Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 60: Chương 60: Giản Ninh tới chơi.




Âm thanh điện thoại đập xuống đất tựa hồ vẫn còn vang vọng trong không khí.

Giản Trang đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn di động trên đất.

Điện thoại di động sau khi bị rơi, nắp sau lưng lẫn thân máy liền thê thảm tách rời, nắp sau văng tung đến chỗ khác, chỉ còn lại màn hình điện thoại lóe ra những câu chữ bại lộ trong không khí.

Cái tin nhắn trong điện thoại kia đối với Giản Trang đã không phải là tin nhắn bình thường, quả thực cô không thể tin được vào mắt mình. Trên màn hình di động viết cái gì vậy? Chỉ đơn giản là một tin nhắn bình thường? Hay là lời thăm hỏi thân thiết của anh trai? Không… tất cả đều không phải.

Giữa những hàng chữ trong tin nhắn, cô hoàn toàn không cảm giác được đây là một tin nhắn bình thường. Cô sinh ra ở Lý gia, cũng có anh trai, mặc dù chỉ là anh họ nhưng lúc liên lạc cũng không dùng những từ ngữ như tin nhắn này. Lời nói dịu dàng như vậy, ngôn từ mập mờ, ẩn dưới hàng chữ mập mờ là một sự thật đáng sợ___ tình yêu cấm kỵ giữa anh trai em gái.

Giản Trang không xác định được lời tiết lộ của Nguyễn Bắc Thần bên tai cô là sự thật hay không, quan hệ giữa Giản Trang và anh trai cô ấy Giản Ninh đã vô cùng thân thiết, cũng từng có quan hệ xác thịt rồi. Hay chỉ mới chớm nở, hoặc là…hai người đã thân mật khăng khít, đồng giường cộng chẩm, thân thể kết hợp?

Những lời Nguyễn Bắc Thần nói khiến người nghe thật kinh ngạc, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại…không giống như nói đùa. Không có đạo lý nào Nguyễn Bắc Thần lại đùa với mình như vậy. Nguyễn Bắc Thần là bác sĩ tâm lí, nói hắn sử dụng chiến thuật tâm lí hù dọa cô, nên mới cố ý nói những lời tàn khốc đáng sợ đó, thì còn nghe được.

Nhưng mà, tin nhắn trên điện thoại di động của mình thì nên giải thích thế nào?

Nguyễn Bắc Thần vì đùa mà cố ý làm cho thật, hù dọa cô để cho chân thực, nên giả giọng điệu của Giản Ninh, dùng một số lạ nhắn tin cho mình?

Nếu mục đích của hắn là vậy, chúc mừng hắn thành công rồi.

Nhưng, trực giác lại loáng thoáng nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như vậy. Mà nếu chuyện không đơn giản như vậy, thì tình huống thật sự là cái dạng gì?

Suy nghĩ đến nát óc, rà soát từng chi tiết nhỏ nhất để tìm kiếm đáp án, nhưng vấn đề là cô bị lời nói của Nguyễn Bắc Thần làm cho giật mình đã tâm phiền ý loạn, suy nghĩ không yên, hoang mang lo sợ, trong đầu đã đặc quánh như tương hồ, một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ ra. Hoàn toàn không biết nên bắt tay suy nghĩ từ phương diện nào.

Trấn định!

Đáy lòng hung hăng gầm nhẹ nhắc nhở chính bản thân.

Nhất định phải trấn định, tình huống hiện tại còn chưa nát bét, ít nhất… cô có thời gian rất dài để suy nghĩ.

Tự động viên bản thân từ đáy lòng, chậm rãi có hiệu quả, Giản Trang tìm về một chút tư duy, sự hốt hoảng đi loạn trong đầu – ý thức cũng dần dần bình tĩnh lại.

Giản Trang biết cô thật sự có một người anh gọi là Giản Ninh, (Chính văn chương 1 đã đề cập, do cha Giản nhắc tới) là con trai lớn nhà họ Giản, cũng là con trai duy nhất.

Giản Ninh lớn hơn cô năm tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi, sự nghiệp thành đạt, theo cha bước trên con đường chính trị, hai mươi hai tuổi thi đậu nhân viên chính phủ được vào tòa thị chính làm nhân viên trong phòng quản lí thành phố, hai năm sau thăng chức thành phó phòng, một năm sau trở thành trưởng phòng, sau khi làm trưởng phòng thì hắn đã có tiếng nói, bắt đầu bộc lộ tài năng, cũng giống như Giản Thiên Hành (cha Giản, cha của Giản Trang), hắn trời sinh có đầu có tốt tinh thông tùy cơ ứng biến, cộng thêm cha Giản có mạng lưới quan hệ không tệ, không tới hai năm trên đàn chính trị hắn đã có không ít công lao, phá cách trở thành phó thị trưởng thành phố Hoa Trung, lại trở thành người được đề cử lên làm thị trưởng. Qua một năm, thành tích cao của hắn, thông qua trung tâm thưởng ủy bỏ phiếu, thành công đề bạt hắn lên làm thị thưởng thành phố Hoa Trung, hai mươi tám tuổi, trở thành thị trưởng trẻ tuổi nhất, độc nhất vô nhị!

