103, nhẫn
Đối với việc mình mở lời, đối phương cư nhiên thờ ơ, ngược lại trong không khí tràn ngập một loại áp lực nặng nề, Lưu Bình An nghi hoặc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Brian, giống như đại dương bao dung, ánh mắt ôn nhu làm người ta nhớ đến mặt trời ngày xuân.
Trong lúc Lưu Bình An còn đang sững sờ, hai cánh tay ôm bên hông càng siết chặt. Hắn cả người không khỏi kề sát vào lồng ngực đối phương. Thanh âm trầm thấp nam tính tản ra vô hạn nhu tình, như cơn gió bên bờ biển nhẹ nhàng mơn trớn.
“Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi lại bị thương tổn.” Thanh niên đưa ngón tay Lưu Bình An đến gần bên miệng, trịnh trọng nói ra lời thề, “Từ hôm nay trở đi, ta Brian * Andrew thuộc về Lưu Bình An, vô luận là tâm, sinh mệnh hay là linh hồn. Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để ngươi lại nhận bất cứ thương tổn nào. Ở đây lập xuống thệ ước!”
Nói xong dùng lực cắn ngón áp út thiếu niên, người sau chỉ cảm thấy ngón tay một trận đau đớn, muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương dùng lực giữ yên.
Thanh niên buông hắn ra, ngón áp út của thiếu niên in lên một vòng dấu răng, miệng vết thương rất sâu, máu theo kẽ tay chảy xuống.
“Là nhẫn thệ ước.” Brian liếm vết máu trên tay thiếu niên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể tháo xuống.”
“Khốn kiếp!” Lưu Bình An phẫn nộ bỏ tay hắn ra, nhưng vẻ đỏ ửng trên mặt lại làm bại lộ nội tâm của hắn.
“Ta là của ngươi đó nha, Tiểu An. Đêm nay ngươi muốn làm cái gì với ta đều được nga.”
Nam tử ngữ điệu tà tứ, lời nói tràn ngập ám chỉ se tình. Thiếu niên mặt đỏ lên, định mắng to đối phương không biết xấu hổ. Nhưng lơ đãng liếc đến vết thương trên ngón tay, tựa hồ bộ phận mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm bị bắt giữ, vô lực đánh trả.
Một khi đã hạ quyết tâm, liền lập tức hành động đi. Lưu Bình An cho rằng nam nhân đối với loại sự tình này không nên giống đàn bà giả vờ từ từ chối chối. Hắn bỏ đi quần áo ướt đẫm, thân thể xích lõa khóa ngồi lên bụng nam tử.
“Brian, ngươi đừng hối hận nga.”
Không khí tràn ngập mùi vị tình yêu mãnh liệt, tiếng rên rỉ cùng với tiếng nhục thể va chạm vang trong phòng cả một đêm.
Sáng sớm, gió biển nhu hòa thổi mở bức màn, ánh mặt trời màu bạch kim tiến vào phòng, phủ lên thân thể xích lõa của thiếu niên. Thiếu niên nằm trên giường dáng người cũng không cường tráng, nhưng cơ bắp rắn chắc. Brian một tay chống đầu, tay còn lại đang vuốt ve cái lưng duyên dáng của thiếu niên.
Tối hôm qua khi vuốt ve thân thể hắn đã cảm giác được, làn da thiếu niên không hề bóng loáng, thậm chí có không ít chỗ gập ghềnh, tựa hồ là vết thương trước đây lưu lại. Hiện tại hoàn toàn hiện ra trước mắt, hắn mới phát hiện trên người thiếu niên vết thương rất nhiều. Một vết bỏng có diện tích rất lớn, từ bả vai một đường kéo dài qua cổ và cổ tay. Màu sắc đã trở nên rất nhạt, có chút giống như hoa văn phức tạp.
“Rất khó xem đi?”
Thanh âm thiếu niên khàn khàn, mang theo âm cuối mềm mại, tựa như cái móng vuốt nho nhỏ, khơi mào ngọn lửa trong cơ thể Brian. Hắn cúi người hôn lên miệng vết thương.
“Sẽ không...... Ta cảm giác như là văn tự Đông Phương cổ điển lúc phồn hoa. Hiện tại rất nhiều nữ hài tử đều thích xăm loại này.”
“Ngu ngốc! Vết thương là huân chương của nam tử hán. Nói cái gì giống nữ hài tử xăm hình, ngươi thật đáng giận!” Lưu Bình An quấn tròn tấm chăn lên người, không để đối phương tiếp tục nhìn vết thương khó coi này.
