67, mưa...
Buổi chiều hôm đó, đại bộ phận học viên năm nhất đều thu thập này nọ rời khỏi học viện. Bên ngoài cửa lớn học viện quân sự đậu đầy xe hơi các loại. Mà nhà ga công cộng cũng có đầy người rồng rắn xếp hàng rất dài.
“Tiểu An, thật sự không cần ta đưa ngươi đến nội thành sao?” Xe tới đón Aslan là hiệu Alpha phi thường xinh đẹp quý báu? Romeo, thân xe màu bạc thuôn dài tương xứng với hình tượng quý công tử của hắn, đưa tới không ít ánh mắt chú ý của nữ sinh.
“Không cần.”
Đối mặt lời nói thành ý của Aslan, Lưu Bình An lại lắc đầu xua tay. Hắn không muốn bị hội các nữ sinh tôn sùng vương tử Aslan nuốt sống a. Hiện tại đã không thiếu oán niệm hâm mộ đố kỵ rồi.
Aslan thực tiếc hận thở dài. Nhìn thấy biểu tình hắn như vậy, đại khái các nữ sinh lại muốn hét lên. Bất quá, những nữ sinh bên chỗ Aslan còn chưa thét chói tai, bên kia một phái nữ sinh khác liền bắt đầu hét lên.
“Đẹp trai quá! Siêu soái!”
“Nga
~ An Nam đại nhân, cho ta ngồi xe của ngươi đi.”
Xe của An Nam là Ferrari toàn thân màu đỏ tươi. Hắn mặc áo sơ mi đen, mở hai cúc trên, lộ ra cơ ngực rắn chắc, đeo kính đen làm nổi bật hai bên má, anh tuấn tuấn nghị, khiến các nữ sinh không khỏi thét chói tai: Thật sự là cool!
Hắn chậm rãi trờ xe đến trước mặt Aslan, nhướng nhướng cằm, “Uy, Aslan, chúng ta thi đấu đi.”
Aslan cũng không muốn để ý tới hắn, nhíu nhíu mày, quay đầu nói với Lưu Bình An: “Tiểu An, thật sự không cần ta đưa ngươi đi nội thành sao? Ngồi phương tiện giao thông công cộng có rất nhiều người nga.”
Lưu Bình An lập tức cảm thấy một cỗ áp suất thấp đập vào mặt, người nào đó đang dùng ánh mắt sắc bén như đao thổi qua. Đứa ngốc cũng biết vị đang bị bỏ qua kia phi thường sinh khí.
“Cái kia...... Thật sự không cần, Smith sẽ đến đón ta.” Lưu Bình An lui về phía sau một bước, sau đó chạy nhanh như chớp.
“Tiểu An, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Nghỉ hè cũng sẽ đến thăm ngươi nga.”
Phía sau truyền đến tiếng Aslan, Lưu Bình An một bên chạy một bên nghiêng người vẫy tay với hắn, “Hảo nha. Chúc ngươi nghỉ hè vui vẻ! Bái bai.”
Chạy ra cổng lớn, Lưu Bình An dựa vào vách tường thở ra một hơi. Cuối cùng thoát khỏi đám bạn cùng phòng. Nhớ tới vừa rồi, Connor khóc lớn mặt dày mày dạn dán trên người hắn không chịu buông tay. Mai Lệ rốt cuộc không nhịn được nữa, bạo lực đem hắn kéo xuống tha đi. Sau đó Fitzgerald lại tiếp tục luyên thuyên một hồi lâu, khiến hắn không thể không dùng bạo lực đạp hắn đi.
Cuối cùng, cũng là quái thai khó xử lý nhất. Vô thanh vô tức theo phía sau hắn, tựa như linh hồn sau lưng, vẫn tản ra hàn ý. Lúc Lưu Bình An tưởng rằng này nghỉ hè đều phải đeo tên ‘Linh hồn sau lưng’ này suốt thì Aslan đến giải cứu hắn.
