định sẽ thắng, có chơi cũng không có ý nghĩa, cho nên quyết định do hắn phụ trách chia bài. Sau khi phát bài chưa lật xong, từ lượt thứ hai bắt đầu đánh cược. Bọn họ dùng vỏ đậu phọng làm tiền.

Aslan bài lớn nhất, là K, vì thế do hắn đánh cược trước. Mọi người theo chiều kim đồng hồ sẽ cùng đánh cược. Vừa mới hết một vòng, chuông cửa vang lên.

“Là ai vậy?” Aslan đang chuẩn bị đứng lên mở cửa, Lý Duy đã giành trước đi đến cạnh cửa.

“Chẳng lẽ là huấn luyện viên?”

“Hẳn không phải huấn luyện viên đâu. Hắn nói muốn đi tìm Smith có chuyện cần bàn. Hẳn là sẽ không nhanh như vậy.” Nhớ tới Edward bộ dáng thần bí hề hề, khiến Lưu Bình An cảm thấy có điểm kỳ quái.

“Hẳn là Mai Lệ.” Connor nhảy dựng lên, “Nàng nói sẽ đến đây ‘Tập kích ban đêm’.” Những người khác nghe được từ ‘Tập kích ban đêm’ đều ngẩng đầu lên.

“Tới thật nhanh nha.” Eugene thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Connor, “Đối với nữ sinh tập kích ban đêm, chúng ta nếu không phản kích thật sự không phải lễ nha. Connor nấp ngoài cửa ôm người đến đột kích đi.”

“Tại sao lại là ta?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn để ta hoặc là Fitzgerald cho tỷ tỷ ngươi một cái ôm đột kích sao?”

Nghĩ đến Eugene đeo kính đen trên người Mai Lệ ăn đậu hũ hay Fitzgerald cho Mai Lệ một cái ôm siêu mạnh, Connor dùng lực lắc đầu, “Không cần!” Ngay lúc Lý Duy mở cửa, hắn cả người bổ nhào ra ngoài.

Nháy mắt tất cả mọi người đều đem lực chú ý tập trung nơi cửa ra vào, mà người ngoài cửa phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Nhưng không phải tiếng nữ sinh.

Bị Connor nhào ra đẩy ngã là một thiếu niên da màu nâu, tay trái cột băng vải và khung cố định, Lưu Bình An liếc mắt nhìn liền nhận ra hắn là nhân vật chính thứ nhất hôm nay nháo sự ở khu biểu diễn. Mà đứng bên cạnh là một thanh niên mặc chế phục học viện hải quân Đông Hải, đầy mặt kinh ngạc nhìn Connor.

“Cút đi!” Thiếu niên da nâu rống giận. Mà Connor giống như nữ sinh gặp phải sắc lang, bay nhanh chạy về ôm lấy Lưu Bình An.

“Tiểu An, ngươi phải làm chủ cho người ta nha. Hắn chiếm tiện nghi của người ta, còn rống người ta.”

“Thật đáng thương, ngoan nga......” Nói lời này đương nhiên không phải Lưu Bình An, hắn chỉ là đầy đầu hắc tuyến, khóe miệng rút gân. Kẻ nói chuyện là đôi song sinh thực phá phách kia.

“Các ngươi có chuyện gì?” Tuy rằng không giống với dự đoán, nhưng Aslan lại vẫn vẫn duy trì thái độ nhất quán tao nhã có lễ, đứng lên đi đến cạnh cửa, phòng này là của hắn, nếu có khách đến, nên do hắn tiếp đón.

“Xin chào! Ban đêm đến đây quấy nhiễu chư vị, vạn phần xin lỗi.” Thanh niên đứng bên cạnh thiếu niên da nâu cất giọng nho nhã.

“Không việc gì. Ta là Aslan * Elvis, xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?” Aslan rất có lễ phép trả lời.

Thanh niên lại phi thường có lễ cung người, “Kẻ hèn tên Vân Thư, xin hỏi Lưu Bình An tiên sinh có đây không?”

Tiên sinh?

Tất cả mọi người phản ứng không kịp là vì xưng hô với Lưu Bình An, bao gồm cả chính bản thân Lưu Bình An.