Không thể phủ nhận, sinh ra trong gia đình quan chức, đối với con đường chính trị của Giản Ninh có sự trợ giúp không nhỏ, nhưng thành công nhiều hay ít phụ thuộc vào năng lực và cố gắng của bản thân hắn.

Giản gia là nhân vật quan trọng trong giới chính trị, ba đời làm quan, tính cả Giản Ninh mà nói hẳn là đời thứ tư. Gia tộc tham chính (tham gia giới chính trị) phức tạp như vậy, trình tự lẫn quy củ tham chính có thể coi như giống chế độ thừa kế cha truyền con nối, ở trong nước nhiều đếm không xuể. Tùy tiện lấy ví dụ như thiên hạ đệ nhất thôn “Thôn Hoa Tây” chẳng hạn, nhân vật dẫn đầu trong giới chính trị lẫn giới kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy là Ngô gia, cả thôn Hoa Tây nhà nhà đều là biệt thự, cuối năm liền nhà nhà liền góp tiền, đường đi bộ trong thôn được sửa sang còn khí phái hơn so với đường quốc lộ, đèn đường hồng sắc nghìn tía, một chỗ cũng không thiếu. Hơn nữa ở trong thôn còn có tòa nhà cao gần ba trăm mét, trên còn có quả bóng vàng đồ sộ, thể hiện rõ sự phồn thịnh và phong thái của thôn. Thôn Hoa Tây phú quý như vậy, chính là do Ngô gia quản lí. Căn cơ Ngô gia đã phát triển đến tận thành phố Giang Âm, mỗi người trong nhà họ Ngô đều đảm nhận những vị trí hết sức quan trọng trong giới chính trị ở địa phương này.

Gia tộc Ngô thị đã trở thành gia tộc chính trị trọng yếu nhất có thể thay mặt các gia tộc.

So với những gia tộc đông đúc khác, Giản gia có vẻ thưa thớt người hơn, Giản Thiên Hành và Kiều Nguyệt (mẹ Giản, mẹ của Giản Trang) đời này chỉ có một đôi nam nữ, chính là Giản Trang và Giản Ninh. Mẹ Giản, Kiều Nguyệt điển hình là một người phụ nữ cao sang quý phái, mặc dù đã năm mươi nhưng lại có thể bảo dưỡng ra khuôn mặt của phụ nữ bốn mươi, lúc còn trẻ đã từng đi du học ở Paris nước Pháp bốn năm, tiếp nhận tư tưởng phương Tây, cho rằng phái nữ nên có quyền theo đuổi ước mơ của mình, mục tiêu của cuộc sống không phải là sinh con dưỡng cái, mà là có sự nghiệp riêng của mình, một mảnh trời đất. Không thể đem tất cả tuổi xuân và tinh lực cống hiến cho gia đình, phải độc lập về kinh tế, để được hưởng quyền lợi bình đẳng như đàn ông. Cho nên mẹ Giản mới đầu có ý nghĩ chỉ sinh một đứa bé, nhưng mang thai đứa thứ nhất lại là con trai, bé trai thì thỏa mãn nguyện vọng có người thừa kế sản nghiệp của Giản Thiên Hành, nhưng không thể thỏa mãn được ý nghĩ muốn con gái của mẹ Giản, vì vậy mấy năm sau mẹ Giản lại mang thai, rốt cuộc đã được như nguyện sinh ra một bé gái.

Nhưng sau khi có một trai một gái, bất luận như thế nào, Kiều Nguyệt cũng không chịu sinh thêm. Mà Giản Thiên Hành là độc đinh, không có anh em họ hàng thân thích, Kiều Nguyệt cũng là con gái độc nhất, cho nên đến thế này của nhà họ Giản, nhân khẩu giống như đất nước vừa xây dựng, ít ỏi đến đáng thương.

Không thể nào như Nguyễn gia nhân khẩu thịnh vượng, người nhà chất đầy cả sảnh.

