126, nữ vương bệ hạ
Smith không cột tóc lên, mái tóc dài màu trắng rối tung trên vai, còn bởi vì ngủ ngồi mà dính mấy sợi trên hai má. Mắt kính gọng vàng đặt tại tủ giường đầu, màu xám nhạt trong ánh mắt còn hiện lên chứng tỏ sự mông lung vừa tỉnh ngủ.
Lúc này hắn mất đi khí thế khôn khéo sắc bén bình thường, cảm giác cả ngũ quan cũng trở nên nhu hòa và trẻ trung hơn hẳn.
“Ân...... Tiểu An......” Tay Smith mò mò trên tủ đầu giường tìm kính đeo vào. Đến khi trông thấy Lưu Bình An đang mở to mắt nhìn hắn, lập tức kích động ôm lấy bờ vai thiếu niên.
“Tiểu An, ngươi rốt cuộc tỉnh lại rồi.” Smith nhớ lại đêm qua, thiếu niên cả người đầy máu được đưa đến, đã hôn mê bất tỉnh, hô hấp còn đình chỉ một lần.
Lúc ấy trái tim Smith thiếu chút nữa ngừng đập. Hắn lập tức cùng các nhân viên y tế khác cấp cứu cho thiếu niên. Trải qua ba giờ, rốt cuộc đem thiếu niên từ trong tay Tử Thần cướp về.
“Ngươi thật sự là hù chết ta đó. Ngu ngốc!”
Lưu Bình An bị đối phương ôm đến sắp chết, thiếu chút nữa không thở được. Đang muốn mở miệng bảo đối phương buông tay thì Connor bị đánh thức, sau khi nhu nhu mắt thì lập tức nhào qua. Sau đó, thiếu niên lại lâm vào nguy cơ bị đình chỉ hô hấp.
Lưu Bình An không muốn Connor tiếp tục ồn ào, nói: “Connor, ta muốn ăn bánh ngọt, đi mua giúp ta đi.”
“Nha?” Vừa giải phẫu xong, Lưu Bình An hiện tại đừng nói là bánh ngọt, ngay đến cháo loãng cũng tạm thời không thể ăn. Connor do dự, ánh mắt nhìn thiếu niên một cái, lại nhìn sang hướng Smith.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Nhanh đi đi nha!”
Bị Lưu Bình An thúc giục, bác sĩ Smith cư nhiên cũng không có ngăn cản, Connor đành phải ngoan ngoãn chạy đi.
Sau khi Connor rời đi, phòng bệnh lập tức an tĩnh lại. Smith đứng lên, dùng tay xoa bóp cho Lưu Bình An, từng chút điều chỉnh tốc độ, “Có đau không? Ta làm chậm một chút cho.”
“‘Nữ vương bệ hạ’ là chỉ cái gì?”
Thiếu niên đột nhiên hỏi vấn đề khiến tay Smith run một chút. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền phục hồi tinh thần, quen thuộc điều chỉnh lực từng chút cho tốt.
“Là loại nữ nhân ngạo mạn cầm roi trong anime đi.”
Biết đối phương còn muốn giả ngu, thiếu niên bình tĩnh tiếp tục hỏi, “Gián điệp nhền nhện tại sao muốn tập kích ta?”
Người sau nhún nhún vai, không thèm quan tâm nói: “Ai biết đám đậu xanh chúng nó lớn như vậy trong đầu trang trí cái gì. Bất quá......” Con ngươi màu xám sau phiến kính mắt chợt lóe quang mang lãnh khốc, “Chúng nó cư nhiên dám làm ngươi bị thương, thù này ta tuyệt đối phải trả.”
Lưu Bình An thở dài một hơi, hắn biết đối phương sẽ không nói chân tướng cho hắn. Bất quá, hắn cũng minh bạch, có những cơ mật quân sự không phải loại binh lính phổ thông như hắn có thể biết đến. Nhưng tại sao cảm giác thất vọng trong lòng lại mãnh liệt như vậy?
Bọn họ vốn chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Thời điểm Smith tìm đến hắn, hắn đã biết, trên đời này căn bản không có bữa ăn miễn phí. Quân bộ cũng không có khả năng chú ý đến loại tiểu binh như hắn, cho rằng hắn là nhân tài nên đưa đến học viện quân sự huấn luyện.
Thế nhưng trong mấy tháng ngắn ngủi ở chung tại đây, quan tâm và chiếu cố Smith dành cho hắn là chân chân thực thực. Hắn có đôi khi có một loại ảo giác, cho rằng đối phương thật sự xem mình là người một nhà. Nhưng hiện tại hắn biết, sự thật không phải như thế.
Từ thái độ gián điệp nhền nhện mà xem, hắn biết mình là cái gì. Đại khái là một loại vũ khí đối phó nhền nhện biến chủng. Tuy rằng hắn căn bản không biết sức mạnh loại vũ khí này như thế nào, nhưng có thể khẳng định, loại vũ khí này nhất định có thể cấu thành uy hiếp với nhền nhện biến chủng. Cho nên đối phương mới có thể phái ra nhền nhện cấp bậc công tước tới giết mình.
Smith là khoa học gia thuộc Sở nghiên cứu Quân bộ, chỉ cần ngẫm lại liền hiểu, mình hẳn là chuột bạch của hắn. Hắn khẩn trương như vậy chỉ là lo lắng vật thí nghiệm bị xử lý mà thôi.
