Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 61: Chương 61: Quả thực Giản Ninh là một người anh tốt.




“Đinh linh đinh linh___”

Chuông cửa vang lên liên tiếp hai lần, Giản Trang ngồi trên ghế salon, lúc chuông cửa vang lên nháy mắt quay đầu, ánh mắt bám chặt ở tay nắm cửa màu đỏ sậm, cơ thể cứng đờ, tay xuôi bên người càng nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Nhìn Giản Trang bên cạnh không có ý tứ muốn đi mở cửa, Nguyễn Hàn Thành hạ mắt, nhìn Giản Trang một cái, sau đó xoay người đi tới trước cửa, “Tôi đi mở cửa.”

Giản Trang ngồi trên ghế salon thiếu chút nữa gọi Nguyễn Hàn Thành lại, nhưng lời nói đến bên miệng bị cô mạnh mẽ nuốt vào.

Bên kia, Nguyễn Hàn Thành bước chân vững vàng đi tới trước cửa, đứng trước cửa nhìn xuyên qua mắt mèo, sau đó hình như là hắn biết người đứng bên ngoài, rất nhiệt tình mở cửa, vừa mở vừa lẽ phép nói: “Thì ra là cậu, đã lâu không gặp! Mau vào mau vào.”

Sau đó, ngoài cửa vang lên một số tiếng bước chân nhỏ vụn, người tới cước bộ vô cùng êm ái, mỗi bước mỗi bước đều rất cẩn thận, bóng dáng cao to chậm rãi từ cửa đi vào, giọng điệu trầm ổn lại không mất đi sức sống, âm thanh cao lên mấy phần, cười đùa nói: “Huấn luyện viên Hàn, chúng ta đã lâu không gặp, vóc dáng lại luyện thêm được không ít bắp thịt đi?”

“Nào có, đừng vừa thấy mặt đã lấy tôi ra trêu đùa thế chứ, sao cậu vẫn nhớ đoạn thời gian quân huấn trước kia vậy.” Nguyễn Hàn Thành chủ động lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép bông, nghiêng người đặt cạnh chân Giản Ninh.

Giản Ninh cũng không gấp gáp đổi giày, mà đứng trước cửa nhà, hai mắt nhìn thẳng, đáy mắt trầm xuống mấy phần, nhìn Giản Trang đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt ôn hòa, ngũ quan xinh xắn, tinh xảo như được các tượng sư điêu khắc tỉ mỉ khéo léo vẽ lên. Giản Ninh khẽ nhíu mày, trên trán quanh quẩn nhàn nhạt khí tức nho nhã, khiến mặt mũi hắn thêm mấy phần như tiên nhân giáng trần.

Giản Ninh nhìn Giản Trang, trên mặt hiện lên một tầng mỉm cười nhu hòa, khóe môi khẽ mím, chỉ nhẹ nhàng nhấp một chút liền vẽ ra đường cong mỹ diệu, cánh môi mỏng đủ khiến người ta mê muội suy nghĩ. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười tiêu chuẩn mười phần ưu nhã.

Giản Ninh một thân tây trang màu xanh ngọc được cắt may vừa vặn, cùng với một cái cà vạt kẻ sọc xanh đen dựng thẳng trong cổ áo sơ mi vuông vắn, rất có kỹ xảo, mềm mại vừa khít, tuyệt không cứng rắn, rất hợp với một đầu tóc dài đen nhánh của hắn, trên trán vài sợi tóc rũ xuống, bên tai mặc dù tóc đã dài nhưng vẫn quy củ đem tai lộ ra, ưu điểm lẫn khuyết điểm của kiểu tóc rất thích hợp với hắn, càng lộ vẻ bình dị gần gũi, phong cách tao nhã. Hai tay tự nhiên đặt ở hai bên, cơ thể lại giống như một thân quân nhân Nguyễn Hàn Thành, thẳng tắp, hoàn mỹ đứng nghiêm không khỏi để lộ ra hắn đối với mọi việc đều rất nghiêm túc. Chỉ là dừng chân cười yếu ớt, từ trên thân hắn đang không ngừng tản mát ra cảm giác thành thục khiến người ta tin tưởng.

