Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 66: Chương 66: Tâm động




97, tâm động

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh tràn vào phòng, nhuộm vàng tắm dra giường trắng tinh. Trong phòng chất đầy hoa tươi và quà thăm bệnh đến gần như không còn chỗ đứng. Tất cả những thứ này đều nhằm bày tỏ một phần tâm ý của mọi người với anh hùng bọn họ kính ngưỡng.

Nhưng người nằm trên giường lại im lặng nhắm mắt, một chút cũng không cảm giác được tình cảm mãnh liệt như vậy vây quanh.

Thiếu niên đi đến bên giường, nam tử nằm đó trên người cắm vô số sợi dây, có ống dẫn nước muối, có máy theo dõi nhịp tim, trên mặt cũng mang mặt nạ dưỡng khí.

Trong ấn tượng của thiếu niên, hắn luôn kiên nghị và vĩ đại, hiện tại lại yếu ớt như thế. Mọi người đều gọi anh hùng, vô địch chiến tướng, kỳ thật hắn cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.[ Thiên Âm: Hắn là ong đực......]

“Brian......”

Lưu Bình An vươn tay, định vuốt ve khuôn mặt nam tử, tay ở giữa không trung đột nhiên bị nắm lấy. Trước khi kịp phản ứng, đã bị kéo vào một vòm ngực rộng rãi.

Mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với khí tức trên người nam tử, Lưu Bình An trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên có điểm hoảng hốt.

“Tiểu An......”

Thiết bị cung cấp dưỡng khí đã bị tháo xuống. Hơi thở nam tử cực nóng trực tiếp phả lên mặt Lưu Bình An.

“Ngươi...... Ân......” Lưu Bình An đang muốn chửi ầm lên, môi liền bị bịt kín. Cánh môi dày của nam tử hoàn toàn bao trùm miệng thiếu niên, dùng lực mút vào cánh hoa.

“Ngô......”

Lưu Bình An phản ứng đầu tiên chính là kéo tóc đối phương, nhưng hắn càng mạnh tay, đối phương lại càng thêm dùng lực hôn hắn. Một đôi tay to lớn sờ loạn trên người hắn, càng lúc càng xuống dưới, cuối cùng dừng tại vị trí hạ phúc mẫn cảm.

Bởi vì hiện tại là giữa hè, quần đùi vải dệt rất mỏng và thoáng khí. Độ ấm từ bàn tay nam tử xuyên thấu qua chất liệu truyền tới, khiến thiếu niên cảm giác chỗ sâu trong cơ thể dâng lên cảm giác khác thường nào đó.

Hắn rốt cuộc nhịn không được, giơ nắm tay cho ‘Con sói biến thái’ một cú móc phải.

“Ui da! Đau quá......” Brian thiếu chút nữa rớt xuống giường. Tay bụm mặt, hồ đồ không rõ, “Chuyện gì thế này? Ta x, tên khốn kiếp nào âm ta?”

Vừa thấp giọng lẩm bẩm vừa ngồi dậy, “Tên khốn kiếp nào dám làm gián đoạn mộng đẹp của lão tử...... Trả Tiểu An của ta lại đi!” Brian đột nhiên cảm thấy một cỗ áp suất thấp chậm rãi bao trùm lại đây.

“Ngươi tên biến thái cấp ba này!”

Má bên kia của Brian lại hứng thêm một cú đấm, hắn sờ mặt bị đánh đau, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.

“Di? Tiểu An?”

“Rốt cuộc tỉnh rồi.” Lưu Bình An không khỏi vỗ trán. Bên hông đột nhiên bị một đôi tay to lớn ôm lấy, lại ngã vào lòng Brian.

“Uy, ngươi làm cái gì nha?” Thiếu niên giãy dụa, thế nhưng đối phương lại ôm càng chặt.

“Tiểu An!” Brian vùi mặt vào lồng ngực thiếu niên, dùng lực hít sâu hương vị trên người thiếu niên. “Thơm quá nga...... Mùi của Tiểu An thật sự rất dễ chịu.”

Không thể tưởng được nam nhân này vừa rồi còn nửa chết nửa sống, hiện tại cư nhiên hóa thành sắc lang, Lưu Bình An cảm thấy không biết nói gì.

“Thật sự là quá tốt. Là Tiểu An chân thật nga.” Thanh âm Brian nghe rầu rĩ, lại che dấu không được vui sướng, “Có thể sống trở về thật sự là quá tốt.”

