69, thành tích thi...
Ăn xong cơm chiều, Lưu Bình An chủ động đưa ra đề nghị giúp rửa bát. Smith vốn cũng định hỗ trợ, thế nhưng bị Edward đá khỏi phòng bếp.
“Tại sao lại đuổi hắn đi?” Thiếu niên đem tay áo xắn đến khuỷu tay, đi đến trước bồn rửa chén.
“Bởi vì tên kia có tướng xung khắc với việc nhà.” Edward không muốn ngày mai không còn cái đĩa nào để dùng, “Tóm lại, phòng bếp là địa phương thực thần thánh, tuyệt đối không thể để loại gia hỏa như hắn làm bẩn. Ngươi tuyệt đối không thể để hắn vào phòng bếp, biết chưa?”
“Di? Ân......” Thiếu niên gật đầu, bắt đầu rửa chén.
“Đúng rồi, ngươi vì cái gì lại mặc áo của tên Smith kia nha?” Từ thời điểm vào cửa vừa rồi liền bắt đầu để ý chuyện này, nhưng Edward vẫn nhẫn nại đến bây giờ mới hỏi. Thiếu niên mặc áo sơmi của nam tử lộ ra xương quai xanh cùng hai chân, cảm giác thực gợi cảm. Bất quá, cái hắn mặc là quần áo nam nhân khác, điều này làm cho Edward cảm giác thật sự ăn giấm chua.
“Bởi vì quần áo ta mang đến toàn bộ đều bị ướt.”
“Máy giặt có chức năng hong khô quần áo, ngươi bỏ vào đó chưa?”
“Ân...... Đợi lát nữa đổi lại.”
Kết quả sau khi đi đổi lại, vẫn là áo sơmi nam tử. Quần áo số lớn hoàn toàn không vừa người, vừa thấy liền biết không phải đồ của Lưu Bình An. Cả Smith khi nhìn thấy đều có điểm mất hứng, “Quần áo này là của ai thế?”
“Đồng đội trước kia...... Kia gì? Quên tên rồi.” Lưu Bình An lấy ngón tay nâng cằm, tựa hồ đang cố gắng hồi tưởng.
“Tại sao ngươi mặc quần áo của hắn?” Đây mới là trọng điểm hai người muốn biết. Kỳ thật bọn họ muốn hỏi là: Ngươi cùng hắn có quan hệ gì. Nhưng ai cũng không mở miệng hỏi.
“Hắn chết, lại không có người nhà. Vài người chúng ta chia đồ của hắn. Tên kia nghèo như quỷ, cỡ nhỏ cũng không có, chỉ có vài món quần áo.” Lưu Bình An xoa tay nói nói, đột nhiên phát hiện không khí thực trầm trọng. Hai người đối diện đều yên lặng trầm mặc không lên tiếng.
“Các ngươi sao vậy? Yên tâm đi, tên kia sẽ không trách chúng ta......”
Lưu Bình An đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp. Smith gắt gao ôm lấy hắn, “Đợi lát nữa chúng ta đi mua quần áo.”
“Nha?”
“Làm người giám hộ của ngươi, đương nhiên phải phụ trách chiếu cố ngươi. Nếu không người khác còn tưởng rằng ta đường đường là một thiếu tá lại ngược đãi thiếu niên.”
“Ta đây cũng giúp ngươi chọn. Cả ngày cùng nhền nhện biến chủng cùng một chỗ, gu thẩm mỹ của ngươi thật sự đáng hoài nghi.” Edward xen mồm. Hắn đã quyết định chủ ý, kỳ nghỉ hè này đều phải lười ở đây.
“Ngươi đây là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Sau đó, hai người lại bắt đầu cãi nhau không dứt. Khiến Lưu Bình An hoàn toàn không hiểu làm sao.
Bọn họ đến cùng là tình cảm rất tốt hay là đối thủ một mất một còn đây? Cảm tình giữa đại thúc thật sự rất khó lý giải.
Thời gian vui vẻ vẫn là trôi qua quá nhanh, đảo mắt nghỉ hè đã qua hai tuần. Mà hôm nay, Lưu Bình An nhận được thư của Aslan. Hơn nữa là từ người chuyên đưa thư.
Nhìn đại thúc mặc tây trang màu đen chỉnh tề nghiêm cẩn đứng ngoài cửa, Lưu Bình An không khỏi cảm thấy nóng thay hắn. Đại thúc mang găng tay trắng cung kính đưa lên phong thư có in gia huy màu lục nhạt.
“Thiếu gia nhờ ta tự tay giao cho ngài.”
Đối phương một bộ dáng cẩn trọng, khiến Lưu Bình An nhất thời không biết trả lời như thế nào, cuống quít tiếp nhận, “Được...... Cám ơn.”
Tiếp nhận phong thư, nhưng đối phương vẫn còn đứng ở cửa. Lưu Bình An đợi trong chốc lát, đành phải xấu hổ cười cười: “Cái kia...... Còn có chuyện gì sao?”
“Ta đang đợi ngài trả lời.”
“Nha?”
“Ta cần đem thư trả lời của ngài giao cho thiếu gia.”
“Nga......” Lưu Bình An nghĩ: Hiện tại chắc chỉ có gia hỏa xuyên việt đến mới viết thư tay, hơn nữa còn tìm người chuyên đưa đến đây. Aslan đến cùng đang làm cái gì nha?
“Vậy ngươi vào ngồi một lát đi.”