Quả nhiên là người làm thị trưởng, trên người luôn có khí chất tỉnh táo thâm thúy, không giống như tổng giám đốc trực tiếp sắc bén, nhưng lại có cảm giác bị áp bức mãnh liệt hơn.

Cho dù là tùy tùy tiện tiện mặc một bộ quần áo rách nát, chỉ cần hắn đứng giữa đám đông, khí thế trên người như cũ không hề giảm sút, từ dung mạo lẫn tư thái của hắn phát ra, có cảm giác như hạc giữa bầy gà, mà phong cách của hắn thì không thể nào bắt chước được.

Ánh mắt Giản Trang cũng dừng lại trên người Giản Ninh, tầm mắt cao thấp quét qua, quan sát kỹ lưỡng một phen.

“Nhìn thấy anh trai, sao không chào một tiếng vậy?”

Cuối cùng, vẫn là Giản Ninh đứng trước cửa mở miệng trước, cánh môi mấp máy, dịu dàng hỏi thăm Giản Trang.

“…………”

“Điều này cũng đừng trách cô ấy, cậu cũng biết em gái bảo bối của cậu thời gian trước rảnh rỗi quá mức, tự mình khiến bản thân phải vào bệnh viện. Lúc cô ấy gặp chuyện không may, vừa đúng lúc tổ chức hội nghị trung ương thường ủy cơ sở lần thứ mười hai, sau khi cậu từ Bắc Kinh họp xong liền trực tiếp đi Tây Tạng, sau khi cô ấy tỉnh táo, thời điểm cần người thân nhất, cậu không ở bên cạnh. Cộng thêm tai nạn mất trí nhớ, cô ấy và cậu không gần gũi, cũng là điều khó tránh khỏi.” Nguyễn Hàn Thành đứng một bên sau khi xoay người, nhìn về Giản Trang ở phòng khách, cũng không nhìn Giản Ninh bên cạnh, tự nhiên cũng không phát hiện trong ánh mắt Giản Ninh nhìn Giản Trang, nồng đậm dịu dàng. Lực chú ý của Nguyễn Hàn Thành vẫn đặt trên người Giản Trang, phát hiện Giản Trang sau đó vẫn không hề bày tỏ thái độ, cướp lời mở miệng vì Giản Trang giải thích, “Dù sao mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, cô ấy đều không nhớ rõ, tình cảm anh em cùng nhau lớn lên, cũng tan thành mây khói. Hơn nữa, cậu cũng đừng có quên, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ cô ấy nhìn thấy cậu, ở trong ý thức, cô ấy còn chưa có nhìn qua bộ dạng cậu đâu, hôm nay cậu tới đây, chắc chắn cô ấy sẽ biểu hiện như người xa lạ.”

“Không sao.” Giản Ninh từ từ lắc đầu, xoay người nhìn Nguyễn Hàn Thành, “Tôi hiểu. Đây là lần đầu tiên em ấy gặp tôi từ khi mất trí nhớ, có chút xa cách là điều tất nhiên.” Nói xong, hắn cúi người xuống thay dép, cười cười với Nguyễn Hàn Thành bên cạnh một tiếng, ý bảo cùng đi vào.

“Cậu tới thật đúng lúc, chúng tôi vẫn chưa ăn cơm.” Nguyễn Hàn Thành bước trước Giản Ninh mấy bước, dẫn đầu đi tới bàn ăn, trực tiếp kéo ra ba cái ghế, sau đó lại đi tới phòng bếp, nói với Giản Ninh đang ở phòng khách, “Cậu và Giản Trang tán gẫu một lát để làm quen đi, tôi đi lấy cơm cho cậu.”

“Cảm ơn.” Giản Ninh hô với bóng lưng Nguyễn Hàn Thành một tiếng, dưới chân bước chân không hề dừng lại, đi thẳng tới bên cạnh Giản Trang, ngồi xuống ghế salon đối diện Giản Trang, bới vì mặt đối mặt tiếp xúc ở khoảng cách gần, Giản Ninh giống như là sợ sẽ dọa đến cô, âm thanh vốn dịu dàng lại hạ thấp một chút, cười nhìn Giản Trang, “Trang Trang, anh là anh trai em, mẹ có nói với em không?”

