68, bữa tối ấm áp...
Gương mặt an tường ngủ, tư thái không hề phòng bị, còn có hai chân thon dài lộ ra từ vạt áo sơmi.
Edward cảm giác chính mình sắp phun máu mũi. Nhưng thực đáng tiếc, cảnh đẹp trước mắt lập tức biến thành đen thui. Tầm mắt bị Smith dùng hai tay che lại.
“Không cho xem! Ngươi tên biến thái này.”
“Uy uy, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân. Vì sao ta xem là biến thái, ngươi xem thì được?” Edward nhẹ giọng kháng nghị.
“Còn có thể vì cái gì? Bởi vì ngươi vốn chính là biến thái, còn ta không phải.”
Edward đầu đầy hắc tuyến, hoàn toàn bị hắn đánh bại. “Được được được, ta không xem.” Xoay người đi đến phòng bếp. Nơi này hắn từng đến một lần, cho nên cũng biết phòng bếp ở nơi nào.
Mà Smith bước nhẹ chân tới gần thiếu niên, muốn ôm hắn lên. Nhưng tay hắn còn chưa đụng tới thiếu niên, cặp mắt màu lưu ly kia đột nhiên mở choàng. Tiếp đó trước ngực nhận lấy một cú va chạm mãnh liệt, Smith mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau.
Trước mắt ngân quang chợt lóe......
“Dừng tay!”
Edward gầm rú khiến thiếu niên ngừng lại. Smith mới phát hiện chính mình cả người ngã vào chiếc bàn thấp trước sô pha, thiếu niên một tay chặn ngực hắn, một tay nắm chủy thủ, mũi nhọn để ngay trên cổ họng hắn.
Smith nghe thiếu niên nhẹ nhàng thở dốc, cùng với bên trong con ngươi thủy tinh kia nét kinh hoảng chợt lóe mà qua.
Edward bước nhanh tới, ôm thiếu niên ra, trong giọng nói mang theo một tia tức giận, “Ngươi làm cái gì?”
“Thực xin lỗi......” Thiếu niên cúi đầu, tựa như đứa nhỏ làm sai chuyện, “Bởi vì...... Ta thật sự không quen khi đang ngủ có người đột nhiên tới gần.”
Edward nghi hoặc nhíu mày, hắn không nghĩ tới tâm cảnh giới của thiếu niên cao như vậy. Vừa rồi hắn là thật sự cảm giác được trên người thiếu niên phát ra sát khí. Loại tâm cảnh giới này thật sự có điểm hơi quá. Cho dù có trải qua chiến trường, cũng tựa hồ không cần phải đối với việc có người tới gần khi đang ngủ đều bộc phát sát ý đi. Dưới phần lớn tình huống, tới gần hắn đều là các bộ đội binh lính khác.
Trừ phi......
“Chẳng lẽ ngươi......”
“Này, Edward, ngươi không phải đến nấu cơm sao? Nhanh làm đi, sắp chết đói rồi.” Smith đánh gãy hắn.
“Ta cũng không phải là đến nấu cơm cho ngươi ăn.” Edward lại ôm lấy một bên giấy túi to.
“Di? Huấn luyện viên làm cơm?” Lưu Bình An tựa như phát hiện đại lục mới, không thể tin nhìn Edward. Người sau trừng mắt nhìn, “Đợi lát nữa ngươi liền biết.”
Nhìn hắn đi vào phòng bếp, Smith thở dài ngồi vào trên sô pha, hai chân nâng lên đặt trên mặt bàn. Thò tay đem caravat nới lỏng, thở ra một hơi.
“Mệt chết ta.”
Lưu Bình An ngồi xổm một bên, cảm giác vừa rồi thiếu chút nữa đem phiếu cơm trường kỳ của mình xử lý, thật sự băn khoăn, “Cái kia...... Muốn hay không ta giúp ngươi mát xa một chút?”
Smith cả kinh thiếu chút nữa cả kính mắt cũng rớt xuống, “Ngươi biết mát xa?”
“Kỹ thuật của ta rất tốt nga.”
“Như vậy nha......” Smith do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng, “Vậy làm phiền ngươi.”
“Vâng, trưởng quan.” Lưu Bình An đứng lên còn kính lễ, vòng ra sau Smith, hai tay đặt trên bờ vai của hắn.
Lúc Edward đem đồ ăn đã làm xong mang ra, nghe được từ phòng khách truyền đến tiếng rên rỉ ái muội.
“Ân...... Thật thoải mái...... Dùng lực một chút......”
“Như vậy sao? Thoải mái sao?”
“Ân...... Nha......”
Edward thiếu chút nữa té ngã, may mắn hắn thân thủ nhanh nhẹn, tiếp được đồ ăn sắp rơi xuống đất. Thanh âm kia có vẻ là Smith đi, nhưng là nghe như thế nào đều giống hắn bị cái kia......
Cái gì nha, còn nói ta biến thái, chính hắn còn không phải một tên biến thái nha.
Chạy ra phòng khách, mới phát hiện căn bản không có cái kia. Smith dựa vào sô pha, thiếu niên giúp hắn mát xa. Lưu Bình An cũng chú ý tới Edward, thổi một phát huýt sáo.