Giản Ninh từ lúc mới sinh liền bị cha Giản gửi gắm tất cả hi vọng, từ nhỏ đã phải học tập nhiều khóa văn hóa, tu thân dưỡng tính, tố chất, kiềm chế cảm xúc, học thức, mỗi phương diện đều bị cha Giản nghiêm khắc giám sát, đốc thúc, chỉ cần hơi chậm một chú chính là lời lẽ chỉ trích khắc nghiệt lẫn hình phạt về thể xác. Đối với Giản Trang bên này thì cha Giản không có yêu cầu gì, mà mẹ Giản thích con gái, từ nhỏ Giản Trang đã được sủng ái hết mức, Giản Trang gần như là dưới sự cưng chiều của mẹ Giản mà lớn lên, cho nên sau khi trưởng thành, so với Giản Ninh thành thục chững chạc thì chênh lệch rất nhiều, biến thành người không học vấn không nghề nghiệp, không biết đến sự khó khăn của xã hội, hoàn toàn là một đại tiểu thư không biết cái gì.

Mọi thứ về Giản gia lẫn tài liệu về Giản Ninh, thật ra cô hoàn toàn không biết gì cả. Khi cô sống lại trong thân thể Giản Trang, não Giản Trang đã ngừng hoạt động, tổ chức thần kinh đã hỏng, nên sau này tỉnh lại không hề có bất kì trí nhớ nào về Giản gia và Giản Trang.

Những thứ tài liệu này căn bản là trong lúc mẹ Giản chăm sóc bên giường từng chút từng chút nói cho cô biết.

Mẹ Giản đã sớm nói qua với cô, Giản Trang có một người anh trai vô cùng hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, quan hệ của cô và anh trai rất tốt, hai người từ nhỏ đã tay nắm tay cùng nhau về nhà lúc tan học, cùng nhau chơi đùa. Giản Ninh hơn Giản Trang năm tuổi, thể trạng so với cô thì khỏe hơn, cho nên lúc bốn tuổi Giản Trang thường xuyên làm nũng với Giản Ninh, không muốn phải đi bộ dưới đất, mà luôn dùng đôi tay bé nhỏ ôm lấy chân Giản Ninh khi đó đã chín tuổi, y y nha nha đòi hỏi ‘bế bế’.

Theo lời mẹ Giản nói, Giản Ninh là một người dũng cảm mà cẩn trọng, là một anh trai quan tâm săn sóc, đối với em gái là mình cực kỳ sủng ái. Mỗi khi Giản Trang bày ra bộ dạng như vậy thì Giản Ninh liền vươn mình ra, không thể từ chối mà giúp đỡ em gái. Ngay cả chuyện ôm ôm bế bế như vậy, Giản Ninh cũng chưa lần nào cự tuyệt. Chỉ cần Giản Ninh thấy Giản Trang ôm chân hắn, ngẩng mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, hắn cũng sẽ nở nụ cười, tiếp đó không nói hai lời liền đem tiểu Giản Trang cõng lên tấm lưng còn chưa phát dục hết của hắn, cười khanh khách hỏi Giản Trang muốn đi đâu.

Sau đó theo lời Giản Trang nói, một đường cõng mình đi mấy cây số từ nhà đến công viên Thái Hồ. Trong lúc cõng mình, còn thỉnh thoảng cố ý lắc lư mấy cái, tiểu Giản Trang trên lưng Giản Ninh sẽ vui mừng nhảy lên mấy cái, dẫn đến một chuỗi tiếng cười. Tiểu Giản Trang thích nhất là ôm cổ Giản Ninh, ở trên lưng hắn vui mừng kêu to: “Anh, anh! Lại lần nữa, lại lần nữa đi, anh, lắc lần nữa đi!”

Hai bên đường, mọi người đi qua không khỏi qua đầu lại nhìn hai anh em đang vui đùa.

Giản Ninh không chỉ thích cõng tiểu Giản Trang mà còn thích ôm cô. Nhưng dù sao hắn còn rất nhỏ, sức lực cũng không phải rất lớn, ôm thì chỉ ôm được một lát sau đó bất đắc dĩ thả Giản Trang xuống, Giản Trang sẽ đi vòng quanh người Giản Ninh, dùng tay nhỏ bé của mình xoa bóp cánh tay của Giản Ninh, đặc biệt quan tâm nói: “Em xoa xoa, anh liền có sức lực.”

Trò chơi ôm ôm bế bế, vẫn kéo dài đến tận khi Giản Trang học lớp sáu mới dừng lại. Nhưng vì chơi đùa với Giản Ninh từ nhỏ đến lớn, quan hệ của Giản Trang với Giản Ninh rất gần gũi, Giản Trang học tập không tốt, Giản Ninh sẽ tìm vở ghi chép chương trình học hồi trước của bản thân, sau đó dựa trên phương thức giáo dục của giáo viên viết lại một bản giáo trình phù hợp với Giản Trang hơn. Mỗi lần gần đến cuộc thi, Giản Trang đều nước đến chân mới nhảy tìm Giản Ninh, để Giản Ninh bổ túc giúp.

