96, tiếng ca cùng kỳ tích [ hạ ]
Quan tham mưu nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Phó quan nhịn không được nói: “Hai người các ngươi không cần tiếp tục liếc mắt đưa tình, mau nói rõ ràng cho chúng ta.”
“Lập tức tập hợp tất cả anh em. Đang ngủ cũng phải kêu tỉnh. Không thể cử động thì mở radio cho ta.”
Đám lính bị tập trung tại bãi đậu xe bọc thép trong căn cứ di động. Bởi vì xe bọc thép còn nguyên vẹn không nhiều, cho nên nơi này tương đối rộng lớn. Binh lính vốn không đòi hỏi cao liền nghỉ ngơi ở đây, mà binh lính bị thương nhẹ cũng được an trí trong này.
Vỏ ngoài căn cứ bị nghiêng ngả ép qua ép lại đã miễn cưỡng dùng vải bạt ngăn trở, thế nhưng gió cát vẫn không ngừng theo khe hở tiến vào.
Đại bộ phận quân lính trên mặt đều tràn ngập vẻ mệt mỏi. Thậm chí có vài người ánh mắt đã ảm đạm xuống, ý chí sinh tồn đã biến mất trong mắt họ. Chỉ đang chờ đợi cái chết cuối cùng. Mà có vài người lại tức giận bất bình, oán hận nguyền rủa cấp cao Quân bộ Liên Minh.
Lúc bọn họ đẫm máu sa trường cùng địch nhân liều mạng, Liên Minh lại bỏ rơi bọn họ. Cho dù là chiến sĩ kiên cường nhất, ý chí cũng không tránh được dao động.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, bọn lính chậm rãi ngẩng đầu lên. Trước mắt xuất hiện thân ảnh cao ngất của quan chỉ huy, cho dù lâm vào khốn cảnh, gương mặt hắn cũng không có một tia thất kinh, cho dù bị Liên Minh bỏ rơi, cũng không lộ ra dù một phần nhỏ phẫn nộ hay nản lòng.
Anh hùng của bọn họ, thẳng đến cuối cùng vẫn kiên nghị bất khuất.
“Tướng quân!” Một tên lính bị thương đứng lên hướng về hắn kính lễ. Tiếp đó, càng có nhiều người đứng lên, cho dù vết thương trên người đau đớn, nhưng khi kính quân lễ vẫn thẳng tắp như vậy. Kia đại biểu cho ý chí quân nhân trên người bọn họ.
“Brian tướng quân!”
“Tướng quân!”
Brian đi đến giữa binh lính, hướng mọi người kính lễ. Thanh âm thuần hậu trầm ổn quanh quẩn tại căn cứ rộng lớn.
“Các anh em, chúng ta một đường vượt mọi chông gai, đẫm máu sa trường. Vì bảo vệ quốc gia anh dũng giết địch, nhưng hôm nay lại lâm vào khốn cảnh như vậy. Mọi người trong lòng hẳn rất khó chịu đi?”
“Hẳn là trách ta đã đưa bọn ngươi vào tuyệt cảnh này đi.” Brian lộ ra một tia cười khổ. Nhưng thanh âm phản bác lập tức vang lên.
“Không! Tướng quân! Tuyệt đối không phải lỗi của ngươi.”
“Tướng quân, là lỗi của bọn cẩu tạp chủng Liên Minh kia!”
“Hừ, lão tử có mạng trở về nhất định giết bọn hắn.”
Brian nâng hai tay lên, ý bảo mọi người an tĩnh lại. Hắn tiếp tục nói: “Quan tham mưu của chúng ta vừa rồi thu được một thông tin kỳ lạ. Không phải tới từ căn cứ, mà là đến từ một thiếu nữ. Nàng hát cho chúng ta.”
iwishiwasonyonderhill
tistherei'dsitandcrymyfill......
Tiếng ca thiếu nữ vang vọng toàn bộ căn cứ, nhóm binh lính bị thương cũng qua radio lắng nghe ca khúc dịu dàng kia. Tiếng ca giống như dòng suối mát chảy vào tâm khảm mọi người. Không ít binh lính rơi nước mắt, nhớ tới thân nhân cố hương.
