Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 50: Chương 50: Ong chúa vs Ong chúa




81, ong chúa vs ong chúa...

Đúng lúc này, vài tên thanh niên yên lặng đến bên người thiếu niên tóc lam. Trong đó một nam tử mắt tím tóc vàng kim nhạt đưa tay đặt lên ngực, cung người hành lễ, “Mọi chuyện đã hoàn thành, nữ hoàng bệ hạ thân ái.”

Nam tử tựa hồ trời sinh có khóe miệng khẽ nhếch khiến hắn có vẻ phi thường có lực tác động đến người khác, con ngươi màu tím lóe lên, chế phục quân trang màu đen khiến hắn càng thêm anh tư bừng bừng, thần thái ngời ngời. Song trong đôi mắt này tựa hồ cất dấu một ít gì đó, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.

“Hạm trưởng bên kia cũng đã chào hỏi.” Một người thanh niên khác khuôn mặt thanh tú, tao nhã nho nhã kề sát vào tai thiếu niên tóc lam, nhẹ giọng nói. Không biết là cố ý hay vô tình, cố ý mỉm cười ái muội, đem tầm mắt liếc về phía Lưu Bình An.

Cuối cùng một thanh niên trầm mặc nắm áo Harry tóc đỏ, người sau ồn ào hét lớn: “Buông ra ta!” Thanh niên dùng lực đẩy, Harry ngã chỏng vó.

“Khốn kiếp...... Cư nhiên dám đối xử với ta như vậy, ngươi tên bình dân này!”

Không để ý tới Harry lớn tiếng mắng và uy hiếp, thanh niên đi đến sau lưng Lance, hai tay chắp sau lưng, thẳng tắp mà đứng. Ngũ quan hắn khắc sâu nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, nhưng không phải lãnh khốc hay lợi hại, mà cứng như sắt thép, băng lãnh và cứng rắn. Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một bức tường vững chắc, thủ hộ thiếu niên tóc lam.

“Ai nha nha, đệ đệ thân ái. Ngươi không cảm thấy như vậy quá khó nhìn sao?” Nam tử tóc vàng kim nhạt vươn tay với Harry, biểu cảm thực ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại căn bản không có chút quan tâm nào mà mang theo chút trào phúng.

“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng, ngụy quân tử.” Harry hừ lạnh rồi tự mình đứng lên, vỗ vỗ quần áo.

Bốn người đứng ở bốn phía thiếu niên tóc lam, tướng mạo tuấn lãng soái khí, khí chất đặc sắc các loại, không thể nghi ngờ đều là nhân vật nhất định làm người ta chú ý. Thế nhưng lại tuyệt không làm yếu bớt khí thế thiếu niên.

“Thật xinh đẹp nha.” Connor nhỏ giọng nói bên cạnh Lưu Bình An.

“Đúng vậy. Nhưng nam nhân trưởng thành như vậy kỳ thật rất bi kịch.”

“Ân......” Fitzgerald đầy mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý: “Đúng, so với con gái còn đẹp hơn, thật sự rất đáng tiếc.”

“Đáng tiếc gì?”

“Không thể để người ta cưới về làm vợ không phải thực đáng tiếc sao?”

Mấy người Lưu Bình An đồng thời 囧, không thể tưởng được đứa ngốc Gerrard lại phát biểu ra một câu ngôn luận đầy tính bạo tạc như vậy.

“Vì sao không thể cưới?” Edward trêu chọc nói, “Nam nhân cũng có thể cưới về làm vợ a.”

“Thật sự?” Fitzgerald đột nhiên hai mắt phát sáng, lại không phải nhìn về phía Lance, mà là trừng Lưu Bình An. Người sau sau đầu toát một giọt mồ hôi, nghĩ: Hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì nha?

Aslan vài lần làm thủ thế ý bảo mọi người im lặng, nhưng ngay cả huấn luyện viên cũng gia nhập đề tài khiến hắn càng thêm đau đầu. Nghĩ thầm: Cho ta xin, để đối phương nghe được thì làm sao? Sẽ biến thành ‘Vấn đề quốc tế' đó.

Thiếu niên tóc lam đột nhiên đi đến trước mặt Lưu Bình An, con ngươi màu thủy lam như bảo thạch xinh đẹp bắn ra ánh mắt lợi hại, “Tên của ngươi?”

“Di?” Không chỉ Lưu Bình An, cà bọn Aslan cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn vị thiếu niên mĩ lệ này.

“Ta sao?” Lưu Bình An chỉ vào chính mình, hắn cảm giác thiếu niên quý tộc này tựa hồ không tất yếu phải hỏi tên mình. Bất quá, nếu không nói đối phương nhất định sẽ quấn lấy đòi đánh nhau đến chết, quý tộc toàn là sinh vật biến thái không thể lý giải.

“Ta tên Lưu Bình An.”

Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, trước mắt ngân quang chợt lóe. Một thanh ngân kiếm dài mảnh sắc bén vô cùng đã chỉ vào cổ họng Lưu Bình An.