Nhưng đại thúc thực uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của hắn, nói chính mình là hạ nhân, đứng ở cửa là ổn rồi. Điều này làm cho Lưu Bình An một đầu hắc tuyến.
Ở trong phòng khách mở ra phong thư, phát hiện bên trong có một thẻ điện tử rất xinh đẹp. Bề mặt thẻ trong suốt, vô số đường ánh sáng lưu động bên trong, biến ảo thành các loại hoa văn.
“Đây là cái gì? Thật xinh đẹp nha.” Trong phong thư còn có một phong thư, đồng dạng là giấy viết thư lục nhạt tản ra mùi cỏ tươi mát. Bên trên là nét chữ phi thường xinh đẹp đoan chính của Aslan.
Lưu Bình An đối với cái loại dùng từ nho nhã này hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhanh chóng đọc qua một lần, đại ý là Aslan mời hắn cùng đi xem hội chợ vũ khí quân sự. Thẻ điện tử kia chính là vé vào cửa.
“Vé vào cửa còn làm đẹp như vậy.”
Cầm trong tay vỗ vỗ, Lưu Bình An suy xét nên hay không đi hội triển lãm này. Thế nhưng, trời nóng như vậy, để một đại thúc lớn tuồi đứng đợi bên ngoài tựa hồ không tốt lắm.
Vốn định gửi tin nhắn trả lời, thế nhưng người ta đã viết thư tay, tựa hồ dùng thư điện tử trả lời thì không được lễ phép lắm. Vì thế thuận tay cầm lấy giấy trên bàn trà, đó là ngày hôm qua ba người bọn họ dùng khi chơi trò giải câu đố. Hắn dùng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên: Xin cho ta suy xét một chút.
Lúc này Edward cầm bao lớn bao nhỏ đi vào, “Tiểu An, vị lão bá mặc tây trang ở cửa là ai vậy? Lớn tuổi như vậy còn chơi cosplay thật đúng là rất ít gặp nha.”
“Không phải đâu. Hắn đem thư đến đây giúp Aslan.”
“Tiểu hồ ly nhà Elvis sao? Chẳng lẽ là thư tình?” Edward đem đủ thứ này nọ đặt rầm trên bàn trà, tựa hồ với thư đưa tới cảm thấy rất hứng thú, “Lấy ra xem thử.”
“Không phải.” Tuy rằng trong thư cũng không có cái gì bí mật, thế nhưng Lưu Bình An chính là không muốn cho người khác nhìn thấy. Trước khi bị Edward nhìn thấy, đem thư bỏ vào trong phong bì. Chạy ra bên ngoài đem phong thư giao cho đại thúc.
Sau cơm chiều, Edward nói có một việc quan trọng cần tuyên bố, còn cố ý chưa đem món điểm tâm ngọt lên.
“Ngươi đang làm cái gì nha? Không cần cố tỏ vẻ huyền bí.” Smith hôm nay có vẻ thực khó chịu, đại khái là vì hạng mục hợp tác với Bộ kỹ thuật không thuận lợi.
Bởi vì rất muốn nhanh được ăn điểm tâm, cho nên Lưu Bình An cũng thực không kiên nhẫn. “Ngươi có chuyện nói nhanh nha.”
“Là chuyện của ngươi.” Edward ho nhẹ một chút, thành công nhìn thấy trên mặt hai người treo vẻ hiếu kì, mới chậm rì rì nói: “Hôm nay, thành tích học kỳ này của năm nhất rốt cuộc toàn bộ tổng hợp chỉnh sửa hoàn tất.”
Liếc liếc mắt nhìn thiếu niên, người sau mạnh nuốt một ngụm nước miếng, kinh hồn táng đảm nhìn hắn. Edward bảo trì biểu tình nghiêm túc nói: “Về Tiểu An, thật sự rất đáng tiếc......”
“Nha -- ta biết sẽ như vậy mà.” Lưu Bình An hai tay ôm đầu. Smith vỗ vai thiếu niên, “Không sao. Học kỳ hai lấy nhiều điểm học phân là được. Sẽ không lưu ban.”
“Không! Ngươi sẽ trừ trợ cấp của ta......”
Nhìn bả vai thiếu niên run rẩy, Smith không đành lòng nhẹ giọng an ủi nói: “Sẽ không khấu trừ.”
“Cũng sẽ không trừ tiền tiêu vặt của ta?”
“Ân, sẽ không.”
“Cam đoan?”
“Dùng tôn nghiêm quân nhân cam đoan.”
Thiếu niên mạnh ngẩng đầu lên, ôm Smith hôn một phát đánh vang trên mặt hắn, “Ngươi quá tốt! Yêu chết ngươi!”
Smith bị phúc lợi đột nhiên đến này làm lâng lâng, mà một người khác lại rất không vui. Hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Uy uy, ta còn chưa nói xong. Ít nhất nghe người khác nói xong đi.”
“Nga, được...... Huấn luyện viên, ta đến cùng là mấy môn không đủ điểm?” Lưu Bình An cảm giác sẽ không phải tất cả các môn đều không đủ đi.
“Không, phi thường tiếc nuối, là tất cả môn thi viết đều bay qua tầng trời thấp [vừa đủ điểm đậu].”
Tác giả có lời muốn nói: thành tích Tiểu An...... Toàn bộ môn tầng trời thấp bay qua kỳ thật là kỳ tích hạng nhất.
Mọi người thật thông minh, cư nhiên đoán được mục đích cuộc họp của Smith......
Huấn luyện viên nha...... Mọi người giảm điểm nga, bởi vì hắn phúc hắc nha......