101, đêm nay không về nhà
Phó quan đề cử cư nhiên là một nhà hàng Karaoke, hơn nữa có phục vụ tiệc đứng, còn có thể lấy thêm chút rượu. Vào phòng phó quan liền bắt đầu hát quên trời đất.
Bọn họ gọi một đống lớn rượu. Bia, rượu tây, rượu đế...... Quan tham mưu đem vài loại rượu trộn thành một ly, sau đó đặt xúc xắc lên bàn, chơi trò so nút lớn nhỏ, ai thua sẽ bị phạt uống rượu.
Lính nào mà không uống rượu? Nhưng đứa ngốc cũng biết uống rượu pha tạp như vậy thì cho dù tửu lượng cao bao nhiêu cũng sẽ quắc cần câu.
“Các ngươi mấy tên gia hỏa này, không cho chơi trò này.” Brian phẫn nộ đạp hai gã cấp dưới.
“Vì sao? Chúng ta lúc nào cũng chơi như vậy nha.” Quan tham mưu không có ý tốt liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh Brian, cười đến đầy ái muội nha.
“Chẳng lẽ là lo lắng chúng ta chuốc sai tiểu khả ái?”
“Con mẹ nó!” Brian đang muốn quát lại hai người bọn họ, Lưu Bình An đột nhiên cầm lấy xúc xắc, “Chơi đi, rất thú vị a.”
“Nhưng mà......” Brian lo lắng nhìn về phía thiếu niên, người sau chỉ cười cười, “Dù sao ta cũng đã thành niên.”
“Ha ha, quả nhiên có dũng khí, ta thích.” Phó quan mở to miệng cười, buông microphone cầm lấy xúc xắc và cái ly, bĩu môi với tướng quân nhà mình, “Tiểu khả ái còn không sợ, chẳng lẽ tướng quân vô địch của chúng ta lại sợ sao?”
Brian thật sự chịu không nổi bọn họ, đành phải giơ tay đầu hàng, “Được rồi, bắt đầu đi.”
Bọn họ theo chiều kim đồng hồ lần lượt đổ xúc xắc, bởi vì hai người trước điểm số đều rất lớn, đến phiên Lưu Bình An, Brian lo lắng nhẹ giọng bên tai thiếu niên nói: “Nếu thua, không cần miễn cưỡng chính mình.”
Thiếu niên lắc đầu, “Không việc gì. Trò này là sở trường của ta nga.” Đồng thời nhìn hai người kia cười một cái, dưới ánh đèn nê ông ảm đạm con ngươi sắc lưu ly xẹt qua một tia tinh quang. Hai quan quân thân kinh bách chiến cũng không khỏi đánh rùng mình.
Rất nhiều người đều cho rằng đêm ở Aliya thực yên tĩnh, chỉ có thể nghe được một vài thanh âm lãng đãng ở ngoại thành. Nhưng trên thực tế, khu trung tâm Aliya vào ban đêm phi thường phồn hoa náo nhiệt.
Nhất là cuối tuần, quán rượu, karaoke, câu lạc bộ đêm...... Các loại chỗ ăn chơi có đèn nê ông chiếu sáng nhuộm bầu trời đêm màu lam sậm thành bảy màu rực rỡ. Trên quảng trường rộng lớn, lửa trại tiệc tối, biểu diễn lửa, trượt băng...... Đủ loại hình vui chơi, tận tình cuồng hoan. Cho đến đêm khuya, bốn phía vẫn không thiếu tiếng người và thân ảnh thiếu niên hoạt bát.
Mười giờ tối, đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu. Thế nhưng đại bộ phận khách nhân trong phòng karaoke tựa hồ đều chuẩn bị chấm dứt cuộc vui.
Trước tám giờ rưỡi, phó quan còn có thể nhảy lên nhảy xuống, loạn kêu gọi bậy. Qua chín giờ, liền bắt đầu mất nhận thức, hai mắt mơ hồ, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, thiếu chút nữa còn nhảy thoát y. Đến mười giờ, rốt cuộc như một đống bùn nhão nằm dài trên sô pha, say quên trời đất.
Brian đứng lên, cảm giác đầu choáng váng vô cùng, lấy ngón tay bóp mũi mới miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh.
“Ta muốn đi WC một chút.” Chung quy hắn cũng uống không ít, định đi WC rửa mặt. Đang lúc này, một bàn tay khoát lên vai hắn.
Quan tham mưu như hồn ma sau lưng u u nói: “Ta cũng đi......”