Giản Ninh đã lên năm thứ hai trung học, áp lực chương trình học rất lớn, mặc dù bài tập nhiều không thở nổi, nhưng vẫn dành nhiều thời gian phụ đạo cho Giản Trang.

Mẹ Giản mỗi lần nhắc tới chuyện này, cũng sẽ không nhịn được cảm thán với Giản Trang: “Trang Trang à, con thật sự có một người anh rất tốt, mẹ thật hâm mộ con, có anh trai bảo vệ mình từ nhỏ đến lớn. Ninh Ninh quả thật rất tốt, không hổ là con trai ngoan của mẹ!”

Xem xét những lời mẹ Giản nói với cô, đều là tình cảm anh em hồn nhiên trong sáng, tuổi thơ khờ khạo tốt đẹp.

Nhưng mà, đấy chỉ là đứng dưới góc nhìn của cha mẹ nói lên. Dù sao mẹ Giản cũng là cha mẹ, hoàn cảnh thật sự thế nào, thái độ của Giản Ninh với Giản Trang đến tột cùng là thái độ gì, quan hệ giữa hai người ra sao, cha mẹ căn bản không thể biết được.

Thời gian cô sống lại đó, vừa đúng lúc Giản Ninh đi công tác, đến biên giới Tây Tạng xa xôi hẻo lánh khảo sát, an ủi những giáo sư tình nguyện từ Hoa Trung không sợ gian khổ đến đây dạy học. Lúc kết hôn với Nguyễn Hàn Thành, cha Giản lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Giản Ninh, nên chưa thông báo cho hắn, vì vậy Giản Ninh cũng không trở về, cũng không biết chuyện cô và Nguyễn Hàn Thành kết hôn. Nhưng trước mắt, Giản Ninh trở lại, từ tin nhắn mà nói, hình như hắn đã biết chuyện cô kết hôn rồi.

Nếu Giản Ninh thật sự thích Giản Trang, loại yêu thích này là bí mật không thể cho ai biết, vậy thì cha mẹ cũng không có khả năng biết được. Cha mẹ cũng không biết, thì người mất trí nhớ như cô lại càng không thể biết, bây giờ trước mắt cô là một mảnh sương phủ bao quanh, căn bản không nhìn thấy phương hướng.

Hiện tại cô cần biết quan hệ cụ thể của Giản Trang và Giản Ninh là dạng gì, nếu là tình yêu nam nữ, phần tình cảm cấm kỵ này, đã phát triển đến bước nào rồi? Giản Ninh đơn phương tương tư Giản Trang, hay là cả hai cũng yêu nhau? Hay quan hệ của Giản Trang và Giản Ninh là một loại quan hệ khác, Giản Ninh dùng thủ đoạn cưỡng ép Giản Trang đi vào khuôn khổ chăng?

Rốt cuộc là cái dạng gì? Quan hệ này ảnh hưởng đến thái độ của cô với Giản Ninh, cùng với cách giải quyết vấn đề này.

Mặc dù đã vào Nguyễn gia rồi, nhưng không thể cắt đứt quan hệ với Giản gia được, cha Giản mẹ Giản thì còn dễ ăn nói, chỉ cần giả bộ ăn sung mặc sướng là có thể lừa được. Nhưng Giản Ninh kia, có quan hệ phức tạp với cô như vậy, lừa ai chứ? Lấy chuyện mất trí nhớ làm lý do liệu có thể che dấu được sực khác biệt giữa cô và Giản Trang trước đây không? Lui một bước mà nói, coi như Giản Ninh tin lý do cô mất trí nhớ, không tìm tòi nghiên cứu tính cách khác trước của cô, vậy liệu hắn có triển khai thế công tình yêu với cô không?

Nếu một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ, mà đột nhiên cô ấy bất hạnh bị mất trí nhớ, người đàn ông sẽ bỏ mặc, từ bỏ đoạn tình cảm này sao? Chắc chắn không!

Giản Trang bỗng nhiên lại bắt đầu rối rắm, chuyện này thật phức tạp, mặc kệ xử lý thế nào cũng không thể tránh khỏi lộ ra sơ hở, đây là một đề bài nguy hiểm, không ai có thể đưa ra một đáp án chu toàn hoàn hảo.

Đúng rồi… Trong lúc giật mình, Giản Trang lại nghĩ tới Nguyễn Bắc Thần.