Thiếu niên da nâu ‘Hừ’ một tiếng, “Vân Thư, ngươi không cần khách khí với họ như vậy......” Lời còn chưa dứt, đã bị thanh niên không chút lưu tình hung hăng vỗ gáy, thiếu chút nữa khiến hắn ngã chúi nhủi về phía trước.

“Đau quá a! Ngươi đối xử như vậy với người bị thương sao?” Thiếu niên da nâu che cái gáy rống giận với thanh niên, lộ ra hai cái răng nanh rất đáng yêu nha.

“Thất lễ. Thật sự xin lỗi.” Vân Thư lại hành lễ với Aslan, khiến người sau cũng có chút ngượng ngùng.

“Cái kia...... Vẫn là tiến vào rồi nói sau.”

Sau khi vào phòng, bọn hắn đơn giản tự giới thiệu. Thiếu niên da nâu tên là Jack * Chad, học viên năm nhất chiến hệ học viện hải quân Đông Hải. Mà thanh niên tên là Vân Thư, thủ tịch hai năm chiến huy hệ [ người đứng đầu toàn cấp ].

“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lưu Bình An chỉ vào chính mình, nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Ngài là Lưu Bình An tiên sinh đi.” Vân Thư dùng xưng hô khiến mọi người ở đây đều 囧. Nhưng người nói một chút cũng chưa phát giác có cái gì không ổn. Đi đến trước mặt Lưu Bình An, dùng lực ấn đầu Jack xuống, đồng thời chính mình cũng cúi đầu thật sâu.

“Phi thường cảm tạ ngài hôm nay đã giúp đỡ. Ngày sau nếu ngài có bất cứ việc gì cần hỗ trợ, chúng ta dù dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

Loại lời kịch này, bình thường xuất hiện trong chương trình phim cổ trang lúc tám giờ. Xuất hiện trong hiện thực mà nói, khẳng định sẽ trở thành nói đùa. Thế nhưng đối phương từng câu từng từ nói vang hữu lực, tràn ngập thành ý, làm người khác không thể xem chuyện này là vui đùa.

“Cái kia......” Lưu Bình An ngượng ngùng sờ sờ gáy, “Kỳ thật cũng không có giúp đỡ cái gì.”

“Không. Nếu thật hôm nay ngài không hỗ trợ, đứa nhỏ này giờ không có khả năng đứng ở chỗ này.” Vân Thư sờ sờ đầu thiếu niên da nâu, người sau đẩy tay hắn ra, “Ta không phải con nít!”

Rõ ràng chính là con nít giận dỗi. Mọi người không khỏi đồng thời nghĩ.

“Không nên đứng nói chuyện.” Aslan kết thúc tình huống, “Chúng ta đang chơi bài, cùng nhau chơi đi.”

“Muốn uống bia không?” Cặp song sinh không đợi Jack trả lời liền ném cho hắn một lon bia.

“Jack, không được uống rượu, cẩn thận miệng vết thương của ngươi.” Vân Thư một bên nói về phía Jack, quay đầu thực khách khí nói với Aslan: “Này...... Quấy rầy rồi.”

“Lại nhiều thêm một lão mụ tử.” Connor nói bên tai Lưu Bình An. Người sau nhún nhún vai, “Là bảo mẫu đi.”

Trong lúc chơi bài, Lưu Bình An hỏi Vân Thư tại sao biết hắn ở trong này. Vân Thư nói là mua tình báo từ kẻ bán tình báo trên mạng internet. Những người khác lập tức nhìn về phía Eugene, người sau huýt sáo giả vờ không biết.

Connor tức giận đến thiếu chút nữa bóp cổ Eugene, rõ ràng biết ngoài cửa là ai, lại lừa hắn nói là Mai Lệ, làm hắn ôm ấp nam nhân khác ngoài Tiểu An. [_] [ Thiên Âm: Connor đệ đệ, ngươi lại bi kịch.]

Cặp song sinh đối với Jack vì cái nguyên nhân gì cùng người học viện Đế Quốc quân giáo đánh nhau rất tò mò. Jack hừ hừ hai tiếng nói: “Bởi vì chỉ huy của bọn hắn rất khốn kiếp!”