Nhìn thiếu niên tự quấn chính mình, lui thành một đống giống như con sâu. Brian cười xấu xa vươn tay ôm 'con sâu', cả người dán lên, dùng chỗ nào đó lại biến cứng cọ cọ thiếu niên.
“Tiểu An......”
“Phiền muốn chết. Biến!”
Thanh âm Lưu Bình An từ trong chăn truyền ra, có điểm mơ hồ không rõ. Brian thấy hai tai thiếu niên đều đỏ, biết hắn là đang thẹn thùng.
Thật sự rất khả ái nha!
Nam tử không khỏi vươn đầu lưỡi liếm vành tai đỏ hồng của thiếu niên, người sau cả người run lên, nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên rỉ.
Thanh âm mỏng manh này tựa như một mồi lửa dẫn đốt nhiệt tình của Brian. Tránh không thoát, thiếu niên vẫn là để nam nhân đạt được.
Brian nghiêm cẩn cài nút cổ áo, quân trang màu lục nhạt phẳng phiu uy vũ, khoác trên người hắn càng có vẻ soái khí anh tuấn.
Hắn quay đầu nhìn thiếu niên trên giường bởi vì quá mệt mỏi mà nặng nề ngủ, con ngươi thâm thúy tràn ngập ôn nhu như gió xuân. Thiếu niên ngủ mơ mơ màng màng, cho dù hắn tới gần cũng không đột nhiên bừng tỉnh. Chứng tỏ thiếu niên đã buông xuống lòng cảnh giác với hắn.
Hắn đi qua nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Bình An, người sau trở mình, đem thân thể của mình hào phóng triển lãm trước mặt người khác cũng không có chút cảm giác nào.
Con ngươi đen nhánh tựa hồ co rút lại một chút, trong đôi mắt như đại dương thâm thúy ẩn ẩn một đoàn hỏa diễm. Brian biết thiếu niên đã mệt muốn chết rồi. Một bên nhắc nhở chính mình, một bên kéo chăn qua che thân thể thiếu niên.
“Quả nhiên là ‘Đêm xuân khổ đoản’, khó trách ‘Quân hoàng không sớm lâm triều’.”
Nếu quan tham mưu có ở đây, khẳng định sẽ cười hắn văn thơ loạn xạ. Brian bất đắc dĩ cười rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên.
“Thực xin lỗi......”
Lưu Bình An bị tiếng đập cửa thô bạo đánh thức. Nếu hắn còn không đi mở cửa, đại khái đối phương liền sẽ phá cửa mà vào.
“Ồn chết rồi! Tên khốn kiếp nào còn làm ồn lão tử sẽ đem ngươi buộc trên đầu thuyền luôn!” Vừa mở cửa, Lưu Bình An ngây ngốc. Người đứng ngoài cửa cũng đồng thời sửng sốt. Nhưng sau khi tầm mắt đảo qua trên người thiếu niên, một đôi mắt cơ hồ muốn phun lửa.
“Huấn luyện viên......” Lửa giận của đối phương khiến Lưu Bình An có điểm chột dạ lui về phía sau nửa bước. Thật là kỳ quái, chính mình vì sao lại chột dạ a? Hiện tại đang nghỉ hè, cho dù là huấn luyện viên cũng không có quyền xen vào sinh hoạt cá nhân của hắn.
Nhìn thiếu niên quần áo không chỉnh tề mở cửa, hơn nữa trên cổ đều là dấu hôn, Edward bùng nổ.
Hắn buổi sáng hôm nay trở về mới biết thiếu niên hôm qua một đêm không về nhà. Bởi vì trụ sở của tướng lãnh thượng cấp cũng thuộc về cơ mật quân sự, cho nên Smith căn bản tìm không thấy hắn. Edward thật vất vả tìm đến bằng hữu của Brian là quan tham mưu, nhõng nhẽo nài nỉ mới tìm được đến nơi này.
Xem ra vẫn là đã muộn. May mắn hắn không cho Smith đến, nếu không hiện tại khẳng định đã muốn lật trời.
“Tên kia đâu?”
“Di?”
“Brian * Andrew, hắn đâu?” Edward nổi giận đùng đùng xông vào phòng, chuẩn bị đánh tên kia một phát. Nhưng căn bản là không nhìn thấy tên nam nhân quái quỷ kia.
“Nga...... Brian......” Lưu Bình An lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, phòng không tính là lớn, căn bản không thấy bóng dáng Brian. Dù hắn ra ngoài một lát cũng không thể không để lại lời nhắn, gọi điện thoại đối phương cũng không nghe máy. Lưu Bình An trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Mau tìm hắn!”
