7, có thể ăn
Thanh niên cúi người, gần sát cổ thiếu niên, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Lúc trước đã cảm giác người ngươi rất thơm, hiện tại lại càng thêm nồng đậm. Nhất định ăn rất ngon.”
Hắn vươn đầu lưỡi liếm làn da thiếu niên lộ ra ngoài áo. Trên người thanh niên vốn luôn là vẻ thanh lãnh, thế nhưng đầu lưỡi lại cực nóng phảng phất có thể làm người ta bị phỏng. Cái chỗ kia thực mẫn cảm, bị hắn liếm như vậy, Lưu Bình An không khỏi một trận run rẩy.
Người này hình như đặc biệt thích liếm hắn. Lần trước cứu hắn từ tay gián điệp nhền nhện, cũng đem hắn liếm đến mức cả người nóng lên.
Còn nói muốn ăn hắn, chẳng lẽ hắn là thổ dân của bộ lạc nguyên thủy trong truyền thuyết?
“Ngươi...... Chẳng lẽ ngươi thuộc tộc ăn thịt người sao?”
Thanh niên đình chỉ động tác liếm duyệt, ngay sau đó phát ra tiếng cười nhẹ. Hắn tựa đầu chôn trên vai thiếu niên, cười đến thật sự vui vẻ. Lưu Bình An cảm giác có một loại xúc động muốn bem hắn một trận, xem xem cái khuôn mặt núi băng kia còn có thể vui vẻ như vậy không.
“Ngươi hiện tại không thể ăn ta.” Lưu Bình An tùy ý đối phương nằm trên cổ hắn, “Bất quá sau khi ta chết, nếu ngươi có thể tìm được thi thể ta, thì sẽ để cho ngươi ăn đi. Chỉ cần ngươi khi đó còn có khẩu vị ngon miệng.”
Đối phương rốt cuộc đình chỉ cười, trong thanh âm thanh lãnh tựa hồ bao hàm tình cảm đặc biệt nào đó, “Được. Ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”
“Tiểu An!” Tiếng Smith rống giận cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ. Lúc Lưu Bình An đang muốn oán giận, sức nặng trên người đã biến mất.
Smith đem thanh niên nằm trên người thiếu niên gỡ ra, kéo áo đối phương định đánh.
“Smith, dừng tay!” Lưu Bình An chế trụ cổ tay hắn, “Ngươi làm gì đánh hắn?”
“Đừng ngăn cản ta, hôm nay phải cho con sói háo sắc đáng chết này biết sự lợi hại của ta.” Không thể tưởng được mới vừa đi một Brian, hiện tại lại nhảy ra một con sắc lang đáng chết. Đúng rồi, có vẻ lần trước người này cũng ở trong bệnh viện động tay động chân với Tiểu An.
“Sắc lang cái gì? Ngươi đang nói gì vậy?” Lưu Bình An hoàn toàn nghe không hiểu. [ Thiên Âm: Tiểu An, ngươi như thế nào lại trì độn đến mức này?]
“Huấn luyện viên, ngươi cũng đến giúp một tay nha. Đừng có đứng ngốc ở đó nữa.” Lưu Bình An hô với Edward vẫn đi theo sau Smith. Người sau đột nhiên ôm Lưu Bình An, trên bờ vai hắn cọ a cọ.
“Tiểu An...... Ta cần an ủi.”
“Nha?”
“Tên gia hỏa đáng chết này, cư nhiên thừa cơ mà vào? Edward, buông Tiểu An ra cho ta!” Smith đã tiếp cận bờ vực bùng nổ.
Đột nhiên vài tiếng ho nhẹ khiến tất cả mọi người tạm dừng động tác, đèn phòng cấp cứu không biết đã tắt từ khi nào, lão quân y phụ trách giải phẫu ngoại khoa đầu đầy chữ thập, đối mặt với mấy người cãi lộn ngoài cửa phòng phẫu thuật hạ lệnh trục khách.
“Toàn bộ cút cho ta!”
Bị đuổi ra bệnh viện, Smith không phục nói: “Thật là quá đáng, ta tốt xấu gì cũng là thượng tá nha. Hắn cư nhiên đối xử với ta như vậy.”
“Tiểu An......”