Người bình thường đối với loại nhận thức này hẳn đều sẽ cảm thấy phẫn nộ đi. Nhưng Lưu Bình An lại thế nào cũng vô pháp oán hận Smith. Hắn luôn nhớ tới tình hình đối phương đưa mình đi học viện Aliya. Cho hắn tiền tiêu vặt, nghỉ hè cho hắn ở nhờ nhà, lộ ra biểu tình thân thiết với hắn. Từng giọt từng giọt, chậm rãi thẩm thấu trong lòng.
Cho dù là giả cũng được, hắn hy vọng loại hạnh phúc giả dối này có thể kéo dài.
Nhưng kỳ thật thiếu niên không biết, sự thật đều không phải như hắn nghĩ. Smith sở dĩ giấu diếm chuyện ong chúa và ong đực, chỉ là không muốn xúc phạm thiếu niên. Hắn không nghĩ biến quan hệ giữa mình và thiếu niên thành quan hệ giữa khoa học gia và vật thí nghiệm. Cho dù không phải thân nhân chân chính, hắn cũng hy vọng vẫn có thể cùng thiếu niên duy trì mối quan hệ hiện tại.
Đáng tiếc khổ tâm này của Smith, thiếu niên cũng không biết. Lưu Bình An nằm trên giường, nhớ lại tình hình tối hôm qua. Lý Duy chết khiến hắn cảm thấy khổ sở. Nếu là hắn trước đây, khẳng định không có bất cứ cảm giác nào. Thế nhưng hiện tại hắn đã xem đối phương là đồng bạn. Nỗi đau buồn khi mất đi đồng bạn nguyên lai là khó chịu như vậy.
Lại nói tiếp, gã nhền nhện kia gọi hắn là ‘Nữ vương bệ hạ’. Loại xưng hô này vô cùng kỳ quái. Hắn nhớ rõ ở hội chợ quân sự từng nghe qua có người xưng hô như thế với nam sinh đó. Thiếu niên kia bộ dạng so với nữ nhân còn hấp dẫn hơn nhiều, nam nhân đi theo bên người hắn chính là xưng hô với hắn như vậy.
Nam sinh kia tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, lại thực ngạo mạn, quả thật có điểm khí chất nữ vương. Bất quá, loại người như tên kia, bị xưng hô như vậy hẳn là sẽ nổi giận đi. Nhưng tên đó không hề có biểu hiện không vui. Xưng hô này có phải có ý nghĩa đặc thù gì đó hay không?
--0--
Chiếc xe hơi màu trắng tinh quý báu dừng ở lối vào theo lối kiến trúc cổ điển hoa lệ. Hồ nước bao quanh, kiến trúc đỉnh nhọn giống như lâu đài thời Trung Cổ trong cổ tích đồng thoại. Song đỉnh chóp trong suốt màu lam cùng với hành lang vòng tròn huyền phù lại là vật do khoa học kỹ thuật và thời trang kết hợp ra.
Thanh niên tóc vàng xuống xe, con ngươi màu tím nhạt chứng tỏ hắn có huyết thống hoàng thất Đế Quốc cao quý. Tại Đế Quốc, hoàng tộc là tồn tại tuyệt đối, đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp quyền lực. Ở nơi này, bất luận kẻ nào nhìn thấy thanh niên đều phải tất yếu xoay người hoặc là quỳ một gối xuống hành lễ. Trong sinh hoạt hằng ngày, hắn thậm chí căn bản không cần động một đầu ngón tay, chuyện gì đều sẽ có người hầu vì hắn làm thỏa đáng.
Thế nhưng, hắn lại xuống xe trước, mở cửa xe cho người ngồi sau. Điều này làm cho nhóm thủ vệ thiếu chút nữa rơi cả mắt, thân vương thế tử cư nhiên giống như tài xế, làm người mở cửa xe.
William không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của những người khác, hắn mỉm cười hơi xoay người, vươn tay vào xe, “Xin mời, nữ vương bệ hạ của ta.”
Hắn thanh âm mê người, nho nhã lễ độ, con ngươi màu tím mị hoặc mà câu hồn người khác, nếu trong xe là nữ, tất yếu sớm đã trở thành tù binh của hắn. Nhưng người trong xe chẳng thèm nắm lấy tay hắn đưa tới, bước thẳng xuống cửa xe.
Người từ trong xe đi ra xinh đẹp hệt như tinh linh trong thần thoại. Mái tóc màu thủy lam làm nổi bật hồ nước ở bốn phía, trong gió nhẹ vờn bay. Con ngươi thủy sắc khiến thiên không cùng nước hồ đều ảm đạm thất sắc. Dung mạo mĩ lệ cũng không khiến thiếu niên mang nét nữ tính. Mày kiếm nhếch cao lộ ra anh khí bức người.
Thiếu niên ưu nhã cất bước, lướt qua bên người William, hướng tới kiến trúc giữa hồ nước mà đi. Không hề quay đầu, thậm chí còn không nói với William lời cảm tạ.
Thế tử hoàng thất không được liếc nhìn kia vẫn mỉm cười, không chuyển mắt nhìn thân ảnh thiếu niên ưu nhã. Quân nhân kia dáng người anh tuấn, vạt áo quân phục màu lam nhạt theo tư thế đi đường lưu loát mà chuyển động. Thiếu niên hết thảy đều khiến hắn cảm thấy mê say. Đôi mắt màu tím nhạt của William tối xuống, vươn đầu lưỡi ướt át liếm môi, khóe miệng gợi lên nụ cười vô luận nhìn thế nào đều mang theo ý tứ tà ác hàm xúc.