Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 96: Chương 96: Tiền đặt cược




127, tiền đặt cược

Ở ngoại ô thủ đô Đế Quốc có một vùng địa hình thấp, khí hậu ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, là thiên đường của động thực vật. Tại trung tâm của dải màu xanh bát ngát này là một hồ nước xanh thiên thanh, giống như một khối ngọc bích mĩ lệ. Những đám mây màu trắng thuần lững lờ trên không trung, soi bóng xuống mặt hồ tựa mặt gương sáng rọi.

Tại nơi bầu trời và mặt nước tiếp giáp, đứng sừng sững một tòa thành thời Trung Cổ thanh lịch. Đỉnh nhọn lam sắc trong suốt, hành lang hình tròn lơ lửng, hoa tươi và dây trường xuân xanh biếc điểm xuyến cho tường thành màu trắng. Như một mỹ nhân ưu nhã cao quý, soi gương trang điểm dưới mặt hồ sáng như gương.

Thành này được gọi là Crystal [ Crystal: Tinh Thể ], là thánh địa nghỉ hè của hoàng thất Đế Quốc. Mùa hạ hàng năm, một bộ phận thành viên trong hoàng thất sẽ tới nơi này nghỉ ngơi. Mà hiện tại nơi này chỉ có một vị thành viên hoàng thất, nhưng cũng là một vị tôn quý nhất -- Hoàng đế Đế Quốc Arthur * Eric.

Tòa thành bởi vì Hoàng đế đến mà khắp nơi thủ bị thâm nghiêm, thế nhưng thiếu niên tóc thủy lam mĩ lệ như vào chỗ không người, thân vệ quân hoàng gia cùng với ám vệ giấu mình trong chỗ tối thấy hắn đến cũng không ngăn trở.

Lance đi thang máy đến tận tầng thấp nhất, sau khi cửa thang máy mở ra, ánh vào mắt là một mảnh màu thủy lam. Từ phần đỉnh trong suốt hạ xuống những nhành hoa lan như hoa văn. Bầy cá đang ở bên ngoài nhàn nhã chơi đùa, ngẫu nhiên còn có thể nghe được thanh âm gợn sóng va chạm.

Lance sải bước đi trong hành lang rộng lớn, cột nước bốn phía chảy xuôi phát ra tiếng róc rách, sàn nhà do chất liệu đặc thù chế tạo, giống như mặt nước trong veo, khi thiếu niên bước nhanh qua dưới chân vẽ nên từng đường gợn sóng.

Trên hành lang trang hoàng bằng hoa tươi và bảo thạch, xa hoa thanh lịch, khắp nơi đều là thủy tinh ngũ quang thập sắc, tựa như ảo mộng. Làm người ta cảm giác như tiến vào thuỷ tinh cung trong thần thoại.

Trước cung điện cuối hành lang, một nam tử trung niên trường vĩ thân mặc tây trang màu đen nghiêm cẩn hành lễ với thiếu niên.

“Lance * Von * Alan Bella thỉnh cầu yết kiến Hoàng đế bệ hạ.” Thiếu niên đáp lễ nói.

“Bệ hạ đang chờ ngươi.” Trung niên nam tử làm một động tác mời.

Lance bước chân chậm lại, đi vào cung điện. Cung điện hình cầu bốn phía đồng dạng do cột nước chống đỡ, vách tường hoàn toàn trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy bầy cá du động bên ngoài.

Trong phiến thủy lam, một nam tử cao lớn khoanh tay mà đứng, ngưng mắt nhìn cảnh trí ở đáy hồ. Trên người mặc trường bào kiểu dáng ngắn gọn, ống rộng eo bó, trang phục thời Trung Cổ có vẻ ưu nhã cao quý. Vạt áo trước hơi ngắn, mặt sau dài hơn, mặc quần dài hưu nhàn cùng với giày da màu trắng cổ ngắn, tràn ngập thời trang và sức sống.

Mái tóc kim sắc cuộn sóng lớn dùng trang sức bằng bạc cột lên, nam tử nghe thấy tiếng bước chân hơi xoay người lại.

Thiếu niên lập tức quỳ một gối, “Lance * Von * Alan Bella......”

Tiếng chưa dứt, cổ tay đã được một đôi tay hữu lực kéo lên. Bên tai truyền đến thanh âm du dương ôn hòa, “Nơi này không phải hoàng cung, những lễ nghi rườm rà này miễn đi.”

Lance ngẩng đầu, liền đối diện một đôi mắt màu tím bảo thạch, không giống William trong màu tím nhạt ôn hòa mang theo dối trá, cũng không giống Harry màu tím sậm ngoan lệ và cuồng dã, lại càng không giống vị nam tử ác ma lóe quang mang tà mị kia.

Màu tím trầm tĩnh khiến người khác nhớ tới hải dương thâm sâu, ôn nhu và bao dung, mang theo năm tháng thương tang, lại lóe quang mang cơ trí. Hoàng đế đã tiến vào tuổi già có ngũ quan khắc sâu tràn ngập ý nhị nam tính thành thục, có thể suy ra khi hắn trẻ tuổi tuấn mỹ phi phàm như thế nào. Khí chất cao quý phối hợp cùng tác phong nhanh nhẹn, vẫn là tình nhân trong mộng của không ít nữ nhân.

“Bệ hạ......” Phát hiện đến hai người bọn họ dựa vào nhau phi thường gần, thiếu niên có điểm ngượng ngùng, lại có điểm kinh hãi.