Lời Brian chạm vào chỗ yếu mềm nhất trong đáy lòng thiếu niên, hắn có thể trở về thật sự là quá tốt. Lưu Bình An từng nghĩ rằng đã mất đi hắn. Cái loại tâm đau giống như bị xé rách này, so với bất cứ vết thương nào hắn từng bị đều thống khổ hơn.

Lưu Bình An không khỏi ngẩng đầu, vuốt ve tóc nam tử, “Hoan nghênh trở về.”

Brian cong khóe miệng, an tâm nhắm mắt lại, trong hơi thở tất cả đều là khí tức tản mát ra từ trên người thiếu niên, tận tình cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn.

Đã bao lâu không có ôm hắn như vậy a? Lúc Tiểu An vẫn còn là đứa bé, hắn cũng từng ôm Tiểu An ngồi trên sườn núi quê nhà. Cỏ mọc bốn phía bởi vì đã vào thu mà ngả vàng, ánh nắng phi thường ấm áp. Đứa nhỏ trong lòng nhắm mắt lại, ngẫu nhiên còn có thể cúi đầu nói mê. Thật sự rất khả ái!

Bắt đầu từ lúc nào, loại tình cảm dịu dàng này dần dần lên men, thăng hoa thành một loại cảm tình khác a? Brian cũng không thể nói rõ, có lẽ là thời điểm thiếu niên đứng trên tường thành, hô lớn vì bảo hộ thân nhân mà chiến đấu.

Đứa nhỏ kia, đã trưởng thành thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Dũng khí và kiên cường của thiếu niên khiến lúc ấy thân là lính đánh thuê nhưng hắn cũng cảm giác kính nể thật sâu.

“Tiểu An, lúc ta lâm vào khốn cảnh, tưởng rằng lần này không thể trở về, ta nghĩ đến ngươi......”

Hắn dùng thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nói ra tình cảm mãnh liệt trong nội tâm, “Ta......”

Nhưng không đợi hắn nói xong, một cú đấm lại nghênh diện đánh tới, hoàn toàn không có phòng bị, hắn rốt cuộc rớt xuống gầm giường.

“Đau quá...... Tiểu An, ta là bệnh nhân a.”

“Cũng là sắc lang!” Lưu Bình An trên đầu và nắm tay đều nổi lên chữ thập.

“Oan uổng nha



“Ta khinh!” Lưu Bình An nhảy lên người Brian, nắm áo hắn, “Ngươi nói, vừa rồi tay ngươi đang sờ chỗ nào?”

“Sờ nơi này nha......” Tay Brian giống như vừa rồi đáp xuống mông thiếu niên.

“Đi tìm chết!”

“Phản xạ có điều kiện a! Oa ~~ Tiểu An, đây là ngược đãi người bệnh......”

Hai người đang ồn ào, cửa đột nhiên bị mở ra. Người đứng ngoài cửa nhìn lướt qua tình huống trong phòng, sau đó huýt sáo một cái.

Thiếu niên đang khóa ngồi trên người Brian, kéo quần áo đối phương. Nhưng bởi vì đồng phục bệnh nhân rất là rộng rãi, bị hắn kéo một phát như vậy, vạt áo xả ra đến bụng. Áo bệnh gần như mở ra hết, sau lớp băng vải quấn quanh vẫn hiện lên cơ ngực rắn chắc.

Loại tình cảnh này, vô luận nhìn thế nào đều cảm giác phi thường ái muội.

“Oa

các huynh đệ còn đang lo lắng tướng quân đại nhân sau khi tỉnh lại sẽ đói bụng, cho nên bảo ta mang thức ăn ngon lại đây. Hiện tại xem ra là không cần, ngươi hẳn ‘Ăn’ no rồi đi?”

Phó quan chân bó thạch cao chống nạng cũng không có ý rời đi, một đôi mắt không có ý tốt quét tới quét lui trên người cả hai. Mà quan tham mưu theo phía sau hắn đẩy đẩy mắt kính, tựa hồ chuẩn bị lên tiếng.

Brian lập tức nâng tay ngăn lại, “Xin ngươi, ngươi đừng nói chuyện.” Nghĩ thầm: Tên gia hỏa độc miệng này mà mở miệng, tuyệt đối sẽ làm cho Tiểu An lửa cháy đổ thêm dầu.