Smith lập tức xoay người nhéo lỗ tai Edward, “Ngươi đến cùng muốn ôm tới khi nào?” Đem Edward kéo ra, lại quay đầu thân thiết hỏi Lưu Bình An.
“Ngươi không bị thương chứ?”
Thiếu niên lắc đầu, “Ta không sao. Là Gavin cứu ta.”
Lưu Bình An nói như vậy, vốn tưởng rằng thái độ của Smith với Gavin sẽ tốt một chút, ai ngờ người sau chỉ trừng mắt nhìn thanh niên, hừ lạnh nói: “Đây là việc hắn phải làm.”
Lưu Bình An đang muốn hỏi vậy là có ý gì, lúc này lão quân y vừa lúc bước ra cửa lớn bệnh viện. Lưu Bình An khẩn trương đi qua, “Chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi. Xin hỏi, La Cơ thế nào rồi?”
“Không sao, cũng không thể trách ngươi, là người lớn không làm gương cho trẻ nhỏ.” Nói xong trêu chọc liếc mắt nhìn Smith, người sau hừ một tiếng, quay đầu đi.
“Ngươi là hỏi nữ hài tử kia đi?” Lão quân y ngữ khí rất nhẹ nhàng, chứng minh cuộc giải phẫu rất thuận lợi.
“Cô bé đã vượt qua thời kì nguy hiểm. Thực may mắn đấy, loại huyết thanh giải độc nhền nhện này vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công. Không ngờ được hiệu quả lại tốt như vậy.”
Tảng đá lớn vẫn đặt trong lòng Lưu Bình An rốt cuộc buông xuống, “Chúng ta có thể vào thăm nàng không?”
“Tạm thời không thể. Còn phải quan sát một thời gian. Hơn nữa thuốc tê hiệu lực cũng chưa hết.” Nhìn thiếu niên dáng vẻ lo lắng, lão quân y ha ha cười nói: “Ngươi là bạn trai nàng sao? Không cần phải gấp gáp nha, buổi sáng ngày mai liền có thể thăm.”
“Nha? Không phải!”
Lão quân y một điểm cũng không nghe thiếu niên phủ nhận, hô to ‘Tuổi trẻ thật tốt’ linh tinh gì đó.
Lưu Bình An đang muốn đuổi theo giải thích, đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận oán khí rất mãnh liệt.
“Tiểu An......”
Không chỉ Smith, cư nhiên ngay cả Edward cũng đồng dạng phát ra loại oán khí màu tím đen này.
“Các ngươi đến cùng làm sao vậy?”
Vầng tà dương lạc trên mặt biển xanh lam tản ra điểm điểm đỏ điểm xuyến không gian, vô số hải âu lượn vòng quanh bờ biển. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên gương mặt nghiêm túc của nam tử.
Không khí trong thùng xe trầm tĩnh đến mức làm người khác cảm thấy áp lực, qua hồi lâu, Smith rốt cuộc mở miệng.
“Bên học viện xử lý chuyện này như thế nào?”
“Tạm dừng sử dụng khu dã chiến, Bộ cảnh vệ đang điều tra.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Smith đề cao ngữ điệu tỏ vẻ bất mãn.
Edward hai tay nắm tay lái, chỉ có thể nhún nhún vai, “Vậy ngươi cho rằng còn có thể như thế nào?”
“Thùng cơm!” [vô dụng]
“Uy uy, có chủ ngữ được không?”
“Học viện Aliya thùng cơm!”
Edward trên đầu xuất hiện một chữ thập, “Ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm nga.”
“Được thôi, vậy ngươi liền nói chút phương pháp xử lý không phải thùng cơm đi.” Smith khoanh hai tay, nhếch chân bắt chéo tựa vào ghế phó lái.
“Tìm ra gián điệp, xử lý.”
“Nga --” Smith cố ý kéo dài âm cuối, ngữ khí mang theo ý ‘Đứa ngốc cũng biết’.
“Đá qua đá lại cái gì? Ngươi nên nói phương pháp cụ thể nha.”
Edward không chút nào để ý, ngược lại cong khóe miệng, “Vừa rồi ngươi cũng xem qua camera theo dõi khu dã chiến đi. Nhền nhện biến chủng chỉ công kích nữ sinh.”