Bất quá, hắn cũng không định ngồi xe Aslan đi nội thành. Lúc này, di động kêu vang. Là Smith gọi.
“Tiểu An! Thực xin lỗi ! Thỉnh tha thứ ta đi.”
Vừa mở di động, đối phương liền khóc thét lên, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi.
“Làm sao vậy?”
Smith một bên hướng di động giải thích, một bên bước hướng phòng họp. Không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên lại tổ chức hội nghị khẩn cấp.
“Ta tạm thời không thể tới đón ngươi. Đột nhiên có hội nghị khẩn cấp. Chắc chạng vạng mới đến đón ngươi được.”
Tựa hồ nghe thấy đầu kia di động có người thúc giục Smith. Nghĩ nghĩ: Hắn cũng bề bộn nhiều việc nha. Lưu Bình An cảm thấy không tất yếu phải phiền toái hắn, dù sao mình cũng không phải tiểu hài tử.
“Không việc gì. Ta có thể tự mình đi nội thành, xem qua Agnes xong sẽ đi nhà ngươi. Địa chỉ nhà ngươi ta cũng có, ta có thể tìm được.”
“Nhưng là......” Smith tạm dừng trong chốc lát, tựa hồ ở bên kia mắng chửi người. Sau đó lại nói tiếp: “Được rồi, ta biết. Khóa cửa mật mã cũng báo cho ngươi. Đi đường cẩn thận! Ta rất nhanh sẽ về. Đừng để người lạ đến gần......”
“Ta biết rồi. Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi thật phiền nga, lão mụ tử.”
“Ngươi xú tiểu tử này......”
Lưu Bình An ấn nút chấm dứt cuộc gọi, cắt đứt tiếng mắng tức giận bên kia truyền đến. Bất quá, khi hắn nhìn đến hàng người dài dằng dặc trước cửa nhà ga công cộng lại có điểm hối hận.
Smith nghe tiếng tút tút kéo dài, có loại xúc động muốn lập tức chạy tới chụp cho cái gáy đối phương một chưởng. Thế nhưng bí thư cao tầng đang không ngừng thúc giục, đối phương nhưng là nhân vật nguy hiểm, hắn không tiện phát tác.
Hắn x, nếu Bộ tổng tham mưu là vì cái loại việc nhỏ như hạt đậu xanh mà tìm hắn, hắn nhất định phải cãi tới cùng với cái tên tử lão đầu kia.
Lưu Bình An thực may mắn gặp được Kỉ Vũ, vì thế hắn chen ngang. Một đường thực thuận lợi, cũng không có kẹt xe. Nhưng vận khí tựa hồ sau khi đến thăm Agnes xong liền dùng hết.
Rời trại an dưỡng không lâu liền bắt đầu đổ mưa, mùa hạ bờ biển bình thường đều vạn dặm không mây, một khi đổ mưa liền tối trời tối đất, hơn nữa trận mưa tới rất nhanh thực gấp, Lưu Bình An căn bản là không kịp trốn.
Hắn nghĩ rằng dù sao cũng ướt đẫm rồi, dứt khoát khỏi trú, trực tiếp đến nhà Smith đi. Những lúc hành quân trước đây, không biết mắc qua bao nhiêu trận mưa, cũng không có sinh bệnh.
Nước mưa ở Aliya có chút vị mặn, nhưng coi như sạch sẽ. Tại biên cảnh mưa ô nhiễm kinh khủng, con người sử dụng vô số vũ khí ô nhiễm, lại biến thành mưa rơi xuống. Vô luận khát nước cỡ nào, nước mưa đều không thể uống. Có binh lính thật sự nhịn không được uống xong liền sinh bệnh. Nếu đổ mưa liên tục vài ngày mà nói, chân sẽ bị nổi đầy mụt.
Khi đó nếu có thể có một đôi giày quân dụng như hiện tại thì tốt biết mấy.