Gió mơn trớn mặt đất mênh mông, quần sơn yên tĩnh, vạn vật không minh. Thời gian không lưu động, nước cũng đình chỉ trôi dòng. Người trên chiến trường phương xa a, cũng biết rằng có vị nữ tử ở quê hương vì ngươi mà hát.
i'llsellmyrock,i'llsellmyreel,
i'llsellmyonlyspinningwheel,
tobuymyloveaswordofsteel
“Đây không chỉ là tiếng ca của thiếu nữ, cũng là tiếng ca của người mẹ, người vợ, chị em, con gái, người yêu của các ngươi.” Thanh âm Brian cùng tiếng ca truyền đến, tuy rằng không lớn, lại như vang vọng trong lòng mọi người.
“Các nàng còn đang ở quê nhà chờ đợi chúng ta trở về. Chúng ta là vì cái gì mà bước trên chiến trường?”
“Không phải vì Liên Minh, luôn luôn không phải! Mà là vì bảo hộ các nàng! Không để các nàng bị thương tổn, không để các nàng bị giẫm đạp, hy vọng các nàng có thể sống trong một thế giới hòa bình hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngã xuống sao? Chẳng lẽ chúng ta chấp nhận vận mệnh an bài sao? Tuyệt đối không!” Brian giơ cao nắm tay, thanh âm vang dội khơi dậy ý chí chiến đấu của binh lính.
“Ba ngàn nhền nhện biến chủng tính là cái gì? Không có viện quân lại tính là cái gì? Chúng ta là quân đoàn số 28 vô địch, thắng lợi sau đó trở về bên cạnh người quan trọng của mình mới là chuyện chúng ta muốn làm, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng!” Tiếng trả lời như sóng to hải lãng tựa hồ khiến cả tòa căn cứ di động đều run rẩy.
“Vì Aaliyah, nhất định phải thắng lợi.”
“Vì Jasmine nhỏ bé đáng yêu, thắng lợi khải hoàn!”
“Chúng ta cùng nhền nhện liều mạng! Vì cố hương Aliya......”
Nhìn sĩ khí tăng vọt, quan tham mưu vỗ vai Brian, “Xem ra ngươi có thể nhận giải vàng Oscar a.”
Brian đột nhiên giơ nắm tay lên, hô lớn: “Vì Tiểu An! Ta nhất định sẽ thắng lợi!”
Buổi sáng tươi đẹp ba ngày sau, gió biển ôn nhu lay động nhánh cây xanh biếc. Thiếu niên vọt vào lầu an dưỡng của bệnh viện Quân bộ Aliya, trên hành lang xông thẳng về phía trước, tựa hồ đang tìm người nào.
“Tiên sinh, vui lòng đừng chạy trong hành lang, sẽ va ngã bệnh nhân.” Một hộ sĩ nhìn không vừa mắt, lên tiếng quở trách.
Thiếu niên một phen bắt được tay hộ sĩ, “Brian ở phòng nào?”
Tay hắn nắm phi thường dùng lực, nhìn ra được hắn thật nôn nóng. Hộ sĩ cau mày, “Thỉnh trước tiên buông ra ta.”
Phát hiện chính mình quá mức thô bạo, thiếu niên cuống quít buông tay, “Thực xin lỗi.”
“Tướng quân ở phòng trong cùng hành lang lầu hai, nhưng hiện tại......”
Thiếu niên không đợi hộ sĩ nói xong liền xông lên lầu hai. Buổi sáng hôm nay lúc nghe được tin tức, hắn sợ ngây người. Nguyên lai quân đoàn số 28 đã tuyên bố toàn quân bị diệt lại kỳ tích về tới căn cứ. Khi nội tâm vui sướng cơ hồ muốn nổ lồng ngực, lại bị nội dung tin tức đẩy xuống đáy cốc.