“Có.” Giản Trang gật đầu trả lời, trong lòng lại nghi ngờ nói thầm, sao Nguyễn Hàn Thành vừa nhìn thấy Giản Ninh thái độ lại nhiệt tình như vậy? Nghe giọng điệu hai người nói chuyện, giống như là quen biết từ trước. Nguyễn Hàn Thành ở trường quân đội và bộ đội, Giản Ninh làm sếp ở chính phủ, hai người bọn họ làm thế nào mà quen biết nhau? Giản Trang nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Nguyễn Hàn Thành, hắn cao ngạo tà nịnh bắt nạt cô ngu ngốc không có tài năng, nhưng lại nhắc tới anh trai cô là Giản Ninh tài hoa hơn người, nói như vậy, thật ra hai người từ sớm đã biết nhau. Mặc dù Giản Trang chỉ trả lời một chữ, nhưng Giản Ninh nghe thấy vẫn giống như thật vui mừng, đường cong khóe môi lại vểnh hơn một phần, tiếp tục hỏi, “Lúc mẹ chăm sóc em trong bệnh viện, có cho em xem hình của anh không? Lúc nhìn thấy hình của anh, em cảm giác như thế nào?”

“Lúc em ở bệnh viện, ba tức giận, cũng vì ngại mặt mũi, không có cách nào đến thăm, đều là mẹ nói cho em chuyện trong nhà, nói nhiều nhất là chuyện của anh rồi, còn lấy rất nhiều hình cho em xem. Về phần cảm giác…” Câu nói kế tiếp của Giản Trang kẹt lại trong miệng, thận trọng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt một cái, thanh âm yếu ớt hỏi, “Anh nhất định phải biết cảm giác của em sao?”

“Nhất định. Em nói đi, anh rất muốn biết ấn tượng đầu tiên của em với anh.” Giản Ninh chuyên chú nhìn Giản Trang, nghiêm túc gật đầu.

“Sau khi em thấy ảnh của anh, đã cảm thấy…” Giản Trang chần chờ một chút, “Người mẹ đại mỹ nữ đã đem toàn bộ gen đẹp đẽ truyền hết cho anh rồi, trên hình nhìn anh rất anh tuấn. Mà hình của em so với anh thì, cứ như một kẻ ngu ngốc vậy, muốn uy hiếp không có khí thế, muốn nội hàm không có nội hàm.”

“Ha ha…” Nhất thời Giản Ninh bị lời của Giản Trang chọc cười, không kiềm chế được bật cười, “Đó không phải là ngu ngốc, đó là em hồn nhiên. Chẳng lẽ phải giống như một lão bà đứng đó, ra vẻ cụ non, khôn khéo thâm trầm, em mới cảm giác mình dễ nhìn?”

“Vậy cũng không phải.” Giản Trang nhún vai một cái, tận lực biểu hiện dáng vẻ như không biết gì về việc giữa hai người có ‘tình cảm cấm kỵ’, không cố ý xa lánh Giản Ninh.

Vừa hàn huyên một lúc, Nguyễn Hàn Thành bưng một bát cơm từ phòng bếp ra, thấy không khí hai người nói chuyện thật tốt, chế nhạo nói đùa: “Quả nhiên là anh em mà, dù Giản Trang không nhớ rõ cậu, có liên hệ máu mủ ở đây, vừa gặp mặt đã có lời muốn nói.” Nguyễn Hàn Thành đặt bát cơm trên bàn ăn, khoát tay với hai người ngồi đối diện nhau trên ghế salon, “Ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Giản Ninh lập tức đứng lên, cũng nhân tiện đỡ Giản Trang đối diện lên, thật giống như dỗ dành nói, “Ngoan…, nên ăn cơm, lần này ăn cơm cũng không nên kiêng ăn nữa.”