Arthur lộ ra nụ cười bướng bỉnh, “Lance đáng yêu đang thẹn thùng a. Để đại thúc ta hôn một cái nào.”

“Bệ hạ!” Thiếu niên hai má ửng đỏ, ngữ khí quở trách lại căn bản không đủ khí thế.

“Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa.” Arthur buông cổ tay thiếu niên ra, dùng áo mình xoa xoa trán thiếu niên, “Hôm nay tới tìm ta có việc gì gấp sao? Đầu đầy mồ hôi rồi đây này.”

Đế quân tôn quý lại giống như trưởng bối hiền lành đối đãi với thiếu niên, làm hắn cảm thấy trong lòng một trận kích động.

“Cám ơn bệ hạ.”

“Không phải đã nói gọi ta là Arthur sao? Ta cũng không muốn mỹ nhân như ngươi khi gọi ta phải thêm hai chữ ‘Thúc thúc’ nga.” Arthur nháy mắt mấy cái với thiếu niên, “Bất quá, nếu là thêm hai chữ ‘Đại nhân’ ta có thể sẽ hiểu sai nga.”

Không nghe thấy thanh âm thiếu niên phản bác, Arthur mới chú ý tới con ngươi sáng rõ như thủy tinh của đối phương đang nhìn mình chăm chú. Hắn ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ. Búng ngón tay đánh 'tách', sàn nhà mở ra, bay lên một cái bàn hình tròn thủy sắc.

“Chúng ta vẫn là ngồi xuống trò chuyện đi.”

“Không cần đâu.”

Con ngươi màu tím mang theo nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên, người sau cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Bệ hạ, ta lần này tới là muốn thỉnh cầu ngài đừng đem quyền chỉ huy liên hợp diễn tập giao cho William.”

Arthur thu hồi khóe miệng mỉm cười, con ngươi màu tím thâm sâu làm người khác đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì hắn không thể mang đến thắng lợi cho Đế Quốc, chỉ biết làm bẩn vinh diệu Đế Quốc.” Trong con ngươi màu thủy lam của thiếu niên tràn ngập kiên định, không hề nao núng.

“Bệ hạ, ngài cũng hiểu con người hắn mà, xin ngài......”

Hoàng đế giơ một bàn tay ngăn chất vấn của Lance lại, con ngươi tím thâm sâu u ám chợt lóe một tia không rõ ý nghĩa cảm xúc.

“Ta đương nhiên hiểu hắn. Nhưng ta đã giao cho thái tử quyền lực xử lý việc này.”

“Nhưng mà......”

Arthur hai tay khoát lên vai thiếu niên, Lance chỉ cảm thấy đôi tay kia nắm thật sự dùng lực. Hắn có điểm kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng con ngươi thâm u của Hoàng đế khiến hắn không thể đoán được gì.

Lance có điểm chán nản ra khỏi thành Crystal, hắn quay đầu nhìn lại tòa cung điện mộng ảo giữa trời nước này, trong đầu vang lên thanh âm Arthur ôn hòa lại mang theo một điểm phiền muộn.

“Nếu có thể trở thành con cá nhỏ bơi trong nước kia thì tốt biết bao. Tự do tự tại, sinh hoạt vô câu vô thúc [không ai kiềm kẹp].”

Hắn đột nhiên cảm giác tòa thành mĩ lệ huy hoàng này tựa như một lồng giam bằng thủy tinh. Dưới bề ngoài hoa lệ, kỳ thật là tâm hồn bị trói buộc gắt gao.

Lance nắm chặt nắm tay, hắn lấy ra máy liên lạc đặc biệt, ấn dãy số vốn tưởng rằng cả đời mình cũng sẽ không gọi một lần.

“Là Lance nha.” Giọng nam thấp từ tính từ máy liên lạc truyền đến, ngữ điệu đối phương mang theo trêu tức.

“Ta muốn làm quan chỉ huy diễn tập lần này.”

“Nhưng cái vị trí kia William rất muốn ngồi nha.”

“Khai ra điều kiện của ngươi đi.” Lance thật sự không định cùng đối phương tốn nhiều miệng lưỡi, hắn biết càng cùng người đó tiếp xúc nhiều thì sẽ càng bị đối phương khống chế.

Máy liên lạc truyền đến tiếng nam tử cười khẽ, “Ngươi quả nhiên thực sảng khoái nha. Như vậy chúng ta đánh cuộc đi.”

Lance sớm dự tính đối phương sẽ đưa ra trò hề như vậy. Cũng biết hắn yêu cầu sẽ là cái gì. Đó là cạm bẫy hắn tuyệt đối không muốn bước vào, nhưng hiện tại hắn không thể khống chế nội tâm mình xúc động.

“Ngươi nói đi.”

“Nếu ngươi có thể ở diễn tập lần này giành được thắng lợi, ta sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi.” Nghe thấy thiếu niên hừ lạnh, nam tử ở đầu khác máy liên lạc nở nụ cười tà ác, “Nhưng nếu ngươi thua mà nói, như vậy ngươi phải......”

Một trận cuồng phong thổi qua, che lấp tiếng cười khẽ tà ác nam tử phát ra từ đầu kia máy liên lạc. Thiếu niên tay áo tung bay, hắn đứng thẳng trong gió, môi mím chặt, biểu tình lạnh lùng, thế nhưng cặp mắt màu thủy lam kia lại lóe lên quang mang bất khuất.

“Ta đáp ứng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.