Không đúng! Làm sao Nguyễn Bắc Thần biết ‘quan hệ bí mật’ của Giản Trang và Giản Ninh chứ? Giản Trang vẫn giấu diếm mọi chuyện, hai người Kiều Nguyệt, Giản Thiên Hành là cha mẹ còn không biết tầng quan hệ cấm kỵ này, người ngoài như Nguyễn Bắc Thần sao lại biết?

Không phải Nguyễn Bắc Thần là bác sĩ tâm lý à? Nhưng tại sao đối với chuyện Giản gia lại nắm rõ như thế? Chẳng lẽ hắn đã sớm có mưu tính trước, âm thầm điều tra? Nhưng theo đạo lý mà nói, trước kia Giản Trang và Nguyễn Bắc Thần cũng không có xô xát, lý do gì mà hắn muốn điều tra chuyện của Giản Trang?

Đối với Nguyễn Bắc Thần này, cô từ đầu đến cuối đều nhìn không thấu, không cách nào biết người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Có báo cáo điều tra thống kê nói, người đi sâu vào nghiên cứu tâm lý học, đến cuối cùng thường thường sẽ thấy bệnh trong lòng, cho nên bác sĩ tâm lý trị liệu cho mỗi người bệnh, đồng thời bản thân cũng là người mắc bệnh.

Vũ trụ âm dương, âm dương lưỡng cực. Mọi việc đều có hai mặt, có tốt sẽ có xấu, có đen sẽ có trắng, trong bản tính con người, cũng ẩn dấu một mặt không lành mạnh. Nếu con người bị uy hiếp, sợ hãi, bắt nạt, mặt âm u đó sẽ lộ ra, tạo thành phẫn hận, nóng nảy, ác độc, âm hiểm, ghen tỵ. Trong tiềm thức mỗi người ẩn chứa mặt u ám này có nhiều có ít, mà mỗi người thể hiện một cách khác nhau, khi mặt u ám lớn hơn mặt tốt đẹp xâm chiếm tâm tư của con người qua một thời gian dài, người này sẽ trầm luân thành một ác nhân (kẻ xấu, kẻ ác). Tâm lý của ác nhân, cũng có cấp độ bệnh hoạn khác nhau.

Với tâm lý học mà nói, chính là dạy bạn cách làm thế nào để phát hiện mặt u ám, đào móc nhân tính mặt u ám là một quá trình, trong quá trình khai thác ca bệnh, sẽ học được cách điều trị bệnh tâm lý. Nhưng quá trình này đối với người học tâm lý học mà nói là cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì trong quá trình bạn tìm hiểu, mới phát hiện ẩn sâu trong tiềm thức, một nhân cách hoàn toàn xa lạ___ mặt u ám của chính bạn.

Nguyễn Bắc Thần làm việc luôn không theo lẽ thường, trải qua hai đời, cũng coi như trải nghiệm không ít, nhưng vẫn không thể biết rõ suy nghĩ của hắn là dạng gì, không hiểu đến tột cùng hắn là người như thế nào.

Đối với cô mà nói, sống lại vào Giản gia, cũng không phải là chuyện hoàn toàn tốt. Sống lại trên người Giản Trang, cô cũng mang trên lưng vận mệnh của Giản Trang, hiện tại phải gánh vác không chỉ là vận mệnh của cô mà còn có vận mệnh của Giản Trang.

Một người lo hai cái mạng, với bản thân là một chuyện lao tâm lao lực.

Trong khi đó, thân phận Giản Trang ở Giản gia lại phức tạp như vậy…

Hiện tại, trước mắt có rất nhiều vấn đề. Tương lai con đường còn rất dài, cô chỉ có thể tận lực, từng bước từng bước xử lý.

Sau khi ổn định cảm xúc, Giản Trang cúi xuống nhặt điện thoại di động lên, nhặt nắp sau điện thoại bị văng xa, lắp lại, bỏ vào trong túi áo.

Lúc này đã là chập tối, hoàng hôn buông xuống.

Bầu trời đã trút bỏ bộ áo xanh thăm thẳm, xa xa, ráng chiều mênh mông, từ từ lặn xuống phía Tây. Nắng chiều vùng vẫy chiếu rọi, mây trời bị nắng hồng nhuộm thành tím đậm, lộng lẫy rực rỡ trải dài phía chân trời.

Rất nhanh, mặt trời sẽ xuống núi.

Ánh sáng dần dần thối lui, bóng tối mở ra.

Thành thị rộn rã cả ngày trời, rốt cuộc dần an tĩnh khi hoàng hôn phủ xuống, có sự chào đón vô cùng mịt mờ, nhưng lại là thời khắc điên cuồng hoan lạc.

