106, ta muốn ăn ngươi
Bên kia khu dã chiến, bọn Lưu Bình An nhanh chóng đến cửa B. Đột nhiên hắn thấy sống lưng phát lạnh, theo bản năng lắc mình sang bên cạnh, một cái chân nhện màu đỏ lướt sát qua người, cắm vào chỗ vừa rồi hắn đứng.
Lưu Bình An trên mặt đất lăn vài vòng, linh hoạt nhỏm dậy. Một con nhền nhện mình đầy hoa văn màu đỏ to như cái ô tô đột nhiên từ ven rừng xuất hiện.
“Tiểu An!”
“Đừng lại đây!”
Lưu Bình An quát bảo Lý Duy đang định xông tới dừng lại, rút chủy thủ phòng thân ra. Nhền nhện to lớn hắn tuyệt không sợ, con nhện này tuy rằng chỉ là cấp nô lệ, hình thể cũng nhỏ hơn đồng loại, nhưng xem hoa văn của nó, độc tính hẳn rất mạnh, phải cẩn thận đối phó.
Con nhện bởi vì hình thể nhỏ nên thực linh hoạt. Nhún một cái, liền phóng sang chỗ Lưu Bình An. Người sau trên mặt đất lăn một vòng, tránh thoát đối phương công kích. Lấy kinh nghiệm của hắn, không thể cùng loại nhền nhện này so tốc độ và sự linh hoạt, tuyệt đối không thắng nổi nó.
Nhền nhện lại nhảy lên, nhe ra răng nanh bén nhọn, như một cái lưới lớn đánh về phía thiếu niên.
“Đáng giận......” Lưu Bình An vươn người, nắm chặt chủy thủ trong tay.
Chỉ có cơ hội một lần, nếu bất thành hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh xông đến che trước người hắn, răng nhện bén nhọn trực tiếp cắm vào lưng người nọ. Trong nháy mắt, trước mắt Lưu Bình An một mảnh huyết hồng, hắn dùng toàn lực đâm chủy thủ vào cằm nhền nhện, xuyên qua miệng, cắm sâu vào đầu nó.
Nhền nhện ngã xuống, Lưu Bình An từ dưới thân nhện bò ra, ôm người trong lòng kêu to, “La Cơ!”
Nhìn gương mặt tái nhợt và làn da trắng nõn của thiếu nữ trong lòng nhanh chóng chuyển đen, nội tâm Lưu Bình An không ngừng bốc lên sát ý mãnh liệt, tiếng kêu sợ hãi của Lý Duy hắn hoàn toàn nghe không thấy.
Lý Duy nhìn hai con nhền nhện đen to lớn dần dần vây hướng thiếu niên, hắn căn bản vô sách ứng phó.
Thiếu niên buông người trong lòng ra, đột nhiên nhảy lên, bàn tay trần nhảy đến lưng nhện. Hai mắt hắn đỏ hồng, sát khí bức người, huy động nắm tay hung hăng đánh về mắt nhền nhện.
Mắt nhện bị đập nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên mặt đất loạn xoay qua xoay lại loạn xạ, muốn đem thiếu niên hất xuống. Nhưng thiếu niên đã giết đỏ cả mắt, tựa như điên rồi, không ngừng công kích tới bộ vị yếu ớt của nhền nhện.
Lý Duy cảm giác Lưu Bình An lúc này đáng sợ như Tu La. Mắt thấy một con khác cũng muốn tiến lên công kích thiếu niên. Trên người không có vũ khí, Lý Duy không cho rằng mình có thể đánh thắng hai con nhền nhện này.
Nhưng thiếu niên đối với Aslan đại nhân rất trọng yếu, nếu thiếu niên bị thương tổn, Aslan đại nhân nhất định sẽ thực tự trách.
Lên thôi! Lý Duy nhặt một nhánh cây thô ven đường lên tay, hét lớn một tiếng nhằm phía một con nhền nhện khác.
Nhưng vào lúc này, hai đạo ánh sáng màu lam chợt lóe, tia laser chuẩn xác bắn thủng đại não nhền nhện. Lý Duy ngẩng đầu nhìn phương hướng laser bắn tới, giữa cành lá rậm rạp trên một thân cây, không biết từ khi nào đã đứng một thanh niên tóc trắng lạnh lùng.
Thẳng đến lúc nhền nhện bất động, thiếu niên vẫn còn phát cuồng vung quyền đánh lên đầu nhền nhện. Đem vỏ ngoài, não đánh thành nát nhừ.