“Ha ha.” Vừa nhắc tới kiêng ăn, Giản Trang chột dạ bật cười, khóe miệng kéo kéo, trên mặt lộ ra ba phần cười nhạt. Sau đó dựa theo sức lực của Giản Ninh đứng lên, đi sau hắn tới bên cạnh bàn ăn.

……..

Bên trong quá trình ăn cơm, Giản Trang ngồi bên cạnh Giản Ninh, Nguyễn Hàn Thành ngồi đối diện Giản Ninh.

Bởi vì Giản Ninh ngồi bên cạnh nên động tác Giản Trang gắp thức ăn có chút gò bó, tay cũng không dám duỗi ra phía trước, không thể làm gì khác là gắp đĩa tiên măng xào thịt ngay trước mặt mình, nhưng thật bất hạnh là Giản Trang không thích ăn rau dưa màu xanh biếc, bao gồm loại tiên măng này… Cho nên, liền chỉ ăn vài gắp thức ăn, còn lại đều là cúi đầu vùi trong bát bới cơm.

Giản Ninh ngồi bên cạnh Giản Trang nhìn không nổi nữa, tay trái che trên trán Giản Trang, cách một tầng tóc vuốt vuốt đầu cô, mặc dù ngoài miệng quở trách nhưng tay cũng bắt đầu gắp thêm cho cô mấy món ăn, “Sao mà lớn như vậy rồi, còn khiến người khác không bớt lo, ăn một bữa cơm vẫn trẻ con như vậy. Cũng đã kết hôn rồi, ít nhất cũng phải đem tật xấu kiêng ăn sửa lại một chút.”

“Cái đó, tự em gắp được rồi.” Đầu Giản Trang thấp hơn, nhỏ giọng kháng nghị, “ Cái củ cải trắng này, ai cũng có sở thích riêng, không thể tất cả món ăn trên đời em đều thích. Mỗi người đều có nhiều hoặc ít món ăn mình không thích ăn.”

“Nhưng em không thể không thích quá nhiều món ăn.” Giản Ninh dời tay từ trên trán Giản Trang đi, nghiêng đầu chăm chú nhìn gò má cô, dịu dàng nói, “Lúc em mới từ nước Mĩ trở về cũng gầy thành cái dạng gì rồi, bác sĩ kiểm tra đều nói em thiếu máu lẫn dinh dưỡng không đầy đủ. Nếu không phải do mẹ ngày ngày buộc em ăn cơm, cân nặng của em sao có thể khôi phục bình thường nhanh như vậy. Chỉ là em đó, sau khi rời nhà không ai quan tâm, cái tật xấu kiêng ăn lại trở về rồi.” “Nào có, em chỉ là không thích ăn món này mà thôi…” Giản Trang không nhịn được giải thích một câu, Giản Ninh quả thực là một người anh tốt, thật sự rất quan tâm em gái mình, không giống quan hệ của cô và anh họ, như nước với lửa, vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, khói thuốc sung nổi lên bốn phía.

………..

Nguyễn Hàn Thành ngồi đối diện đang lẳng lặng ăn cơm, động tác gắp và nuốt thức ăn tương đối yên tĩnh.

Hắn không ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, tầm mắt cũng rơi trên bát canh thịt gà, hình như đối với Giản Trang không chú ý nhiều.

Bên ngoài, đường cong gương mặt cương nghị trước sau như một anh tuấn đẹp trai, thái độ bình thường, cảm xúc không thay đổi.

Nhưng thực tế trong lòng hắn, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, nội tâm nhấc lên một đợt sóng, sôi trào mãnh liệt ùn ùn kéo tới.

Giản Ninh xuất hiện trước mặt Giản Trang, bởi vì là thân phận người nhà, là anh trai em gái cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù Giản Trang mất đi trí nhớ, Giản Ninh vẫn đối với Giản Trang quan tâm cẩn thận như vậy. Nơi này rõ ràng là nhà của hắn, nhưng hai người bọn họ lại vô cùng thân thiết, anh một câu em một câu, nghiễm nhiên trở thành người một nhà. Mà hắn là chủ nhà, ngồi đối diện với vợ mình, ngược lại giống như một đoàn không khí hư vô trong suốt, cảm giác không hề tồn tại khó nói.