Ban đêm…cuối cùng cũng đến.

*

Chung cư Lệ Thủy, trong nhà Nguyễn Hàn Thành.

Canh thịt gà hầm cách thủy trong phòng bếp đã được, Nguyễn Hàn Thành đổ canh nóng vào trong tô, bưng lên bàn ăn.

Bàn ăn màu trắng sữa, bày ba món ăn một món canh, ăn với cơm mềm dẻo vừa phải, tuyệt đối được coi là một bữa tối thịnh soạn.

Nguyễn Hàn Thành sắp xếp xong tất cả, dọn dẹp ổn thỏa, lúc này mới cởi tạp dề, đến phòng cách gọi Giản Trang ăn cơm. “Giản Trang, ăn cơm thôi, thức ăn chuẩn bị xong rồi.”

Nguyễn Hàn Thành đến bên sofa, ngồi trên ghế đối diện nói với Giản Trang đang nhìn điện thoại di động.

“A___”

May là Nguyễn Hàn Thành nói rất nhỏ, giọng nói nhu hòa như gió thoảng, sau khi Giản Trang cúi đầu nghe thấy âm thanh của hắn, cũng bị chấn động toàn thân giống như bị giật mình, mặt lộ vẻ kinh hãi, bỗng chốc ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Hàn Thành đứng trước mặt.

“Cô làm sao vậy?” Nguyễn Hàn Thành lo lắng nhìn Giản Trang, trên gương mặt tuấn dật hiện rõ vẻ lo âu.

Đến lúc này, Giản Trang mới lấy lại tinh thần, sau khi nhìn chăm chú thì mới biết người bên cạnh là Nguyễn Hàn Thành, từ ngữ nhảy đến cổ họng liền buông xuống, thở dài nói: “Không có gì, chỉ là anh đi bộ không tạo ra âm thanh, đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình thôi.”

Thật ra thì không phải do Nguyễn Hàn Thành, mà vì mấy phút trước cô mới nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ, tay theo bản năng cầm điện thoại nhấn nút trả lời.

Lúc áp điện thoại di động vào tai, cô nghe thấy bên kia đầu dây có một giọng nói cực trong trẻo từ tai nghe truyền tới, đó là một chất giọng rất ấm áp, là giọng đàn ông, rất dịu dàng, mặc dù qua tai nghe nhưng vẫn có thể cảm nhận được, không hề giảm đi chút nhu tình nào: “Bảo bối, nếu em mở máy, sao không gọi lại cho anh (ca ca)?”

Lúc ấy Giản Trang liền ngây người, mắt trống rỗng nhìn phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, phiêu phiêu trong không khí. Mà đầu bên kia điện thoại, âm thanh của người đàn ông không dừng lại chút nào, khi Giản Trang còn đang giật mình ngây ngô vẫn như cũ liên tục truyền ra, bay vào trong tai cô: “Trước kia em đâu có như vậy, chẳng lẽ là do tai nạn xe cộ khiến em cái gì cũng không nhớ được sao? Nếu quả thật như thế, anh (ca ca) sẽ rất đau lòng. Mọi chuyện tốt đẹp lúc trước, em đều không nhớ rõ, hoàn toàn quên mất, quên mất mọi thứ, mà anh vẫn nhớ rõ ràng, hơn nữa vì em mất trí nhớ mà tâm trí anh càng thêm khắc sâu, nhưng lại để một mình anh nhớ tất cả hồi ức, nói như vậy, phải chăng trời cao đối với anh quá mức bất công?”

Âm thanh của hắn rất dịu dàng, cho dù hiện tại cô không đứng trước mặt hắn, nhưng chỉ cần nghe giọng nói trầm thấp mà ấm áp cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt thâm tình của người đàn ông đang dịu dàng nói, một đôi mắt sáng đắm đuối đưa tình. Chỉ cần nghe âm thanh đó cũng đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng ảo tưởng, tình nguyện chết chìm trong cái ao dịu dàng của hắn.

“Trang Trang, chẳng lẽ em vẫn không nhớ ra anh ư?” Âm thanh người đàn ông dừng lại một chút, sau đó nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, thật giống như thở dài buồn bã, sau đó âm thanh của hắn lại vang lên, “Em biết không, thật ra thì… Mặc dù anh rất sợ, nhưng lại rất cảm kích ông trời. Trời cao vẫn rất công bằng với anh, ít nhất, không đem em từ bên người anh cướp đi. Chẳng qua chỉ cướp đi trí nhớ mà thôi. Trí nhớ mà thôi, so với em không quan trọng bằng, em không có việc gì là tốt rồi. Không quan trọng, đã quên không cần gấp gáp, anh thay em nhớ. Nếu như em không muốn nhớ lại chuyện trước kia, cảm thấy phải nhớ lại mọi chuyện lúc trước quá phiền phức, vậy để một mình anh giúp em nhớ, chỉ cần em muốn nghe, lúc nào anh cũng sẽ kể cho em, như vậy được không?”

