Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 71: Chương 71: Phòng tắm




102, phòng tắm

Lưu Bình An vừa buông điện thoại di động, liền nghe được một tiếng loảng xoảng. Nguyên bản Brian nằm trên sô pha té xuống đất, ấm trà trên bàn bị đụng nghiêng, nước đổ lên toàn thân hắn.

“Ngu ngốc!” Lưu Bình An chạy tới kéo cổ tay hắn định nâng dậy. Kết quả đối phương cả người ngã đè lên hắn, khiến hắn thiếu chút nữa cũng té theo.

“Con ma men đáng giận này......” Lưu Bình An không bỏ cuộc, hai tay từ phía sau xuyên qua dưới nách Brian, kéo hắn lên.

Lôi hắn lao thẳng đến phòng tắm. Brian quân hàm là thiếu tướng, cho dù là chỗ ở lâm thời cũng rất xa hoa. Phòng tắm thực rộng rãi, hơn nữa còn có một cái bể tắm mát xa. Thời điểm bọn họ tiến vào, máy tính quản gia đã tự động bơm nước ấm đầy bể.

“Ngươi ở bên trong từ từ tỉnh đi.”

Hô một tiếng, Lưu Bình An đem con ma men ném vào trong bồn tắm. Nhưng đối phương như cũ không có tỉnh lại, ngược lại chìm vào trong nước. Lưu Bình An ngồi xổm bên cạnh, hắn cũng không tin con ma men kia có thể không nổi lên.

Đợi ước chừng một phút đồng hồ, Lưu Bình An cảm giác không quá thích hợp. Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự say quá mức, chết ngộp rồi?

Hắn rốt cuộc nhịn không được, đến gần bên bể nước, ló người ra, “Uy, Brian, đừng đùa......”

Đột nhiên trong nước vươn ra một bàn tay kéo áo thiếu niên, người sau còn chưa kịp phản ứng, cả người đã mất thăng bằng ngã vào trong nước.

Lưu Bình An rơi xuống nước theo phản xạ hươ hai tay, định nổi lên, lại bị người gắt gao ôm eo tha xuống nước. Mở mắt trong làn nước, sau khi vô số bọt nước xẹt qua, đối diện hiện lên một đôi con ngươi lóe cười tà tứ.

Biết chính mình mắc mưu, Lưu Bình An ở trong lòng dùng hết thảy từ thô tục mình biết ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Brian một lần.

Bởi vì cánh tay bên hông nhanh kiềm chế khiến cho hắn không thể trồi lên, không khỏi phẫn nộ vung nắm tay đấm lên mặt đối phương. Nhưng vì lực cản của nước làm cho động tác chậm hẳn lại, hơn nữa người sau cũng sớm có chuẩn bị, dễ dàng tránh thoát công kích.

Không khí trong buồng phổi ngày càng ít, Lưu Bình An cảm thấy ngực tựa hồ bị vật thật nặng đè lên, đau không chịu được. Hắn nhịn không được mở miệng, một chuỗi bọt khí liền từ trong miệng thoát ra.

Trước mắt bắt đầu biến đen, lúc hắn sắp hít thở không thông, hai phiến ôn nhuận dán lên bờ môi của hắn. Thứ gì đó nóng ướt mềm mại khai mở bờ môi của hắn, cùng dưỡng khí tiến vào.

Lưu Bình An mở to mắt, trước mắt vẫn là ánh mắt tà tứ đang cười kia, hơn nữa bọn họ tiếp xúc càng gần. Hắn có thể nhìn đến trong đôi mắt thâm thúy của đối phương bao hàm tình cảm cực nóng. Loại cực nóng này tựa hồ có thể nóng đến nội tâm của hắn, khiến cho toàn thân hắn nóng lên.

Không biết qua bao lâu, hai người mới chậm rãi trồi lên mặt nước. Brian buông tha môi thiếu niên. Thiếu niên toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể tựa vào hai tay Brian, nằm trên người hắn không ngừng thở hổn hển.

“Tiểu An...... Có khỏe không?” Tiếng Brian nam tính trầm thấp mang theo một điểm khàn khàn, lộ ra hương vị tình sắc.