Thiếu niên đứng lên, vỗ vỗ quần, nói với Brian: “Nếu ngươi không có việc gì, ta về đây.” Một bên đi ra cửa, một bên thấp giọng: “Xem ra ta lo lắng vô ích rồi.”

“...... Đừng đi......”

Nhưng thiếu niên đã xẹt qua hai người ở cửa, không quay đầu lại ra khỏi phòng. Sau đó hai gia hỏa trên mặt viết chữ ‘Tám’ lập tức bu qua.

“Brian, hài tử kia là ai vậy?” Phó quan đầy mặt hứng thú, “Nhìn hắn rất cường thế nha.”

“Vừa rồi gặp hắn tại hành lang. Thực khả ái nha, làm người ta muốn hung hăng khi dễ.” Quan tham mưu nét mặt phong phú sau kính đen lộ ra nụ cười tà ác.

Kết quả bị Brian đá chân đau gõ tay đau, khiến hai người kêu thảm thiết không thôi.

“Ta nói cho các ngươi nha, ai cũng không được phép động tay động chân với hắn! Nếu để ta biết các ngươi......” Brian làm một động tác bóp nát, phối hợp với ánh mắt lạnh lùng của hắn, khiến hai đại độc miệng quân đoàn số 28 rùng mình.

“Chẳng lẽ...... Vị kia chính là Tiểu An?” Quan tham mưu quan đột nhiên thông suốt, vỗ trán, “Chẳng trách tướng quân đại nhân ngươi khẩn trương như vậy a.”

“Nha? Nguyên lai là nam nha. Ta còn tưởng là nữ hài tử khả ái.” Phó quan chấn động, “Nguyên lai Brian ngươi thật sự có loại ham mê này, về sau ta phải cẩn thận.”

“Biến!” Brian đá phó quan một phát vào mông.

Phó quan đem cà mèn ném lên bàn, quay đầu nói với Brian: “Kỳ quái nha, ta rõ ràng nghe bác sĩ nói, ngươi bị thương rất nặng. Bill Phu cũng bị thương nặng chết rồi, ngươi lại sinh long hoạt hổ, thật là kỳ quái.”

“Người nhà Bill Phu dàn xếp tốt rồi sao?” Brian mở ra cà mèn, đưa đồ ăn vào miệng.

“Đã dàn xếp xong.” Quan tham mưu ánh mắt ảm đạm xuống, “Vợ hắn là người rất kiên cường, hẳn là không thành vấn đề.”

“Nói nghe thật thương cảm nha.” Phó quan lấy tay khuỷu tay đẩy đẩy đồng nghiệp, “Quan tham mưu cư nhiên vì hắn mà thương cảm, Bill Phu mà biết khẳng định sẽ cười to không ngừng.”

“Di? Nơi này có rượu a.” Brian từ đống quà thăm bệnh lấy ra một chai rượu, “Quá tốt, chúng ta uống đi.”

“Uy uy, chúng ta đều bệnh nhân a.”

“Có là cái gì?” Brian tìm mấy cái ly, rót rượu vào, “Vì anh hùng Bill Phu của chúng ta, cụng ly!”

“Vì chúng ta lại một lần sống trở về, cụng ly!”

“Vì tất cả anh em quân đoàn số 28, cụng ly!”

Lưu Bình An ra khỏi phòng bệnh, rời đi như chạy trốn. Cước bộ càng lúc càng nhanh, một hơi chạy về nhà, đem chính mình nhốt vào phòng. Hắn ngồi xổm xuống, đè lại ngực vẫn đang kinh hoàng.

Vì cái gì?

Chẳng qua bị Brian sờ một chút mà thôi, mọi người đều là nam nhân nha, vì cái gì ta lại để ý như vậy?

Chỗ bị vuốt ve qua tựa hồ vẫn lưu lại xúc cảm cực nóng. Nghĩ đến đây hai má hơi hơi nóng lên, thân thể cũng có chút kỳ quái. Loại đụng chạm này, hắn tuyệt không chán ghét, ngược lại còn muốn đối phương chạm vào mình càng nhiều.

Hơn nữa Brian vừa rồi giống như muốn nói với hắn cái gì. Vừa nghĩ đến chỗ này, lòng hắn liền kinh hoảng không thôi.

Thiếu niên cảm giác chính mình khẳng định là có chỗ nào không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.