Giản Trang vì quá mức khiếp sợ, nhất thời còn chưa tìm lại được âm thanh của mình, hô hấp đình trệ thật vất vả mới thở lại được, nhưng đôi môi run rẩy lợi hại, sợ rằng âm thanh vừa phát ra cũng sẽ run run như vậy.

Giản Ninh.

Không cần suy nghĩ, rõ ràng, người đàn ông bên kia điện thoại là Giản Ninh. Cô phải tận lực giả bộ như bình thường, giả bộ như bị mất trí nhớ, phải có phản ứng như người không nhớ cái gì đối xử với anh trai của mình.

Mà bên kia điện thoại, hồi lâu không nghe thấy Giản Trang đáp lại, không khỏi khẩn trương hỏi thăm: “Em làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện? Có phải không nhớ ra anh là ai?”

Bên này Giản Trang tiếp tục trầm mặc, yên tĩnh không phát ra một tiếng động.

“Đứa ngốc, sao không trả lời anh, nếu không nhớ anh là ai, nhận điện thoại rồi, câu đầu tiên cũng nên hỏi xem đối phương là ai chứ. Như em không nói một lời ngây ngốc nghe nửa buổi xong, vẫn không biết anh là ai, ngộ nhỡ là một tên lừa gạt gọi tới thì em phải làm sao?” Trong tai nghe vẫn truyền ra âm thanh dịu dàng như cũ, chỉ là đột nhiên nhuộm một tầng tiếng cười thản nhiên, vẫn tiếp tục nói bên kia điện thoại, “Sao mà sống bao nhiêu năm rồi, cái dáng vẻ ngốc nghếch vẫn không thay đổi thế? Nhớ, về sau nếu có số lạ gọi tới trước tiên nhất định phải hỏi đối phương ‘bạn là ai’, nếu đối phương không nói danh tính, chỉ nói lảm nhảm, em liền cúp điện thoại, không cần dây dưa vô vị. Anh nói nhiều như vậy, còn chưa nói tên của mình, lúc nãy nhìn thấy điện thoại thông máy, liền cực kỳ cao hứng, quên không tự giới thiệu. Anh là Giản Ninh, là anh trai của em. Em có ấn tượng gì không?”

Trả lời thế nào?

Giản trang do dự, điện thoại đã nhận, nếu như bây giờ không nói gì hoặc trực tiếp cúp máy, người sáng suốt vừa nhìn liền biết mình cố ý.

Không có lựa chọn nào khác, cô phải trả lời hắn thôi. Đành tương kế tựu kế vậy, cứ theo lời Giản Ninh thuận thế giả ngu là được, làm gì cũng được. Chần chờ vài giây, âm thanh mới từ trong miệng khạc ra: “Là anh trai à, em có chút ấn tượng. Mẹ đã kể qua với em chuyện của anh. Nhưng mà… cụ thể lúc bé ra sao, hai chúng ta là dạng gì, em đều không nhớ rõ.”

“Nha đầu ngốc, rốt cuộc em cũng nói chuyện với anh.” Bên kia đầu dây giọng nam đột nhiên cao hơn, không còn trầm thấp như trước, “Buổi sáng anh ngồi máy bay từ Tây Tạng trở về, mới vừa đến nhà, liền nghe mẹ nói em đã đổi số di dộng, buổi chiều gọi cho em hơn chục lần đều tắt máy. Sao lại tắt máy vậy? Còn có, sau đó anh có nhắn tin cho em, em nên nhận được chứ? Sao không trả lời anh?”

“Em…thật xin lỗi anh trai, buổi chiều di động em sắp hết pin nên tắt máy. Chờ sau khi mở máy, lại đến giờ ăn cơm tối, mà em lại ném điện thoại trên ghế sofa, chỉ lo làm cơm không để ý điện thoại, thật xin lỗi.” Giản Trang hạ giọng thấp hết sức nói, rất vô tội và uất ức, bịa ra một lý do có khả năng xảy ra nhất.