“Đủ rồi! Tiểu An!” Lý Duy từ phía sau kéo hắn, muốn đem hắn rời ra, lại bị hắn một tay hất ra. Sát khí trên người thiếu niên tản mát ra khiến hắn cảm thấy cả người phát lạnh.
Đang lúc hắn vô sách ứng phó, ngẩng đầu phát hiện Gavin đã đứng ở sau lưng thiếu niên, vô thanh vô tức giống như bóng ma, vươn tay thành đao bổ xuống gáy thiếu niên. Người sau tuy có cảm thấy, nhưng đã quá trễ.
Thân thể mềm mềm trượt xuống, Lưu Bình An trước lúc mất đi ý thức nhìn thấy một mảnh băng lãnh màu lam nhạt.
--0--
Bộ kỹ thuật Sở nghiên cứu Quân bộ Aliya, cơ giáp kim loại to lớn nhanh nhẹn như báo, nhảy lên rồi trầm ổn rơi xuống đất.
Tiếng động cơ nổ ong ong dần dần nhỏ lại, đôi mắt màu lam của cơ giáp tắt đi, nam tử mặc quân phục lục nhạt từ cabin đi ra, bước lên giàn giáo tự lơ lửng. Giàn giáo tự động hạ xuống mặt đất.
“Thật sự quá tuyệt vời!” Một đám người mặc blouse trắng tiến lên vây quanh nam tử, trong đó có một khoa học gia lớn tuổi gắt gao cầm tay nam tử, “Trung úy, thật sự rất cảm tạ sự hỗ trợ của ngươi!”
“Hạng mục rốt cuộc có chút thành tựu rồi!”
Không nhìn bộ dáng đối phương kích động đến sắp rơi lệ, Edward rút tay về đi thẳng khỏi phòng thí nghiệm. Những người khác đều không phát hiện, sắc mặt hắn rất kém, vừa vào WC liền nôn không ngừng.
“Ngươi không sao chứ?” Smith đi vào, tựa vào bồn rửa tay châm thuốc.
Edward rốt cuộc nôn xong, mặt không chút thay đổi đi đến bồn rửa tay rửa sạch sẽ. Sau khi sửa sang hoàn tất, lại lần nữa bước ra WC. Smith một phen giữ chặt hắn, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tiếp tục thí nghiệm cơ giáp.”
“Ngươi phát thần kinh cái gì?” Smith tức giận ném điếu thuốc trên mặt đất, nhìn thẳng Edward, “Thành cái dạng này rồi, còn muốn tiếp tục thí nghiệm? Trở về nghỉ ngơi cho ta!”
“Không!”
“Ngươi muốn kháng lệnh sao?” Quân hàm Smith cao hơn Edward rất nhiều, nếu hắn thật sự hạ lệnh, Edward chỉ có thể phục tùng.
“Ta có thể tiếp tục, thượng tá.” Edward chào đối phương theo quân lễ, lấy ngữ khí như công thức trả lời.
“Ngươi......” Smith cào mái tóc vốn đã loạn nay càng loạn hơn, “Ta không biết ngươi đến tột cùng bị cái gì kích thích, đột nhiên tự nguyện đến làm chuột bạch, nhưng thực rõ ràng, năng lực của ngươi không đủ.”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng bọn họ quả thật không thể đạt được trình độ giống như người điều khiển cơ giáp của Đế Quốc. Edward nhớ tới thanh niên kiên nghị lãnh khốc như thép kia, chính mình cũng đã từng cùng hắn giao thủ, cận chiến bất phân thắng bại. Nhưng trên mặt điều khiển cơ giáp, hắn lại hoàn toàn theo không kịp.
Chỉ một động tác rất đơn giản, hắn đã ù tai choáng váng đầu, thậm chí nôn đến mơ hồ. Hắn đã xem nhẹ ảnh hưởng cơ giáp mang đến cho người điều khiển.
Rõ ràng mọi người đều là ong đực, tại sao lại khác biệt như vậy?
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Smith vỗ bả vai đồng nghiệp, “Năng lực của ong đực cũng có khác biệt. Ngươi so với đám tiểu tử trong học viện quân sự đã giỏi hơn nhiều lắm rồi.”
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới đây sắc mặt Edward đột nhiên đen thui. Năng lực khác biệt...... Hắn trong đầu lập tức hiện ra một thân ảnh cao ngất.
Hắn và ‘Người kia’ quả thật chênh lệch năng lực, người nọ trước ngực đeo là huân chương thiếu tướng, mà mình chẳng qua là hai sao trung úy mà thôi. Nhưng không có nghĩa là mình sẽ nhận thua.