Cũng đúng, vốn chính là vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, so sánh hắn với Giản Ninh, đương nhiên Giản Ninh mới là người thân. Hắn và cô, chỉ bởi vì một tờ khế ước mà kết duyên, sau đó vì chung một cuộc hôn nhân mà tiến tới với nhau.

Bản thân không phải là người một nhà, cho dù là ở chung dưới một mái nhà, cũng chỉ là mỗi người một suy nghĩ, theo như nhu cầu thôi.

Nguyễn Hàn Thành trong miệng từ từ nhai thịt gà tươi mới đã hầm nhừ, trong miệng mùi thịt gà tươi mới lập tức tràn ra bốn phía, vốn là mĩ vị thức ăn ngon đến cực điểm, cũng không biết tại sao, ăn trong miệng hắn lại nếm không ra một chút hương vị, nhạt như nước ốc, vô vị nhai mấy cái, liền qua loa không biết vị nuốt xuống.

Nếu như Giản Ninh không đột nhiên đến đây, bữa cơm này, người gắp thức ăn cho Giản Trang sẽ là hắn. Thật vất vả hắn mới nghĩ kỹ nói với Giản Trang những gì, để đánh vỡ lúng túng do chuyện Tô Vi lưu lại. Chỉ là, kế hoạch biến hóa khó lường, thật ngẫu nhiên tối nay Giản Ninh lại sang đây thăm Giản Trang.

Vừa nghĩ tới người cùng Giản Trang cười cười nói nói vốn nên là mình, Nguyễn Hàn Thành tay phải bất tri bất giác bóp chặt đũa trúc. Giờ phút này, rốt cuộc hắn có chút hiểu rõ tâm tình của Giản Trang. Thì ra nhìn người khác cùng người quen cũ thân mật khắng khít, chính mình cũng sẽ tịch mịch cô đơn, cho dù, bạn không yêu đối phương.

Buổi tối ít ngày trước, Giản Trang vừa về tới nhà, thấy hắn ôm Tô Vi trong ngực, hơn phân nửa tâm tình cùng hắn lúc này giống nhau. Cho nên, đem đó cô mới có thể xoay người rời đi, rõ ràng đây chính là nhà của mình, vẫn là làm việc nghĩa không chùn bước bỏ đi ra ngoài…

“Đúng rồi Giản Ninh, cậu về thành phố lúc nào vậy? Đi Tây Tạng quá trình thị sát thuận lợi không?”

Nguyễn Hàn Thành ăn được một nửa, chợt nhớ tới có một số việc chưa hỏi, liền hạ bát đũa xuống giương mắt nhìn Giản Ninh đối diện.

“Sáng sớm nay tôi vừa mới xuống phi cơ, cậu cũng biết, hai tháng rồi tôi không gặp Trang Trang, thật sự rất không yên tâm.” Giản Ninh đang ghé mắt nhìn bộ dạng Giản Trang ăn cơm, nghe thấy vấn đề Nguyễn Hàn Thành hỏi lập tức xoay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng, bình tĩnh như nước nhìn Nguyễn Hàn Thành đối diện, trầm giọng nói, “Buổi tối đột nhiên tới thăm, thật sự là có chút đường đột, kính xin huấn luyện viên Hàn thông cảm cho tâm tư của một người anh. Dù sao, cậu cũng nhìn ra, Trang Trang ở phương diện khác còn chưa thành thục, vẫn rất trẻ con, mặc dù cậu và em ấy là khế ước hôn nhân, tôi cũng biết rõ cậu có người trong lòng rồi, nhưng vẫn muốn nhờ cậu thường ngày chiếu cố chăm sóc em ấy nhiều hơn một chút, nếu như phương diện nào em ấy làm không tốt, người anh trai là tôi đây, hôm nay ở chỗ này xin lỗi cậu.”