“Kia thì thế nào? Trước đó chẳng phải cũng như vậy sao? Không thanh lí sạch sẽ mấy con sâu này, chúng sẽ còn xuống tay với ‘Nữ vương’.” Smith nhíu mày, có điểm không kiên nhẫn.
“Nhưng trên thực tế chỉ có một nữ sinh bị thương nặng. Các nữ sinh khác cũng chỉ bị thương nhẹ, đại bộ phận đều là trầy da, không có nữ sinh tử vong. Rõ ràng có thể thực dễ dàng giết chết nữ sinh nào đó, thế nhưng nhền nhện tựa như đang do dự cái gì, chậm chạp không hạ thủ, chỉ cố làm ra vẻ. Nếu nói mục đích của nhền nhện là giết chết ‘Ong chúa’, ngươi không cảm thấy kết quả như vậy rất kỳ quái sao?”
Smith ngây ra một chút, một ý niệm chợt lóe trong đầu, “Ý của ngươi là......”
“Chúng nó đang tìm ‘Ong đực’.” Trong mắt Edward chợt lóe một tia tinh quang, “Hiểu rõ mục đích đối phương, thì sẽ dễ dàng tìm ra con sâu này.”
Smith buông hai tay đứng dậy, “Thông qua quan sát năng lực học viên có thể phân biệt ra ai là ong đực. Thế nhưng nếu muốn biết tình huống của học viên trong khu dã chiến, thì cần phải sử dụng đoạn ghi hình của camera theo dõi.”
“Việc được phép xem đoạn ghi hình cần có quyền hạn nhất định, nhất là phát sinh sự cố như vậy, nó càng được giữ bí mật hơn.”
“Người có thể xem xét đoạn ghi hình này phi thường ít......”
Hai người nhìn nhau cười, cái loại nụ cười này, nếu có người thứ ba ở đây mà nói, khẳng định chỉ có thể nghĩ đến bảy chữ ‘Cấu kết với nhau làm việc xấu’.
Tại ký túc xá học viện quân sự, Eugene vừa vào cửa, liền bị người đẩy mạnh vào WC. Eugene tựa vào vách tường, trêu chọc người đang nhanh chóng khóa trái cửa, “Uy uy, Aslan, ngươi muốn tìm người ‘Chơi súng’ thì cũng đừng có tìm ta, hội ‘Trung khuyển’ [fan hâm mộ] của ngươi sẽ nổi điên đó.”
“Nếu là chuyện kia mà nói, ta chưa từng suy xét qua ngươi, thực xin lỗi đã khiến ngươi hiểu lầm.” Aslan một bên kiểm tra bốn phía một bên bình tĩnh cãi lại.
“Thật làm người ta thương tâm nha. Vậy ngươi tìm ta có việc gì sao?” Eugene đẩy đẩy cặp kính.
“Hôm nay ta cứu ngươi một mạng nga, ngươi định báo đáp ta thế nào?”
“Cái kia nha......” Eugene đoán không ra đối phương đang đánh cái chủ ý quỷ gì, bất quá gia tộc hồ ly Elvis luôn luôn thực giảo hoạt.
“Aslan công tử, nếu không ghét bỏ, ta liền lấy thân báo đáp.”
Eugene cố ý dùng thanh âm làm người khác nổi da gà rụng đầy đất nói chuyện, nhưng Aslan vẫn duy trì mỉm cười ôn hòa.
“Ta muốn ngươi điều tra một chuyện.”
“Nga, chỉ cần thiếu gia mở miệng, vô luận là mười chuyện hay là một trăm chuyện cũng không có vấn đề gì. Ta giảm giá 50% cho ngươi.”
“Không, ta chỉ muốn ngươi điều tra một sự kiện.”
Nhìn Aslan thu hồi nụ cười, nháy mắt trở nên nghiêm túc, Eugene cũng không lại lấy thái độ cà rỡn ra ứng đối.
“Nếu là có nguy hiểm tới tính mạng, ta không làm.”
“Có thể cũng có liên quan với ngươi nga.” Con ngươi màu xanh biếc của Aslan không trong veo như bình thường, mà thâm u như thủy đàm [hồ nước], làm người khác nhìn không thấu.