“Huấn luyện viên, nam nhân nội trợ tuyệt vời nga.”
Edward một đầu hắc tuyến, “Đừng dài dòng, nhanh đi rửa tay ăn cơm.”
“Vâng, trưởng quan.” Lưu Bình An thè lưỡi, khi buớc qua sát bên người Edward trêu chọc nói: “Thực hiền lành nha.”
“Đi mau!”
Vẹo thắt lưng tránh thoát một cước cực nhanh của huấn luyện viên đại nhân, Lưu Bình An làm mặt quỷ, bay nhanh vọt vào phòng bếp. Edward sủng nịch lắc lắc đầu, “Vẫn là tiểu quỷ đầu.”
Tiếp đó lại truyền vào phòng khách một trận cười vang, “Tạp dề nha, thực gợi cảm.”
Bị đùa giỡn một chút không sao, nhưng bị đùa giỡn nữa liền quan hệ đến tôn nghiêm nam nhân. Edward trên đầu giật giật một đại đại chữ thập, “Mau rửa tay cho ta, chuẩn bị ăn cơm!”
Nhìn đầy bàn thức ăn phong phú mê người, Lưu Bình An quả thực không thể tin được hai mắt của mình. “Này thật là huấn luyện viên làm sao?”
“Đương nhiên. Ngươi có ý kiến sao?” Edward nhíu mày, vì hắn múc một chén canh, “Đây là canh cá tiềm táo đỏ......”
Lưu Bình An uống một ngụm, vị cá lan tỏa trong miệng, còn có vị táo đỏ ngọt ngào, không khỏi lớn tiếng tán thưởng, “Siêu ngon!”
Nhìn thiếu niên hai mắt sáng ngời, bưng canh cá điên cuồng uống, Edward cong khóe miệng, hướng thiếu niên nháy mắt mấy cái, “Thế nào? Tay nghề của ta rất tốt đi? Tùy thời đều có thể gả ra ngoài nga.”
Này không chỉ Lưu Bình An phun, cả Smith cũng phun.
“Bẩn quá! Các ngươi đối với canh cá ta làm có ý kiến sao?” Edward dùng khăn lau sạch sẽ canh cá bị phun ra.
“Xin ngươi đó, ai dám gả cho ngươi thì xui xẻo to rồi.” Smith buồn nôn một trận, bị người nào đó hung hăng vỗ gáy một phát.
“Cái này gọi là hài hước, hài hước, ngươi hiểu không? Nam nhân muốn có khả năng hài hước ít đến thương cảm a.”
Lưu Bình An trong đầu hiện ra cảnh bộ dáng huấn luyện viên Ác Ma mặc áo cưới giơ roi vung loạn, rốt cuộc kìm nén không được cười ha hả. Edward trước mặt cùng ấn tượng ban đầu của hắn hoàn toàn bất đồng.
Hai người nhìn Lưu Bình An cười ha ha, không khỏi cũng đình chỉ đấu võ mồm, hiểu ý mỉm cười. Suốt bữa tối thực vui vẻ, ba người nói nói cười cười, một bàn đồ ăn tràn đầy cư nhiên toàn bộ ăn sạch bóng.
“Đúng rồi, ngươi hôm nay vì sao không đến đón Tiểu An?” Edward bưng lên món điểm tâm ngọt Pudding xoài, đem một phần đặt trước mặt Smith.
Sau phiến kính mắt chợt lóe một tia do dự, Smith liếc mắt nhìn Lưu Bình An, chậm rì nói: “Cái kia nha...... Bộ kỹ thuật kia toàn thứ vô dụng, không hoàn thành hạng mục liền đem bộ sinh vật chúng ta cũng kéo xuống nước. Ngày mai còn phải qua bên kia hỗ trợ.”
“Nga...... Phải không? Ta nghĩ ngươi sẽ không thèm quan tâmđám gia hỏa kia.” Edward đem phần Pudding cực to đặt trước mặt Lưu Bình An, người sau lập tức hai mắt biến sáng lấp lánh, lao vào ăn.
“Không có biện pháp......” Smith có điểm chột dạ nhìn chỗ khác. Kỳ thật hắn hôm nay căn bản không đi Bộ kỹ thuật, mà là tham gia hội nghị khẩn cấp của Bộ tổng tham mưu. Từ chỗ đó nghe được tin tức khiến Smith phi thường khiếp sợ.
Edward cũng không hỏi nữa, chung quy hắn biết trong Quân bộ không thiếu điều cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể nói.
“Cái kia......”
Trầm mặc trong chốc lát, truyền đến thanh âm nhè nhẹ của thiếu niên.
“Làm sao?” Edward phát hiện, phần Pudding cực to trước mặt thiếu niên đã biến mất.
“Xin hỏi có hoa quả sau bữa cơm không? Ta muốn ăn một phần hoa quả thật lớn......”
Người này dạ dày tuyệt đối là động không đáy! Hai người đồng thời nghĩ vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người cấp cho huấn luyện viên tăng điểmnga. Nam nhân nha, nấu ăn đến khi thành như một tay chuyên nghiệp mới có thể gả cho hắn, mọi người phải nhớ kỹ ! ! !