“Cậu không cần khách sáo như thế, thật ra thì Giản Trang rất thành thục, lúc vừa gặp cô ấy, thật ra thì tôi vẫn có chút thành kiến, nhưng sau khi tiếp xúc liền phát hiện em gái cậu có rất nhiều đểm tốt, làm việc cũng chừng mực, không giống như cậu nói đâu.” Nguyễn Hàn Thành thành thật trả lời, nhưng nói đến phía sau, hắn dừng lại một chút, đè ép giọng nói, âm thanh trong trẻo khàn khàn đi đôi chút, “Về phần chăm sóc, nói thế nào thì trên danh nghĩa tôi cũng là chồng của cô ấy, nhất định là phải chiếu cố cuộc sống hàng ngày của cô ấy rồi.”

Chiếu cố thật là tốt a! Giản Trang âm thầm le lưỡi một cái, vừa mới bắt đầu ở chung, lời nói không phải là cao ngạo trào phúng thì cũng là chanh chua sắc bén như đàn bà ba hoa. Cô phải chịu không ít tức giận của hắn, chứ đừng nói đến chăm sóc.

Chỉ là, tình cảm Nguyễn Hàn Thành và Giản Ninh không tệ, nếu không, sao Giản Ninh biết được cô và Nguyễn Hàn Thành là khế ước hôn nhân, cô chưa nói, vậy chắc chắn là trước khi kết hôn, Nguyễn Hàn Thành tiết lộ với Giản Ninh.

Theo như Nguyễn Bắc Thần nói, Giản Ninh thích em gái của mình, khẳng định cũng không nguyện ý nhìn em gái gả làm vợ người khác, mà vừa vặn hắn biết Nguyễn Hàn Thành có người trong lòng, mới có thể to gan yên tâm đồng ý cô kết hôn, không ra mặt ngăn cản.

Bởi vì đúng là không có chuyện nào so với chuyện khế ước hôn nhân này có thể che dấu tai mắt người đời. Vừa không cần lo lắng em gái bảo bối thành phụ nữ dưới thân người khác, vừa biết khế ước hôn nhân chỉ có một năm, nay mai còn có thể ly hôn.

Nhìn trình độ Giản Ninh quan tâm Giản Trang, xác thực có thể suy ra trước kia Giản Ninh cỡ nào yên mến, để ý tới Giản Trang. Rốt cuộc là hắn và Giản Trang phát triển tới bước nào, hiện tại không thể nhìn ra được, nhưng bây giờ cô là người mất trí nhớ, Giản Ninh nếu muốn khôi phục quan hệ thân mật như trước, cũng phải quy củ đi từ từ, trong khoảng thời gian này, ít nhất cô cũng an toàn.

Nhưng …. Đáy lòng cô vẫn có một tia lo lắng, Giản Ninh sủng ái em gái của mình như thế, ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ có một ngày Giản Ninh phát hiện cô không phải là Giản Trang trước kia, đến lúc đó hắn sẽ biến thành cái dạng gì?

Đây cũng là một vấn đề khiến cô rất lo lắng.

Giản Ninh quá yêu Giản Trang rồi, hơn nữa còn lớn lên với nhau từ nhỏ. Không ai có thể hiểu Giản Trang hơn Giản Ninh. Hắn càng quan tâm săn sóc tỉ mỉ, thì càng có thể nhìn ra sơ hở của cô.

Trí nhớ biến mất, nhưng những hành động theo thói quen từ nhỏ sẽ không biến mất! Coi như một người cái gì cũng không nhớ, nhưng kinh nghiệm mười mấy năm cuộc sống lẫn tính cách bướng bỉnh, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra. Thói quen, là ăn sâu bén rễ, giống như rễ cây lan tràn sinh trưởng trong tiềm thức, chính là bản năng của con người.

Người hành động theo thói quen, không cần nhớ lại, thậm chí không cần suy nghĩ, thân thể sẽ theo bản năng làm ra.

Mà Giản Ninh là người hiểu rõ Giản Trang nhất, chỉ sợ hắn hết sức quen thuộc các hành động theo thói quen của Giản Trang.

Nếu như ở cùng Giản Ninh lâu ngày, khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ không xuất hiện sơ hở….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.