“Binh bất yếm trá, hắn vận dụng chiến thuật rất hữu hiệu.” Vân Thư khuyên nhủ, nếu là hắn, dưới tình huống đó cũng không nhất định có thể nhanh như vậy quyết đoán vận dụng loại chiến thuật này.

“Dù sao ta chính là không chấp nhận!” Jack đem lon bia dùng lực đè xuống đất, “Cố ý hy sinh đồng đội đổi lấy thắng lợi là loại chỉ huy tồi tệ nhất!”

Thiếu niên ánh mắt trong suốt kiên nghị, tuy rằng tính cách có điểm quá mức cương liệt táo bạo, nhưng cũng là một người chính trực và đầy chính nghĩa. Lời hắn nói khiến những người ở đây có chí trở thành chỉ huy trong lòng đều chấn động.

Nhưng Lưu Bình An lại hơi hơi lắc đầu. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, làm quân nhân, một khi bước trên chiến trường, nhất định phải có giác ngộ cho dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

“Tuy rằng ta không đồng ý tên chỉ huy tóc đỏ thực khốn kiếp. Nhưng làm một nam nhân, tên kia thực khốn hết chỗ nói.” Eugene một bên mở bài mình, vừa nói: “Harry * Eric. Người này chính là lưu manh. Tính cách phóng đãng bất kham, hơn nữa cực kỳ háo sắc, nhiều lần làm ra chuyện xấu, là nhân vật khiến hoàng thất cực đau đầu.”

“Cái gì? Hắn là hoàng tộc?” Connor không thể tin nhảy dựng lên.

Aslan nói tiếp: “Người mắt tím phi thường hiếm thấy, chỉ có trực hệ hoàng tộc Đế Quốc đi.”

“Di? Hình như có một nam tử mắt tím nữa. Đúng rồi...... Tên tóc vàng nhạt......” Fitzgerald vỗ đầu.

“Người ngươi nói là Uy Kiêm * Eric tiên sinh đi.” Vân Thư cư nhiên với người Đế Quốc cũng dùng tôn xưng, “Ta từng xem qua bài báo chuyên đề về hắn trên tạp chí [ Thiếu niên phong vân lục ]. Thủ tịch năm hai học viện Không quân. Hắn và Harry là con trai của thân vương Rafah – em trai của đương nhiệm Hoàng đế Đế Quốc. Tuy rằng là quý tộc, cũng không kiêu ngạo, là một vị quân tử khiêm nhường. Hắn hôm nay còn giúp chúng ta thu thập tàn cục.”

“Hứ!” Thái Bạch trong cặp sinh đôi xì mũi khinh thường, “Hắn là giúp đệ đệ thu thập tàn cục.”

“Đúng. Người này cũng ghê tởm không kém đệ đệ hắn.” Khải Minh cũng đầy mặt khinh thường.

“Các ngươi biết hắn?” Kỉ Vũ một bên chia bài, một bên kinh ngạc vì thái độ của đôi song sinh. Hai gia hỏa này bình thường không lộ ra biểu tình chán ghét với ai. Cho dù gặp được người ác ôn, hai người cũng sẽ hi hi ha ha nghị luận một phen.

“Năm trước thi đấu bay biểu diễn. Máy bay của chúng ta xảy ra vấn đề không thể cất cánh, kết quả đành phải bỏ quyền thi đấu. Sau này có đồng học nói nhìn thấy tên kia từng tới gần máy bay của chúng ta, tuyệt đối là hắn ra tay.” Thái Bạch và Khải Minh đồng thời nghiến răng nghiến lợi.

“Nha...... Ván này ta thắng!” Cuối cùng mở bài, Eugene bài có ba lá J. Mà những người khác không phải chết chính là bỏ bài. Nhưng đại bộ phận đều nói chuyện, không chú ý tới bài.

Nhìn chính mình giảm bớt lợi thế, những người khác đều bắt đầu nghiêm túc chơi bài. Dù sao cũng là trò chơi trừng phạt a.