Edward xoay người đi tới phòng thí nghiệm, Smith ngăn hắn lại, “Ngươi liều mạng như vậy là vì cái gì?”
“Đương nhiên là vì chính mình.” Edward cong khóe miệng, nhưng trong con ngươi lại không hề có ý cười, đôi mắt đen chợt lóe quang mang sắc bén.
“Nếu ta có thể điều khiển cơ giáp thuần thục, ngươi cảm giác quân đội sẽ làm thế nào?”
“Ngươi......” Smith nhăn mày, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Ngươi muốn trở lại chiến trường?”
Edward nhìn tay phải của mình, “Vết thương trên người ta đã hoàn toàn bình phục. Theo lý mà nói không nên tiếp tục đứng phía sau.”
“Vì cái gì? Ngươi không muốn đứng bên người ‘Nữ vương’ sao?”
“Không phải.” Hắn đương nhiên muốn lưu lại bên cạnh thiếu niên, bảo hộ hắn, chiếu cố hắn, mỗi một ngày nghỉ hè hắn đều trải qua rất vui vẻ. Nhưng......
“Ta là quân nhân. Bảo vệ Tổ quốc vốn là trách nhiệm của ta, bởi vì tư tâm mà lùi nơi hậu phương không phải là chuyện một quân nhân nên làm.” Nhìn Smith còn định nói gì đó, Edward tiếp tục nói: “Ta đã quyết định rồi.”
Nhìn bóng dáng đồng nghiệp kiêm bạn tốt, Smith thấp giọng: “Kỳ thật ngươi là đang ghen tị đi.”
Bất quá, vị tướng quân kia quả thật có tiền vốn làm người ta ghen tị đến phát cuồng, có thể dễ dàng cướp đi thể xác và tinh thần của Tiểu An. Bất quá, tên đó cũng không dễ chịu đi. Từ tin tức phía thủ đô truyền đến, hắn hẳn là rơi vào khốn cảnh mất rồi.
Smith nhếch khóe miệng, dù sao hắn cũng không chết được. Cư nhiên dám dụ dỗ Tiểu An, coi như là cho hắn một điểm giáo huấn đi.
Điện thoại di động vang lên, Smith nghe máy xong thần sắc đại biến.
“Hắn ở bệnh viện học viện sao? Ta lập tức đến ngay!”
Thiếu niên ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện học viện quân sự Aliya. Đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn sáng.
Lúc tỉnh lại thì hắn đã được đưa đến phòng bệnh, biết La Cơ còn đang cấp cứu, hắn không nghe bất luận người nào khuyên bảo mà vẫn ngồi lỳ bên ngoài chờ đợi.
Không bảo vệ được nàng, là trách nhiệm của ta. Nội tâm hối hận và tự trách không ngừng nảy lên. Đã bao nhiêu năm rồi không có trải qua cảm xúc này. Tử vong trên chiến trường đã khiến tâm hắn chết lặng.
Kỳ thật lúc ấy hắn có thể đối phó con nhền nhện kia, là nữ hài tử đó đột nhiên xông ra, căn bản không phải lỗi của hắn. Nhưng hắn thật sự không thể tha thứ cho chính mình.
Thật sự là càng sống càng thụt lùi. Hòa bình quả nhiên sẽ khiến người ta lơi lỏng nha.
Lúc Lưu Bình An còn đang suy xét có nên đưa ra yêu cầu nghỉ học trở về chiến trường với Smith hay không, khí tức đột nhiên xuất hiện bên người khiến hắn ngẩng đầu lên.
Cỗ khí tức băng lãnh kia, chỉ có một người mới có thể phát ra.
“Ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, còn chưa có chính thức nói lời cảm ơn với ngươi.”
Thanh niên lạnh lùng không biết từ khi nào đã đứng bên người hắn, người này thường xuyên thần không biết quỷ không hay xuất hiện, biến mất, biểu tình trầm mặc mà đạm mạc làm người khác nắm không được.
Thế nhưng đối phương lại vẫn hỗ trợ hắn, cũng từng cứu mạng của hắn, Lưu Bình An nên phải cảm tạ hắn.
“Muốn ta mời cơm thì cũng không thể chọn khách sạn quá đắt a, ta cũng không có nhiều tiền nga.”
Thanh niên cong khóe miệng, con ngươi băng lam sắc chợt lóe ý cười thản nhiên, hắn dựa sát vào thiếu niên, tay chống lên vách tường hai bên thiếu niên.
“Ta muốn ăn ngươi.”