“Đương nhiên phải tìm hắn.” Edward nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên dùng loại này thủ đoạn hạ lưu này bắt cóc Tiểu An, người này tuyệt đối không thể tha thứ.
Edward liên hệ với bạn bè, đối phương nói Brian buổi sáng ngày hôm qua nhận được lệnh triệu tập, hôm nay phải chạy tới thủ đô.
“Thực xin lỗi, Ed. Ngươi xem tướng quân của chúng ta muốn đi ‘Hồng Môn Yến’ [một đoạn sự tích của Trung Quốc, ai muốn hiểu rõ mời tìm Google tỷ tỷ] có khả năng có đi không có về, liền không muốn so đo hắn ra tay với ‘Vị kia’ của ngươi a.” Quan tham mưu ngữ khí giả dối không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Edward dùng lực đạp chân ga, tăng tốc độ xe tới mức cao nhất, trên quốc lộ điên cuồng mà phóng, xem mấy biển báo hạn chế tốc độ ven đường như không có gì. Đương nhiên, hắn tháng này xác định vững chắc sẽ thu được vô số hóa đơn phạt siêu tốc. Dù sao xe này là của Smith, hắn mới mặc kệ không thèm quản.
Hắn hiện tại chỉ muốn hung hăng đánh cái tên nam nhân kia.
Lưu Bình An im lặng ngồi trên ghế phó lái, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hồng ấn trên ngón áp út. Sớm đã cầm máu rồi, nhưng dấu răng vẫn đỏ tươi như vậy, giống như một vòng dây tơ hồng.
Radio nhà ga Aliya không ngừng lặp lại: Xe lửa bay tốc hành MT684 đi thủ đô sắp khởi hành, mời hành khách lập tức lên xe.
Brian dưới sự thúc giục của phó quan mới chậm rãi xoay người đi lên xe lửa.
“Lão đại, ngươi thật sự định lưu lại bút phong lưu này xong liền vỗ mông rời đi à?” Quan tham mưu trêu chọc tướng quân nhà mình.
Nhưng Brian cũng không đáp lại, sau khi ngồi vào chỗ trên xe vẫn không yên lòng, nâng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cửa xe lửa đã đóng, nhưng bởi vì guồng nước bên ngoài còn nối tiếp với xe lửa, cho nên tạm thời vẫn chưa thể khởi hành.
“Ai nha, lão đại, bút phong lưu của ngươi thật sự tới tìm ngươi a.” Phó quan chỉ ngoài cửa sổ xe. Chỉ thấy có hai người không để ý phục vụ viên ngăn trở, xông lên đài khởi hành.
Brian giật mình mở ra cửa sổ thoát hiểm khẩn cấp, ló người ra, “Tiểu An!”
“Khốn kiếp!” Edward một quyền đánh vào mặt Brian. Một quyền này rất nặng, nhưng Brian không chút nào trốn tránh, trực diện nhận một quyền này.
“Bảo vệ tốt Tiểu An! Nhờ ngươi.” Brian một phen cầm tay Edward, người sau trừng hắn, khóe miệng treo nụ cười lạnh mang theo khiêu khích mãnh liệt, “Không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm vậy. Đừng nữa trở về, tên không chịu trách nhiệm khốn kiếp như ngươi! Nếu dám xuất hiện nữa thì không chỉ là một quyền đơn giản vậy đâu.”
“Cám ơn.”
Brian quay đầu sang thiếu niên bên cạnh, hắn sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh bị mắng bị chán ghét. Nhưng thiếu niên lại bình tĩnh nhìn hắn.
“Tiểu An......”
Thiếu niên đột nhiên bắt lấy tay Brian, hung hăng cắn ngón áp út của hắn, định cắn đến chảy máu.
Lúc này guồng nước đã tháo ra khỏi xe lửa, thân xe bắt đầu chậm rãi khởi động. Thiếu niên buộc phải buông lỏng tay nam tử. Chỉ trong nháy mắt, xe lửa đã nhanh chóng rời đài khởi hành.
Brian nhìn ngón áp út của mình có một vòng vết máu, lại ngẩng đầu hướng tới đài khởi hành hô to. Nhưng xe lửa tốc độ bay rất nhanh, đài khởi hành đã hoàn toàn không nhìn thấy.
Brian bị tiếp viên hàng không ấn vào trong xe, giáo huấn một trận. Hắn chỉ cười trừ, trở lại chỗ ngồi của mình.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết máu trên ngón áp út, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.