“Tiểu An, ta ra ngoài một chút.” Brian xấu hổ cười nói với thiếu niên duy nhất vẫn còn thanh tỉnh. Thiếu niên nhàn nhã bắt chéo chân, ăn bánh ngọt bơ.
“Khi trở về, giúp ta lấy bánh ô mai, bánh thập cẩm, thịt nguội trộn hoa quả, thuyền chuối, còn có kem tuyết ba màu, mỗi thứ một phần.”
“......”
Đến WC, quan tham mưu liền ói điên cuồng. Brian rửa xong mặt tựa vào hành lang ngoài WC hút thuốc, chỗ đó vừa vặn có cửa sổ mở, gió đêm trong lành lướt nhẹ qua mặt, rượu cũng tỉnh không ít.
Hắn thẫn thờ nhìn làn khói trắng chậm rãi phiêu tán trong bóng đêm, phía sau truyền đến thanh âm quan tham mưu.
“Anh đẹp trai, cho mượn bật lửa đi.”
Brian xoay người sang chỗ khác, lấy trong túi áo ra một vật giống như điếu thuốc lá nhưng lại có rất nhiều kim loại. Một đầu kim loại sáng lên ngọn đao laser màu lam.
Quan tham mưu giống như thói quen, đem thuốc lá thân qua. Sau khi châm lửa, quan tham mưu tham lam hít một hơi.
“Sống lại rồi......”
“Ngươi ổn không?” Nhìn hắn vừa rồi ói lợi hại như vậy, Brian còn tưởng rằng hắn sẽ ói tới ngất xỉu luôn.
“Không tốt lắm.” Quan tham mưu phun khói trắng, “Đứa nhỏ kia ngươi tìm từ nơi nào đến vậy? Quả thực là quái vật a.”
“Có khoa trương như vậy không?”
“Đương nhiên. Tổng cộng chơi tám mươi sáu bàn, hắn chỉ thua hai bàn. X, ngươi xem tên ‘Độc miệng’, bị hắn cho uống đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng không động đậy nổi.”
“Ngươi có vẻ không phục nha. Muốn hay không, ta trở lại chơi tiếp?” Brian ác ý lôi kéo quan tham mưu trở về, người sau cuống quít cản hắn lại.
“Đừng!” Quan tham mưu làm người độc miệng lại gian trá hiện tại cũng chỉ có thể đầu hàng nhận thua. Hắn đẩy đẩy kính mắt, “Ta nhận thua, ta chơi không lại hắn, được chưa? Ta nói lão đại nha, ngươi đừng thật sự đối với hài tử kia có cái ý biến thái gì nha.”
“Tại sao?” Quan tham mưu luôn luôn chuyện gì đều thích lửa cháy đổ thêm dầu lại nói ra lời này, khiến Brian có điểm giật mình.
Quan tham mưu không nói gì, tựa vào cửa sổ hút thuốc, mắt kính phản xạ ngọn đèn trong bóng đêm, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng Brian biết hắn khẳng định có lời muốn nói, lẳng lặng chờ đợi.
“Ngày đầu tiên hắn tới thăm ngươi, ta gặp hắn trên hành lang, hài tử kia tưởng Bill Phu là ngươi, làm ầm ĩ cả lên.” Quan tham mưu cười một cái.
“Ta hỏi hắn với ngươi là quan hệ gì. Lúc ấy hắn lộ ra biểu tình nha......” Quan tham mưu mím chặt môi, “Hài tử kia rất đề phòng và cảnh giác với người khác...... Ta nghĩ......”
Hắn liếm liếm môi, tựa hồ do dự cái gì.
“Nói tiếp.” Brian sắc mặt trầm xuống, trên người cũng chậm rãi tràn ngập một loại khí tức xơ xác tiêu điều.
“Có lẽ hắn nhớ tới tình hình tương tự, với hắn mà nói hẳn là giống như ký ức ác mộng đi.”
Brian xoay người đi nhanh trở về, quan tham mưu hô theo, “Brian, hắn là hài tử tốt, đừng trêu chọc hắn.”
“Làm không được.”
Thanh âm Brian từ cuối hành lang truyền đến, cường ngạnh mà kiên quyết. Quan tham mưu bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ phun một ngụm khói trắng vào trời đêm, “Bài học của Bill Phu còn chưa đủ khắc sâu sao? Ta không muốn lại chứng kiến một người khác buông hoa hồng đỏ trên bia mộ.”