Kỉ Vũ hỏi Jack, sau đó Bộ Cảnh vệ có xử phạt bọn họ không. Vân Thư cười khiến hắn yên tâm, hạm trưởng tựa hồ cũng không định truy cứu chuyện này.

“Đó là đương nhiên.” Eugene cầm lấy một đống vỏ đậu phộng, “Ta muốn đặt thêm.”

“Ta không theo!” Vài người tiếp theo liên tục không theo, Eugene thoải mái thắng ván này. Mọi người thúc giục Eugene nói tiếp.

“Các ngươi đều nhìn thấy tiểu bạch kiểm bề ngoài thực nhã nhặn đi?” Eugene đem 'tiền' gom về trước mặt mình, “Hắn là Minh Châu * Alfred nha, có thể nói là đồng nghiệp của ta. Thủ tịch năm nhất học viện tình báo quân sự hoàng gia Đế Quốc, đừng tưởng rằng hắn giống như thư sinh tay trói gà không chặt, trừ bỏ mưu lược, người này độc miệng cũng có tiếng. Bất quá, ta thực bội phục thủ đoạn của hắn, vô luận là loại người nào, hắn đều có thể đem đối phương biến thành dễ bảo.”

“Ta xem hạm trưởng là bị người này thu phục.”

‘Thu phục’ từ này vốn có rất nhiều ý tứ. Aslan và Lý Duy nghĩ đến là ‘Thu mua’. Lưu Bình An nghĩ đến là dùng thế lực chèn ép. Cặp song sinh nghĩ đến là dùng các loại đạo cụ uy hiếp. Kỉ Vũ và Fitzgerald nghĩ đến ‘Thuyết phục’. Mà Connor nghĩ đến là gian tình.

“Đúng rồi, người vẫn đứng ở phía sau, giống như cây cột là ai vậy?”

Phát hiện Lưu Bình An đối với tình báo có hứng thú, Eugene đương nhiên nguyện ý tiếp tục nói, “Gia hỏa giống như cây cột tên là Randolph * Claiborne. Hắn là người người duy nhất trong đám kia không phải quý tộc, mà là bình dân. Kỳ thi đấu quân sự thiếu niên quốc tế năm trước, một mình giành năm giải thưởng. Phàm là môn hắn tham gia thi đấu, vô luận là vận động hay quân sự, người khác chạm đến rìa cúp quán quân cũng tuyệt đối đừng nghĩ tới.”

“Tên kia......” Lưu Bình An bộ dáng như có chút đăm chiêu.

“Thế nào? Ngươi đối với hắn có hứng thú?” Eugene cố ý liếc mắt nhìn Aslan. Người sau tựa hồ cũng bởi vì nghe câu này mà ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An. Mà không chỉ Aslan, Connor và Fitzgerald cũng đồng thời giương mắt nhìn chăm chú vào hắn.

Vừa ngẩng đầu liền phát hiện mấy người đều trừng trừng nhìn mình, Lưu Bình An sau đầu chảy xuống một giọt mồ hôi, “Các ngươi làm gì vậy?”

“Tiểu An, gã gia hỏa cứng rắn như khúc gỗ đó có chỗ nào tốt? Giống y như cây cột.” Connor giọng nói mang theo không cam tâm cùng hương vị ganh tỵ.

“Ngươi đang nói cái gì? Nha...... Ta thắng!”

Lưu Bình An thắng một ván. Đáng tiếc lợi thế không nhiều. Mọi người lúc này mới phát hiện, bọn họ hôm nay đem đám người ‘Đại nhân vật’ Đế Quốc trông thấy đều nói một vòng, duy độc thiếu một người.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật này chương là dùng để giới thiệu nhân vật thôi. Chương tiếp theo, trừng phạt bắt đầu! ! Xem ai trúng chiêu.@v@ rút trúng trừng phạt bao gồm: ‘Dùng video 3D thổ lộ với người ghét nhất’, ‘Hôn người ngồi bên người một cái’,‘Nhảy thoát y’, vân vân...... Có vẻ không ít người yêu cầu hai nhóm ong đối kháng. Đây là một đề nghị tràn ngập tà ác. Ta sẽ tận lực thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.