Lưu Bình An dùng giày quân dụng đá nước mưa, thong thả chậm rãi bước trong mưa. Chỗ Smith cách trại an dưỡng rất gần, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là đến. Chỗ đó là khu dân cư cao cấp của Quân bộ, bên trong toàn là quân nhân có quân hàm cao giai cùng với người nhà bọn họ. Từng cửa ra vào đều có bảo vệ canh giữ.
Bảo vệ canh giữ ngoài nơi ở của Smith sau khi thẩm tra thân phận Lưu Bình An liền thực thân thiết mời hắn đi vào.
Phòng ở bên trong thực sạch sẽ, đồ vật cũng rất ít. Bởi vì Smith thường rất bận, phần lớn thời gian đều ở trong viện nghiên cứu, cho nên rất ít khi về, bản thân cũng cơ hồ muốn quên là Quân bộ phân phối căn hộ này cho hắn. Lần này là vì Lưu Bình An, hắn mới nhớ tới nơi này.
Lưu Bình An toàn thân ướt đẫm, quần áo trong ba lô đều bị ẩm không mặc được. Tắm nước nóng xong, tùy tiện tìm trong phòng một kiện sơ mi rộng rãi mặc vào.
Trời mưa không ngừng, bên ngoài sắc trời dần dần tối. Nhưng trang bị trong phòng tự động điều tiết không khí, độ ấm thực thoải mái, bốn phía phi thường yên tĩnh.
Thiếu niên vốn xem TV ở phòng khách, một hồi liền lui vào ngủ quên trên sô pha.
Đồng hồ cũ kỹ trên bàn, kim giờ chỉ về phía số bảy. Edward mở cửa xe, cầm một túi giấy lớn, bên trong đầy các loại nguyên liệu nấu ăn. Mà Smith cũng đồng thời xuống xe.
“Ngươi tới làm gì?” Smith lão đại mất hứng đẩy đẩy kính mắt.
“Xin ngươi, ta không đến, Tiểu An ăn cái gì?” Edward tức giận nói.
“Không cần ngươi lo lắng, dù sao Tiểu An sẽ không bị đói.”
“Ngươi chỉ mang hắn đi ăn thực phẩm rác rưởi này nọ.”
“Cái gì? Ta cũng sẽ nấu cơm cho hắn ăn nha.” Người nào đó không phục.
“Thứ ngươi làm có thể ăn sao?” Edward trong giọng nói không phải hoài nghi mà là trào phúng.
Hai người ngươi một lời ta một tiếng qua lại, ngay cả bảo vệ canh giữ cửa hướng bọn họ kính lễ cũng không phát hiện. Vị bảo vệ đáng thương này, hôm nay mắc mưa một buổi chiều, thật vất vả nhìn thấy trưởng quan mình bảo hộ, người ta lại không thèm nhìn đến. T_T
Thẳng đến lúc mở khóa cửa hai người vẫn còn cãi nhau, nhưng cửa vừa mở ra, thanh âm liền lập tức biến mất.
Phòng khách trắng tinh, thiếu niên mặc áo sơmi rộng thùng thình màu trắng, cong tròn thân thể thoải mái lui nằm trên trên sô pha bằng da, giống như một con mèo lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Cư nhiên không ít người cảm giác hai thụ có thể xáp vào nhau...... Hãn...... Kỳ thật cảm giác có điểm như điện giật._ nếu nói như vậy, Tiểu An hẳn vẫn là thụ, rất khó tưởng tượng Tiểu An làm công......
Tiểu An có thể hay không mạnh mẽ vùng lên? Tiểu An vốn kiên cường và dũng cảm. Nếu không hắn cũng vô pháp sống đến bây giờ.
Còn có, trong kỳ nghỉ hè Tiểu An còn có thể cùng nhóm ong đực gặp mặt nga. Bởi vì nghỉ hè có hoạt động trọng đại nha, này chính là trọng điểm kế tiếp. Một ong chúa khác hoa lệ lệ kéo màn xuất hiện!