[ Brian tướng quân bởi vì thương thế nghiêm trọng, sau khi bệnh viện quân sự tiền tuyến chữa trị đã chuyển giao về bệnh viện Quân bộ Aliya ]
Xuất hiện hai từ‘Bị choáng’,‘Nguy ngập’. Lưu Bình An căn bản không thể kiềm chế nội tâm nôn nóng của mình. Còn chưa xem xong tin tức liền lập tức chạy tới đây.
Lầu hai không hề thiếu quân nhân chen trong hành lang, không ít hán tử mình đồng da sắt cư nhiên yên lặng rơi lệ. Khi bác sĩ đẩy cái giường di động che vải trắng đi qua, có người nhịn không được khóc lớn lên.
“Sẽ không đâu......” Lưu Bình An lắc đầu, lui về sau nửa bước.
Lúc giường di động đẩy qua trước mặt hắn, thiếu niên rốt cuộc nhịn không được. Tiến lên một phen đè lên người nằm trên, “Ngươi tên hỗn đản này! Vì cái gì lại tới tìm ta...... Vì cái gì nhiễu loạn tâm của ta, sau đó lại chết đi không phụ trách...... Khốn kiếp!”
Hắn giơ nắm tay muốn đánh xuống. Quân nhân bên cạnh lập tức xông qua kéo hắn ra.
“Tiểu quỷ, ta mặc kệ ngươi cùng doanh trưởng có quan hệ gì. Người chết thì hết, cho dù hắn không đúng, quen ngươi lại bỏ mặc ngươi không để ý...... Ngươi cũng không thể làm người thứ ba phá hư gia đình người ta......”
Đối phương càng nói nội dung càng quỷ dị, Lưu Bình An không hiểu ra sao, “Con mẹ nó! Ai làm người thứ ba nha? Biến thái!”
Bị Lưu Bình An đạp một cước, người nọ kêu đau buông hắn ra. Chà đạp như vậy, mảnh vải trắng trên giường di động trượt xuống. Người trên đó là nam nhân hoàn toàn không quen.
“......”
Bởi vì nhận sai người khiến thiếu niên mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một cái lỗ nhảy xuống.
“Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ai nha?” Một vị thanh niên mang kính đen vỗ bả vai thiếu niên. Tay thanh niên bó thạch cao, trên người còn dính vết máu, rõ ràng là vừa từ chiến trường trở về.
“Ngươi là......” Lưu Bình An cảnh giác lui ra sau nửa bước, ánh mắt đảo qua quân hiệu trước ngực thanh niên. Mặt trên có khắc chữ Tham mưu quân đoàn số 28.
“Ta tìm Brian * Andrew.”
“Nga......” Quan tham mưu tầm mắt quét tới quét lui trên người thiếu niên, trên mặt lộ ra nụ cười ái muội, “Ngươi là thế nào với hắn?”
Tình cảnh giống như đã từng quen biết xẹt qua trong đầu, sáu năm trước chính mình cũng từng ở ngoài quân doanh nói qua, cũng đồng dạng vấn đề như quân nhân này. Ký ức đã mơ hồ, song nụ cười dữ tợn của những người đó vẫn như cũ khắc vào đầu óc, giống như một vết sẹo, hiện tại lại bị rách ra.
Đối phương phát hiện thiếu niên sắc mặt một mảnh trắng bệch, không khỏi cúi lưng quan tâm hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi có khỏe không?” Đột nhiên cảm thấy trên cổ phát lạnh, chủy thủ sắc bén đã dán lên cổ họng của mình.
“Mang ta đến chỗ Brian.”
Thiếu niên trên mặt mang theo một tia kinh hoảng, nhẹ nhàng cắn môi dưới, con ngươi đen nhánh lại tràn ngập quật cường cùng bất khuất. Trong đầu thanh niên đột nhiên dâng lên một ý niệm.
Đứa nhỏ này thật đáng yêu! Thật muốn khi dễ nga.[ Thiên Âm: Quan tham mưu, là quả nhiên là phúc hắc......]
Ý tưởng chỉ là ý tưởng, quan tham mưu sẽ không ra tay với thân thuộc của thủ trưởng nhà mình. Ngoan ngoãn dẫn hắn đến phòng cuối hành lang.
“Hắn ở bên trong, tự ngươi vào đi thôi.”