Brian dừng chân, xoay người đi trở lại. Một phen kéo áo quan tham mưu, “Ta sẽ không để điều đó xảy ra.”
Quan tham mưu nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Brian đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt, “Ngươi tới giúp ta một chút đi.”
Khi bọn hắn mở cửa phòng, thiếu niên còn đang ăn bánh ngọt.
“Bánh ngọt ta nhờ ngươi lấy đâu?” Cửa vừa mở ra, liền nghe thanh âm thiếu niên từ bên trong truyền đến.
Quan tham mưu đỡ Brian nghiêng ngả lảo đảo đi tới, “Mau giúp một tay.” Đợi thiếu niên vừa đến gần, liền đưa Brian xoay xoay ngã ngã cho hắn.
“Đây là có chuyện gì?” Lưu Bình An nhìn Brian sắp té trên mặt đất, bất đắc dĩ dùng lực đỡ lấy thân thể cao lớn của hắn. Người nào đó cũng rất tự nhiên vùi đầu vào thiếu niên trong lòng ăn đậu hũ.
“Người này uống rượu.”
“Di?” Vừa rồi trông hắn rõ ràng còn rất tốt, nhiều nhất là có điểm choáng, ngược lại quan tham mưu say đến mức lợi hại hơn. Hiện tại như thế nào đột nhiên đảo chiều?
Lưu Bình An đầy mặt nghi hoặc nhìn về phía người nào đó, đối phương đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn,“Hắn nha, chính là thích chống đỡ đến chết, hơn nữa rượu này hiệu quả về sau khá lớn. Ta vừa rồi nôn hết sạch, cho nên không có việc gì.”
Quan tham mưu khả năng nói dối quả thực xuất thần nhập hóa, khiến Brian không biết nên khinh bỉ hay tán thưởng.
“Tiểu An, đúng không?” Quan tham mưu cười vỗ vai Lưu Bình An, “Xem ra đêm nay chỉ có thể chơi đến đây thôi. Tướng quân đại nhân nhờ ngươi đưa về.”
“Nha?”
“Không có biện pháp. Ta cũng chỉ có một người, không thể chia làm hai, một nửa đưa con mèo say rượu kia, một nửa đưa tướng quân về đi?” Hắn dùng ngón tay chỉ vào phó quan vẫn còn nằm bẹp trên sô pha.
“Đi nhà ở quân khu xxx.” Đem Brian nhét vào taxi, Lưu Bình An ấn quan tham mưu nói địa chỉ cho tài xế.
“Brian, ngươi thực say rượu à?” Lưu Bình An nhớ tới trò chơi đêm nay, quả thật có điểm quá mức. Ai bảo hai gia hỏa đáng giận kia xem thường hắn.
“Rượu không say, mỗi người tự say......” Brian xoay người nằm trên ghế, gối đầu lên chân thiếu niên.
“Quả nhiên say rượu ......”
Nhà của Brian không chung khu với Smith. Một ở thành Nam một thành bắc, khoảng cách thật sự rất xa. Thật vất vả kéo Brian vào phòng, Lưu Bình An cũng không kịp về nhà. Khu này thực hoang vu, căn bản là không có xe taxi tới lui.
Gọi điện thoại kêu taxi sao? Hay là......
Lưu Bình An gọi di động cho Smith, lập tức nghe tiếng bên kia bùng nổ rống giận, “Ngươi đi đâu rồi? Gọi bao nhiêu lần cũng không bắt máy......”
Lưu Bình An đưa điện thoại ra xa, đợ tiếng quát tháo giận dữ qua đi mới đặt về bên tai, “Xin lỗi, ta không nghe tiếng di động reo.”
“Tiểu An, ngươi ở chỗ nào vậy? Muộn lắm rồi, ta đến đón ngươi.” Thanh âm thanh niên mang nồng đậm lo lắng.
“Edward đâu?”
“Sắp khai giảng rồi, bên học viện rất bận rộn, hắn đêm nay không về đây.”
“Như vậy nha......” Smith còn đang trong kỳ tĩnh dưỡng, không thể để hắn lái xe đến đây. Lưu Bình An quay đầu nhìn người nào đó nằm một đống trên sô pha, làm tốt chuẩn bị bị mắng, hít sâu một hơi.
“Smith, đêm nay ta không về nhà.”
Không đợi đối phương ‘Cuồng oanh loạn tạc’ đánh tới, Lưu Bình An quyết đoán tắt máy.