Trả lời hắn là một cú đấm hết lực, sức mạnh phi thường lớn, khiến hắn mất thăng bằng ngã ra sau. Đến khi hắn lại nổi lên, thiếu niên đã trèo lên bể.

“Tiểu An! Nghe ta giải thích......”

Thiếu niên căn bản không để ý tới hắn, thẳng đường đi ra phòng tắm, hung hăng đóng sầm cửa. Brian đuổi theo, phát hiện thiếu niên đang đi đến cửa chính, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

Lúc tay thiếu niên chạm cào cửa, thân thể đột nhiên bị gắt gao kéo vào một lồng ngực cực nóng.

“Tiểu An...... Đừng đi.”

“Buông ta ra!”

Hai tay bên hông thiếu niên càng siết chặt, phảng phất muốn đem đối phương nhập vào trong lòng.

“Không! Ta sẽ không buông tay!”

Cảm giác được thân thể gầy nhỏ trong lòng đang mãnh liệt giãy dụa, Brian lấy dáng người và ưu thế thể lực của mình mạnh mẽ áp chế thiếu niên. Đem môi bám vào bên tai thiếu niên, nhẹ giọng nói một câu.

Thiếu niên chấn động toàn thân, đình chỉ giãy dụa.

Kỳ thật hắn trong lòng đã sớm minh bạch, từ sau khi đối diện với quá khứ, hắn đã mơ hồ cảm giác được tâm ý của mình với Brian. Lại sau khi gặp đối phương, hắn càng thêm khẳng định cái loại tình cảm này đại biểu cho ý tứ hàm xúc gì. Chỉ là không muốn chọc thủng tầng giấy mỏng manh kia, hắn sợ hãi, giống như con đường phía trước chỉ có một mảnh tối đen, không dám đi tới.

Thiếu niên thấp giọng không ngừng lặp lại ba chữ, “Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......”

Brian ôm thiếu niên cả người ướt đẫm trở về phòng. Lấy cái khăn tắm to đùng bao phủ hết thân thể nhỏ gầy, gắt gao kéo hắn kéo vào lòng.

“Vô luận ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không thu hồi câu nói kia. Nói cho ta biết đi, Tiểu An,‘Khi đó’ đến tột cùng phát sinh chuyện gì?”

Thiếu niên cả người run lên, trên mặt lộ ra biểu tình thất thố, trong con ngươi thủy tinh sắc chợt lóe một tia thống khổ, nhưng lập tức bị sự cảnh giác thay thế.

Brian càng thêm đau lòng, thế nhưng có loại vết thương nếu không vạch ra để thoa thuốc một lần nữa, thì vĩnh viễn cũng không chữa khỏi, ngược lại sẽ chậm rãi hư thối. Vết thương trong lòng cũng là như thế.

“Sáu năm trước, ngươi tới tìm ta, đúng không?”

Đây chỉ là Brian suy đoán, thế nhưng phản ứng của thiếu niên đã xác minh suy đoán này.

Lưu Bình An thất kinh ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Brian. Hắn lập tức cúi đầu, lại bị đối phương dùng hai tay ôm lấy.

“Không cần trốn tránh, ngươi từng nói qua, sẽ không lại bị vận mệnh trêu cợt.”

Lưu Bình An dùng lực cắn môi dưới, hắn quả thật không còn là tiểu hài tử yếu nhược trước đây. Vô luận ác mộng đáng sợ như thế nào, chính mình vẫn có thể vượt qua nó.

Thiếu niên hít sâu một hơi, ngữ khí khôi phục bình tĩnh, êm tai nói ra ác mộng sáu năm trước.

Sau cuộc chiến bảo vệ Anna Tây Á, nhền nhện tuy rằng lui bước, nhưng rất có khả năng sẽ lại tiến công. Dân cư còn sống tạm thời di chuyển đến trấn nhỏ phụ cận.

Lưu Bình An và những người khác tiến vào trại tị nạn trong trấn, sinh hoạt một khoảng thời gian. Khi hắn trở lại Anna Tây Á, thành phố đã trở thành phế tích. Mọi người vô lực trùng kiến nhà ở, chia nhau di chuyển ra ngoài.