“Tiểu An!”

“Ngươi muốn làm gì?” Aslan và Fitzgerald một trái một phải đồng thời che trước Lưu Bình An bảo vệ hắn.

“Lance, ngươi định làm gì vậy?” Thanh niên tóc vàng mắt tím ánh mắt thú vị dao động trên người thiếu niên tóc lam, sau đó lại híp mắt nhìn về phía Lưu Bình An.

Harry chỉ huýt sáo một cái, mà mặt khác vị thanh niên tao nhã kia cũng dùng ánh mắt ‘thứ này thú vị’ đánh giá nhóm học viên học viện quân sự Aliya đối diện. Như bức tường cứng rắn đứng phía sau thiếu niên tóc lam, nam tử mặt than vẻ mặt không biểu tình như cũ.

“Lưu Bình An, tên của ta là Lance * Von * Alan Bella. Ngươi nhớ kỹ, cười nhạo ta phải trả giá đại giới.”

Dùng kiếm thẳng chỉ thẳng cổ họng đối phương, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích. Đối với loại khiêu khích này, là quân nhân sao có thể bỏ mặc không để ý?

“Cứ việc phóng ngựa lại đây.”

Lưu Bình An đẩy ra hai người che trước mặt mình, dưới ngọn đèn con ngươi sắc lưu ly gần như trong suốt, gắt gao trừng thiếu niên cầm kiếm, người sau ánh mắt so kiếm còn muốn lợi hại hơn cũng không chút nào lùi bước. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Không biết giằng co bao lâu, soạt một tiếng, thiếu niên tóc lam đem ngân kiếm thu hồi vào vỏ, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi. Mà bốn gã thanh niên cũng theo sau rời đi.

“Tiểu An, như vậy có được không?” Eugene không biết từ nơi nào chui ra, nhìn ra bối cảnh mấy người kia, “Quý tộc đều rất khó chơi nga.” Mà những người khác cũng đồng thời vì Lưu Bình An cảm thấy lo lắng.

Đương sự lại dường như không có việc gì nhún nhún vai, “Bởi vì là quý tộc, cho nên ta mới nói như vậy nha. Không phải có một loại thuyết pháp là, quý tộc đưa ra khiêu khích thì phải trả lời ‘Cứ việc phóng ngựa lại đây’ sao?”

Những người khác đồng thời 囧. Eugene đẩy đẩy kính mắt, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Cái kia...... Thuyết pháp hoàn chỉnh là: Quý tộc đề ra khiêu khích, khi trả lời ‘Cứ việc phóng ngựa lại đây’, đều sẽ trả giá đại giới rất cao.”

“......”

“Nhưng là, Tiểu An vừa rồi rất soái nha.” Connor có vẻ thực hưng phấn, “Thế nhưng, mỹ nhân siêu xinh đẹp kia cũng thực tuyệt..... Nữ vương nha nữ vương......”

“Nga? Chẳng lẽ ngươi muốn làm phản đồ? Đầu quân sang ôm ấp mỹ nhân?” Eugene ác ý nói.

“Không có!” Connor nhanh chóng phản bác, “Đương nhiên vẫn là thích Tiểu An.” Sau khi ý thức được mình vừa nói cái gì, Connor đỏ bừng mặt, không biết làm sao hươ hươ tay, “Ta không phải ý đó...... Kỳ thật là......”

Đáng tiếc, Lưu Bình An trên cơ bản không nghe Connor đệ đệ thổ lộ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vừa nãy phát hiện Gavin trên ban công gian phòng nghỉ kia. Vừa rồi lúc Harry tóc đỏ hướng hắn giơ lên nắm tay, hắn có thể tự tin nói ra ‘Phóng ngựa lại đây’ kỳ thật là vì hắn biết Gavin nhất định sẽ thu phục gã to con này.

Nam tử tựa như băng kia hình như đã trở lại ghế ồi, trên ban công không có một bóng người.

Ai cũng không chú ý Edward từ lúc vừa rồi bắt đầu vẫn trầm mặc không nói, mày nhíu chặt. Thẳng đến khi mọi người muốn rời đi khu biểu diễn giờ đã là một mảnh bừa bãi, Lưu Bình An gọi hắn mới hồi phục tinh thần.

“Huấn luyện viên, ngươi không sao chứ? Có phải bị thương vào đầu đến choáng váng rồi không?”

“Hừ hừ, đám tiểu hỗn đản này xách giày cho ta còn chưa xứng đâu. Có thể tổn thương đến ta?” Edward nhíu mày,“Ta đây là thâm trầm. Nam nhân thâm trầm mới có mị lực.”

Lưu Bình An thật sự rất muốn nói câu “Vậy ngươi liền tiếp tục giả vờ thâm trầm đi, chúng ta đi về trước ăn cơm.” Nhưng cuối cùng vẫn là không dám nói ra miệng.

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc viết ra một ong chúa khác. Kỳ thật đều là sài lang hổ báo......

Mọi người thuận tiện ném gạch đi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.