“…..Thôi, anh chỉ là hỏi một chút, cũng không có ý trách em. Không cần phải nói xin lỗi với anh.” Trong âm thanh của hắn nụ cười phai nhạt dần, giọng nói lại càng dịu dàng, “Vậy bây giờ em ăn cơm chưa? Sau khi ra viện, bác sĩ có nói sau khi bị tai nạn xe sẽ lưu lại di chứng không? Xảy ra tai nạn là chuyện nhỏ, mặc dù thân thể lành lại, nhưng cơ thể ở nhiều phương diện cần phải chú ý hơn, cơ thể từng bị thương không giống với người thường, phải tiếp nhận các loại thuốc tiêm lẫn trị liệu, trong người sẽ tích tụ nhiều thuốc kháng sinh, phá hỏng sự cân bằng của sức khỏe, căn bản thân thể sẽ kém hơn trước.”

“Cảm ơn anh trai quan tâm, em không sao, sau khi xuất viện cơ thể rất khỏe mạnh, ngay cả cảm mạo cũng không bị. Về phần cơm tối, em vừa mới làm xong, đang chuẩn bị ăn thì anh gọi điện tới.”

“Hóa ra là như vậy.” Giản Ninh trầm ngâm nói, sau đó ân cần nói tiếp, “Vậy em còn không nhanh ăn cơm, anh cúp trước, không chậm trễ em nữa. Ngoài ra, anh đang trên đường đến nhà em. Đừng nói là anh không báo trước, anh gọi điện cho em cả buổi chiều, em lại không nhận được. Hơn nữa, hai tháng rồi anh cũng không gặp em, trở về liền nghe nói em bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, làm sao anh có thể yên tâm được. Không nhanh chóng gặp em, trong lòng anh rất khẩn trương. Anh phải tự mình xác nhận em không có chuyện gì, anh mới có thể an tâm. Anh nói này, hai tháng không gặp, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.”

Bên này điện thoại Giản Trang sau khi nghe Giản Ninh nói, hô hấp chậm lại, trực tiếp kinh ngạc không thốt nên lời. Tay phải cầm điện thoại thiếu chút mất đi sức lực, suýt nữa điện thoại di động trượt từ tay xuống đất.

Thật sự là ngoài dự đoán!

Tin tức Giản Ninh đột nhiên tới thăm, khiến cho cô rất bất ngờ, giống như là từ trên trời bỗng giáng xuống một cái chày gỗ hung hăng đập lên trán, trực tiếp khiến suy nghĩ của cô chán nản, không có lực chống đỡ.

Sau đó, cô chưa kịp nói gì, Giản Ninh liền cúp điện thoại.

Trong tai nghe điện thoại, chỉ còn dư lại một trận lạnh lẽo.

Tin tức này, thật sự là quá đột ngột!

Buổi chiều ở trong tin nhắn, Giản Ninh chỉ nói là phải đến thăm cô. Khiến cho trong lòng cô có chút chuẩn bị. Nhưng mà cô cũng không chuẩn bị đến mức ngay đêm nay liền đón hắn đại giá quang lâm. Kế hoạch của cô là, ít nhất phải đến ngày mai mới có thể nghĩ ra phương án xử lý thỏa đáng, đi về Giản gia gặp người anh trai này.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lại không thể chờ đợi được, vội vàng đi đến nhà cô.

Hơn nữa hắn đang trên đường đi tới, chắc là sắp tới rồi.

Cô còn chưa nghĩ ra biện pháp đối đáp thật hiệu quả đâu, vấn đề đã chạm ngay mặt rồi.

Làm sao bây giờ?

Cô đang suy nghĩ hết sức chăm chú, hết sức khẩn cấp suy tư biện pháp giải quyết vấn đề thì đột nhiên Nguyễn Hàn Thành đi tới bên người cô nói chuyện, tư tưởng vốn đang căng thẳng cực độ, suy nghĩ quay vòng nhanh chóng không cho phép xung quanh có một chút gió lay cỏ động. Mặc dù âm thanh Nguyễn Hàn Thành vô cùng êm ái, nhưng với loại trạng thái thần kinh căng thẳng này, vẫn sẽ bị giật mình.

Bây giờ Nguyễn Hàn Thành đang đứng ngay bên cạnh cô, mà người anh trai Giản Ninh có quan hệ ‘mập mờ’ với cô sẽ lập tức tới…

Trong lòng cô cực kỳ hoảng hốt, Nguyễn Hàn Thành không ở nhà, một mình cô cùng một chỗ với Giản Ninh, thật lo lắng. Nhưng Nguyễn Hàn Thành ở nhà, Giản Ninh ở bên cạnh, cô thật sự sợ Giản Ninh biểu lộ quá mức trước mặt Nguyễn Hàn Thành, chẳng may bị Nguyễn Hàn Thành nhìn ra cái gì, không biết sẽ thành thế nào?

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên ‘đinh linh’, tiếng chuông cửa như dã thú vô hình, trong nháy mắt xé rách sự yên tĩnh trong phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.