Thiếu niên lúc ấy chỉ có 13 tuổi, muốn tìm công việc mưu sinh nhưng không ai muốn thuê. Trên thực tế đại bộ phận đều vội vàng chạy nạn. Khi hắn đói đến hốt hoảng, có người quen nói cho hắn, Brian từng đến tìm hắn.

Lúc ấy Lưu Bình An chỉ nghĩ đến miếng cơm no bụng. Vì thế lập tức chạy tới quân doanh tìm Brian. Nhưng quân doanh quá lớn, căn bản không biết đối phương ở nơi nào.

Hắn trong quân doanh chạy loạn rất nhanh liền bị vài quan quân bắt được.

“Tiểu quỷ, quân doanh không phải chỗ để ngươi chạy loạn nga.”

“Ta xem tiểu quỷ này hẳn là gián điệp nhền nhện đi.”

“Ta không phải! Ta đến tìm Brian.” Thiếu niên Bị lính nắm áo tức giận bất bình nói. Thiếu niên lúc ấy không có chú ý, khi hắn nhắc tới cái tên này, mấy tên quan quân sắc mặt đều không tốt.

“Nga --” Trong đó một tên phục hồi tinh thần đầu tiên, sờ cằm, một đôi mắt trên người thiếu niên quét tới quét lui, “Ngươi và hắn là quan hệ gì?”

Thiếu niên thành thật trả lời bọn họ. Quan quân đi đầu cười nói: “Chúng ta đưa ngươi đi tìm hắn.”

Thiếu niên lúc ấy cũng hiểu được gã quan quân kia cười đến không có ý tốt, nhưng hắn chưa hiểu sự đời cũng không nghĩ nhiều, bởi vì hắn thật sự đói vô cùng. Chỉ nghĩ đến nhanh tìm thấy Brian, nhờ hắn cho mình chút gì ăn.

Đoạn ký ức hia hiện tại đã trở nên ảm đạm trong đầu, bộ dáng những người đó cũng mơ hồ không rõ, hắn chỉ nhớ rõ những người đó cười dữ tợn, trở thành ác mộng của hắn.

“Ta cùng bọn họ vào một kho hàng, sau đó......”

“Không cần nói nữa!”

Thiếu niên ngữ khí quá mức bình thản, căn bản không giống như đang kể chuyện của mình, ngược lại Brian cảm giác tim mình đang chảy máu.

Brian lúc ấy vì có công phòng thủ Anna Tây Á, được đặc cách thăng làm trung úy. Rất nhiều người đều ghen tỵ với hắn, mấy gã quan quân đó hẳn chính là một trong số đó đi.

Trên thực tế, tiền tuyến quân đội là nơi long xà hỗn tạp, quân kỷ lại dễ dãi, cho dù thiếu niên không phải đến tìm Brian đại khái cũng sẽ gặp chuyện giống vậy, thế nhưng Brian không thể tha thứ cho chính mình. Tại vì hắn mà khiến thiếu niên nhận phải thương tổn thế này.

“Đám súc sinh này!” Brian nắm chặt nắm tay, từ giữa những khe hở chảy ra tơ máu, con ngươi thâm thúy tràn ngập sát khí sắc bén.

Lưu Bình An vươn tay xoa hai má thanh niên, “Không sao, những người đó toàn bộ đều chết rất thảm.” Thiếu niên khóe miệng nở nụ cười lạnh làm nhân tâm kinh sợ, thế nhưng Brian lại cảm giác lòng đau như xé.

Thiếu niên vỗ về mặt Brian, một tay còn lại trượt đến lồng ngực hắn, bởi vì quần áo toàn bộ đều ướt đẫm, rất nhanh đã vẽ ra đường cong thân thể của thanh niên.

“Nếu chỉ là chơi đùa, ta không thành vấn đề nga. Dù sao tại quân doanh cũng quen rồi.” Thiếu niên nheo mắt, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười. Song nụ cười nhạt này thật sự rất lạnh, làm người ta phát lạnh tận đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.